Chương 48 : Ta chính là Đấu Hoàng

Lâm Phong hai tay chống thanh trọng kiếm , hắn khinh thường nhổ một bãi nước bọt " Ngươi nghĩ ta là ai , thắng là thắng thua là thua , Lâm Phong ta còn chưa đến mức thua cũng không dám nhận."

Bạch Tuyết mỉm cười gật đầu với lời nói của Lâm Phong trong mắt nàng Lâm Phong cũng có thể coi như một chính nhân quân tử cũng chẳng như ai kia quay đầu lại nhìn Liễu Thanh Trần "Còn gì mạnh mẽ hơn không , thể hiện nốt đi. Ta chấp hết."

Liễu Thanh Trần tay run run chỉ vào Bạch Tuyết đồng thời hắn hét lên " Tiểu nha đầu này nỏ mạnh hết đà rồi đừng sợ tấn công nàng đi , nàng tuyệt đối không thể tái chiến được nữa , kẻ nào đánh bại nàng ta tặng một quyển địa giai đấu kỹ , ai cũng được."

Nghe đến địa giai đấu kỹ thực sự mọi người xung quanh có một số kẻ bạo động , vì địa giai đấu kỹ họ vẫn dám liều mạng , tuy nhiên vào đến nội viện không ai là kẻ ngu cả , rất nhiều ánh mắt đều đang quan sát Thượng Quan Vô Ngạo , chỉ cần Thượng Quan Vô Ngạo động thì chắc chắn trong này ít nhất có 40-50 học viên dám lao theo .


Bất quá bọn họ chỉ có thể thất vọng , ánh mắt như hàn băng của Triệu Vũ Linh khóa chặt Thượng Quan Voi Ngạo ở phía sau khiến Thượng Quan Vô Ngạo bang chủ Lôi bang thực sự không dám động . Lúc trước Thượng Quan Vô Ngạo là bát tinh đấu linh đỉnh còng Triệu Vũ Linh mới là bát tinh đấu linh hậu kỳ mà hắn đã thấy Triệu Vũ Linh khó chơi , lúc này khí thế của Triệu Vũ Linh bất ngờ đạt đến cửu tinh đấu linh sơ kỳ , cho dù Thượng Quan Vô Ngạo không sợ nhưng quyết đấu chẳng khác gì trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi . Hắn ra tay đảm bảo Triệu Vũ Linh sẽ ra tay khi đó làm sao còn mơ mộng đánh bại một Bạch Tuyết thần thần bí bí chưa rõ thực hư ra sao , làm sao còn mong một quyển địa giai đấu kỹ .

Bạch Tuyết cũng nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người , nàng hiểu suy nghĩ trong lòng họ , Bạch Tuyết mỉm cười lắc đầu , nàng cười thật tươi nhưng nụ cười đó trong mắt Liễu Thanh Trần thì cứ như tu la địa ngục vậy , từ trong nạp giới Bạch Tuyết lấy ra một lọ đan dược bỏ vào miệng như đang nhai kẹo vậy " Xin lỗi bổn tiểu thư là luyện dược sư a~"


Chỉ một câu nói đơn giản thôi nhưng khiến tất cả những kẻ muốn ra tay lập tức chết tâm . Không ai biết Bạch Tuyết có phải luyện dược sư thật hay không nhưng đan dược trong tay nàng thì chắc chắn là thật , đấu khí của Bạch Tuyết đang điên cuồng phục hồi cũng là thật . Tìm đâu ra một Lâm Phong một Liễu Thanh Trần nữa để đánh với Bạch Tuyết đây , tất cả mọi người đều lùi lại một bước biểu thị tránh khỏi vũng nước đục này , Bạch Tuyết quá kinh khủng họ không dám dây vào , ai biết hắn có bao nhiêu đan dược . Chiến lực kinh khủng lại có thêm đan dược sung túc , bây giờ ai nói Bạch Tuyết một mình chấp cả nội viện có khi cũng được gật đầu tán thưởng .

Liễu Thanh Trần miệng há to , đến cả nói còn không rõ " Đừng , đừng .. lại đây." Hắn chưa kịp nói xong Bạch Tuyết đã tiến đến , một cước đạp thẳng vào bụng hắn , khiến Liễu Thanh Trần đau đớn khụy xuống , một chân dẫm thẳng đầu Liễu Thanh Trần xuống đất , ánh mắt ngạo nghễ coi thường cả nội viện , Bạch Tuyết liếc mắt nhìn Lâm Phong " Ngươi muốn tái chiến một lần nữa hay chịu thua tâm phục khẩu phục ?."


Lâm Phong bờ vai run run sau đó nhấc thanh trọng kiếm lên thở dài " Tâm phục khẩu phục."

Bạch Tuyết lại nhìn đến Thượng Quan Vô Ngạo " Là đánh hay là chịu thua?" Thượng Quan Vô Ngạo hít một hơi lãnh khí , thậm chí trước ánh mắt màu xanh như biển đêm của Bạch Tuyết , trước khí thế bá đạo lúc này của Bạch Tuyết hắn hoảng sợ lùi lại một bước , Thượng Quan Vô Ngạo cắn răng " Thua."

Bạch Tuyết gật đầu với tất cả đáp án này nhất chân rời khỏi đầu của Liễu Thanh Trần từ trong nạp giới móc ra một lọ đan dược giống như cái lọ hồi nãy nàng vừa uống quăng về phía Lâm Phong tiện thể sờ sờ đầu thông báo cho cả đám người nội viện này nghe " Bổn tiểu thư là đầu hoàng  ."

Chỉ một câu nói đơn giản mà khiến cho toàn nội viện một phen chấn động lần thứ 2 từ Long bang người cho đến Linh bang từ Lâm Phong , Liễu Thanh Trần , Thượng Quan Vô Ngạo , đến Triệu Vũ Linh cùng Minh Ngọc cũng một phen khiếp sợ . Lâm Phong cùng Liễu Thanh Trần khiếp sợ thực lực của Bạch Tuyết nhưng không nghĩ nàng thực sự là đấu hoàng nếu cho bọn hắn quay về khi nãy cho dù có cho bọn họ hàng trăm cuốn địa giai đấu kỹ bọn hắn cũng không dám thách đấu với một Đấu Hoàng cường giả đây là lấy trứng chọi đá mà . Còn về phía Thượng Quan Vô Ngạo hắn vừa mừng vừa sợ mừng vì khi nãy hắn biết khôn không đấu nếu không hắn phải thảm bại sợ vì hắn không nghĩ tiểu cô nương trước mặt hắn chính là Đấu Hoàng hơn nữa chỉ mới 14 tuổi loại này trình độ đúng là quái vật biết đâu sau lưng nàng ta còn có thế lực cường đại chống lưng . Thượng Quan Vô Ngạo chỉ nghĩ như vậy thui mà đã rùng mình . Còn về phía Triệu Vũ Linh và Minh Ngọc thì bị vây trong trạng thái không thể tin được 14 tuổi đã là Đấu Hoàng trên đời này chỉ có duy nhất một người đó là Vân Lam Tông thiếu tông chủ Vân Tuyết không nghĩ đến ở Già Nam học viện này lại xuất hiện thêm một cái tuổi nhỏ Đấu Hoàng nếu như tất cả mọi người ở đây biết người đang đứng trước mặt bọn họ vừa mới trình diễn một màng chấn động học viện chính là trong suy nghĩ của bọn họ Vân Lâm Tông thiếu tông chủ Đấu Hoàng Vân Tuyết thì sẽ có cái cảm nghĩ gì nhưng bất quá bí mật này đến tận sau này bọn họ mới biết .
Bạch Tuyết nở một nụ cười đến mất quỷ dị đột nhiên nhớ ra đều gì lên tiếng " Tô Thiên đại trưởng lão ra đây đi hết phim để ngươi coi rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play