Nam Tương nhặt hai mảnh vải nhỏ từ trên mặt đất lên, đi một đường chỉ lược xung quanh đế giày, một đường cố định thân giày và đế giày.

Điều này có nghĩa là toàn bộ chiếc giày có bốn lớp vải, hai lớp đế giày, một lớp thân giày và một lớp ngay mũi giày.

Lúc này Nam Tương mới mang cái đê lên, cầm lấy cây kim lớn, dựa theo lỗ kim ban đầu trên thân giày hạ kim, cũng may đôi giày này là đế giày bọt biển, dễ dàng hạ kim, cho nên khâu lại đặc biệt nhanh.

Động tác của cô thành thạo đi một vòng kim, sau đó lại trở về một vòng, một chiếc giày rất nhanh đã khâu xong, cô dựa theo phương pháp tương tự khâu một chiếc giày khác, không lâu sau một đôi giày đã làm xong.

Rõ ràng cùng là một đôi giày giống nhau, nhưng qua tay Nam Tương lại có cảm giác giày trở nên đẹp mắt hơn.

Điều quan trọng nhất là chắc chắn hơn rất nhiều.

Hai vị khách cố ý dùng tay kéo mạnh thân giày.

"Này!" Mai Hồng Mai vội vàng ngăn cản: "Hai người kéo hỏng bây giờ, nếu mà hỏng các người tự chịu đi.

”"Kéo không hỏng đâu, rất chắc chắn nha.

" Người khách nam nói.

Người khách nữ nói: "Như này cũng quá bền đi.

”Mai Hồng Mai tức giận nói: "Còn không phải như hai người muốn?”Hai vị khách cùng nhau gật đầu.

Người khách nam nói: "Sớm làm như này không phải được rồi sao.

”Nam Tương tiếp lời: "Nếu làm như vậy thì đã không phải cái giá này.

”Mai Hồng Mai vốn dĩ rất lúng túng, cô làm giày quả thật chẳng ra gì, chỉ cảm thấy bán giày rất dễ kiếm tiền, dành thời gian dựa theo cách người trong nhà làm giày thử xem, thật sự không biết thêm mảnh vải có thể gia tăng độ bền.

Đang không biết phải trả lời người khách nam như thế nào, không ngờ Nam Tương lại cho cô một bậc thang đi xuống, trong lòng cô thả lỏng, lập tức nói tiếp: "Đúng vậy, tiền nào của nấy mà thôi, tay nghề như vậy nhất định đắt hơn một chút.

”Người khách nam nói: "Nếu chắc chắn như vậy, đắt hơn một chút tôi cũng muốn.

”Người khách nữ phụ họa: "Đúng vậy.

”Mai Hồng Mai nói tiếp: "Vậy lần sau sẽ làm giày như thế này cho con trai hai người.

”Hai vị khách nói: "Được.

”Trong nháy mắt mùi thuốc súng ở cửa hàng may vá Hồng Mai bởi vì Nam Tương mà toàn bộ tan đi, hai vị khách lại nói chuyện với Mai Hồng Mai.

Người khách nam nói: "Nhân viên này của cửa hàng cô không tệ.

”Người khách nữ nói: "Tay nghề rất tốt.

”Mai Hồng Mai kiêu ngạo vô cùng, cô đây đã sớm phát hiện thực lực bất phàm của Nam Tương.

Người khách nam nói, "Vậy chúng tôi đi đây.

”Mai Hồng Mai nói: "Nói con trai hai người yên tĩnh một chút, lần này giày mà hỏng nữa tôi sẽ không nhận sửa đâu.

”"Được.

"Hai vị khách vui vẻ rời đi.

Mai Hồng Mai quay đầu nhìn Nam Tương.

Nam Tương cười cười.

Mai Hồng Mai nói: "Nam Tương, vất vả cho em rồi.

”Nam Tương cười nói: "Đây là chuyện em nên làm mà.

”"Đôi giày này, chị tính cho em bốn mao tiền.

"Nam Tương nghèo đến sắp còn cơm ăn, đương nhiên không ngại lấy thêm một ít tiền, rất tự nhiên nói: "Cảm ơn chị Mai.

”"Không cần khách khí, đây là em nên được, nói đi, em thật sự biết làm giày?""Em biết.

" Nam Tương gật đầu.

"Em thật lợi hại nha.

""Lợi hại sao?""Đương nhiên, em làm tốt biết bao nhiêu, nếu chị có thể làm tốt như vậy, bán được thêm mấy đôi giày, thì chị sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

" Mai Hồng Mai nói.

"Chị Mai, chị đã kiếm rất nhiều tiền rồi.

" Nam Tương nói.

Mai Hồng Mai thở dài một hơi.

Nam Tương cảm thấy chị Mai có tâm sự, dẫn đường hỏi: "Chị Mai, có chuyện gì vậy?”Mai Hồng Mai muốn nói lại thôi, ngược lại nhìn gương mặt tinh xảo của Nam Tương, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác tin tưởng, nói: "Tiền kiếm được không đủ dùng.

”"Sao có thể chứ? Chị kiếm được rất nhiều ttiề mà.

” Có thể trả lương một tháng hai mươi đồng, mỗi tháng chắc chắn kiếm được không ít.

"Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhà nào cũng có chuyện khó nói, chồng chị bị bệnh, uống thuốc giống như ăn tiền vậy, mỗi ngày chị bận đến mức chân không chạm đất, tiến kiếm được đều đưa cho bệnh viện, sáng nay mẹ chồng tôi lại bị ngã, té gãy xương, phải vào bệnh viện.

" Mai Hồng Mai nói.

Trách không được tâm trạng Mai Hồng Mai xấu như vậy.

"Cái này cần tiền, cái kia cũng cần tiền, nhưng nếu không tiêu! Chồng chị đối xử rất tốt với chị, từ nhỏ đã tốt với chị rồi, làm việc nhà, nuôi con trông con, làm việc nhà nông tất cả đều làm, anh ấy chỉ biết đau lòng chị, ai biết lại bị bệnh đâu.

" Mắt Mai Hồng Mai ửng đỏ.

Nam Tương tò mò hỏi: "Bệnh gì?""Bệnh tim.

""Cái này! ""Bác sĩ nói có thể chữa khỏi, nhưng tiền thuốc men đặc biệt đắt, cho nên chị đang tích góp tiền, có điều phải tốn rất nhiều tiền, nếu là người bình thường, có cái cửa hàng nhỏ này của chị đã có thể ăn ngon uống tốt rồi, nhưng hiện tại đối với chị mà nói, thật sự kiếm quá ít, chị cũng chỉ có thể tuyển một nhân viên cửa hàng, nhiều hơn chị cũng luyến tiếc! ".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play