Chương 27
Buông ra Tiêu Huân Nhi, Bạch Tuyết xoay người lại thì thấy Tiêu gia trên dưới cùng sư điệt của nàng Nạp Lan Yên Nhiên đang há to mồm.
Khụ khụ khụ bộ mặt bà nổi mụn hay sao mà nhìn giữ vậy. Ta biết ta đẹp rồi nhìn vậy ta mắc cỡ a~
Bạch Tuyết ánh mắt nhìn phía Tiêu Chiến cùng Tiêu gia ba vị Đại trưởng lão, mỉm cười, bỗng nhiên cao giọng nói ra " Tiêu tộc trường, ta hôm nay, là đại biểu Vân Lam Tông cùng Nạp Lan gia tộc, hướng các ngươi Tiêu gia, chính là đưa ra từ hôn! nơi này chính là Nạp Lan Kiệt Nạp Lan lão gia tử thơ đích thân viết!"
Bạch Tuyết vừa nói, từ trong rương, lấy ra từ hôn công văn, đưa cho Tiêu Chiến.
Nghe được " Từ hôn ", " Nạp Lan gia tộc" vài, Tiêu Chiến tinh thần một tầng, thân thể run lên, lập tức trở về nghĩ tới, nhà mình cùng Nạp Lan gia tộc, là có quá như vậy một hồi oa oa thân.
...
Bây giờ, thấy Nạp Lan gia tộc, cư nhiên chủ động phái người đến đây từ hôn, Tiêu Chiến tư duy thần tốc nhảy trong, một Vô Danh Hỏa, cũng từ nội tâm, cuộn trào mãnh liệt ra.
Không có lập tức tiếp từ hôn công văn, Tiêu Chiến đứng dậy đứng thẳng, lớn tiếng nói ra " Vì sao? Năm đó, Nạp Lan Kiệt lão gia tử Tương tiên phụ, cùng nhau mua cửa hôn sự này, bây giờ, tiên phụ qua đời, Nạp Lan Kiệt lão gia tử vì sao lại muốn bội ước?"
" Cái này, đại biểu chúng ta Nạp Lan gia tộc Tương Vân Lam Tông ý nguyện. Quan trọng nhất là! Ban đầu đính hôn một người trong gia gia, đã toàn quyền đồng ý việc này. Cho nên, cũng xin Tiêu bá bá ngươi thứ lỗi." Nạp Lan Yên Nhiên đứng dậy, cao giọng nói rằng.
Tiêu Chiến ánh mắt lạc hướng Nạp Lan Yên Nhiên, nhẹ giọng hỏi " Ngươi tên là Nạp Lan Yên Nhiên, là Nạp Lan Kiệt tôn nữ, cũng là năm đó, cùng Tiêu Viêm đính hôn Nữ Oa?"
" Đúng vậy " Nạp Lan Yên Nhiên thần tình lạnh nhạt, chậm rãi nói rằng; " Năm đó, gia tộc trưởng thế hệ, cho ta đặt hàng cửa hôn sự này, ta cái gì cũng không biết. Bây giờ, ta trưởng thành, tự nhiên có ta chính mình quyền tự chủ. Hơn nữa, gia gia, ba ba, còn có sư phụ, đều chấp thuận. Cho nên, từ hôn việc, bắt buộc phải làm, cũng xin Tiêu bá bá ngươi, có thể lý giải!"
Bất quá, thấy Nạp Lan Yên Nhiên vị này Thiên Chi Kiều Nữ, có chút kiêu ngạo đứng ở nơi đó, ánh mắt nhàn nhạt nhìn quét toàn trường, cái loại này thần thái, gần như vênh váo hống hách mùi vị, phảng phất bản thân mình thì nhìn không dậy nổi Tiêu gia tựa như, làm Tiêu gia tộc trưởng Tiêu Chiến, vẫn là trực giác được phản cảm.
Kỳ thực, đây cũng là Tiêu Chiến trách lầm Nạp Lan Yên Nhiên.
Làm Vân Lam Tông Tông Chủ Vân Vận đệ tử thân truyền, làm Nạp Lan gia tộc đại tiểu thư, Nạp Lan Yên Nhiên thiên nhiên mà có một loại chiều chuộng khí độ, tựa hồ miệt thị Thiên, kiêu ngạo không gì sánh được, nhưng những thứ này đều không phải là Nạp Lan Yên Nhiên diện mạo như trước.
Nạp Lan Yên Nhiên chỉ là một kiến thức không nhiều lắm, quý tộc khí độ nồng đậm Thiên Chi Kiều Nữ, nàng ở bản chất, cũng không phải khinh thường bất luận kẻ nào.
Nàng như vậy biểu hiện, chẳng qua là nàng bản thân kiêu ngạo tính cách cho phép mà thôi. Ở bên trong tâm lý, Nạp Lan Yên Nhiên vẫn là không gì sánh được ôn nhu hiền lành.
Một bên khác, Tiêu gia ba vị trưởng lão và rất nhiều tiểu bối, nghe được Vân Lam Tông hai vị đệ tử đến đây Tiêu gia, là tới cùng Tiêu gia giải trừ hôn ước, bọn họ đều là sững sờ, chợt sắc mặt vô cùng đặc sắc đứng lên.
" Tiêu tộc trưởng, ngài cũng biết, Vân Lam Tông nề nếp gia đình nghiêm khắc, hơn nữa sư tỷ của ta đối với Yên Nhiên kỳ vọng cũng là rất cao, sư tỷ đang hỏi thăm qua Yên Nhiên sau khi, biết nàng cùng Tiêu gia còn có một mối hôn sự, vì lẽ đó... Vì lẽ đó sư tỷ của ta muốn mời Tiêu tộc trưởng, có thể... Giải trừ hôn ước này." Bạch Tuyết trên mặt trà đầy ý cười cũng chú ý đến Tiêu Chiến sắc mặt liền dứt khoát nói ra
" Tạch...!" Tiêu Chiến ngọc trong tay chén đá, ầm ầm ở giữa biến thành một chùm bột phấn.
" Ầm"
Một luồng vắng lặng đã lâu kỳ thực trực tiếp từ Tiêu Chiến trong thân thể bạo phát ra, trực tiếp đánh úp về phía cái kia Bạch Tuyết
" Ngu xuẩn!!!" Bạch Tuyết trực tiếp phất tay một luồng kiếm khí bắn về phía Tiêu Chiến.
" Phụt!!!!"
" Phụ thân!!!" " Tộc Trưởng"
Tiêu Viêm bước lên đỡ lấy thân ảnh của Tiêu Chiến ánh mắt sắt bén căm giận nhìn về phía Bạch Tuyết. Đứng kế bên Tiêu Huân Nhi cũng không hề ra tay, đối với Tiêu gia người nàng chưa hề có chút tình cảm nào, cho dù Tiêu Chiến có chết nàng cũng không quan tâm.
" Tiêu thúc thúc... Ngươi cần gì phải đây?" Nạp Lan Yêu Nhiên nhìn về phía Tiêu Chiến, trong lòng cũng có chút không dễ chịu.. Thế nhưng để cho mình gả cho một tên rác rưởi.. Nạp Lan Yên Nhiên làm sao cũng không làm được...
" Muốn từ hôn!? Có thể! Trước tiên đánh thắng ta Tiêu Chiến lại nói! Không phải vậy! Ta quyết không để cho con của ta tử được oan ức!" Tiêu Chiến đỡ ngực căm tức nhìn Bạch Tuyết, bá đạo âm thanh chậm rãi truyền ra.
Tiêu Chiến thực lực tuy rằng không mạnh, thế nhưng là cực kỳ tự bênh.. Mẫu thân của Tiêu Viêm đã mất, chính hắn một làm cha nếu như còn để nhi tử chịu ủy khuất lời nói.. Cái kia chính hắn một phụ thân cũng còn được quá thất bại...
" Tiêu Chiến! Ngươi điên rồi sao!?"
Tiêu Chiến lời nói truyền ra, Tiêu gia các vị trưởng lão nhất thời cả kinh... Câu nói này đại diện cho cái gì.. Bọn họ nhưng là rõ ràng cực kỳ! Nếu quả thật làm như vậy rồi, như vậy Tiêu gia cùng Vân Lam Tông thù.. Cũng là triệt để kết.
" Tiêu Chiến! Ngươi không thể là ngươi rồi một người chi mất! Tống táng toàn bộ Tiêu gia! Ngươi không có cái quyền lợi này!" Tiêu gia Đại trưởng lão giờ khắc này cũng là đứng dậy, phẫn nộ quát.
Cùng Vân Lam Tông là địch... Đó đích xác là ăn no rửng mỡ! Thuần túy là muốn chết! Hơn nữa trước mặt một Đấu Hoàng cường giả nói như vậy thật là không biết sống chết là gì.
" Tiêu Chiến!!! Ngươi đừng có chọc giận ta!!!" Bạch Tuyết đôi mắt hoá thành màu tím xuất hiện tia tàn khốc, ngữ khí dần dần trầm xuống.
" Phụ Thân!!" Tiêu Viêm con mắt đỏ bừng nhìn cha của mình... Nhìn phía Vân Lam Tông trong ánh mắt tràn đầy oán hận... Vân Lam Tông.. Ngày hôm nay chuyện nhục nhã... Ngày sau tất nhiên gấp trăm lần xin trả!
" Tiêu Chiến ngươi cũng biết thực lực của ta, ta không muốn phải sát sinh nhiều như vậy những người kia trên dưới Tiêu gia lớn nhỏ tính mạng điều nằm trong tay ngươi hãy hảo suy nghĩ cho thật kỹ" Bạch Tuyết phất tay đem công văn từ hôn quăng trước mặt hắn trong lời nói của nàng cũng không cho Tiêu Chiến bất kỳ điều gì để cự tuyệt
Tiêu Chiến cũng không thể làm gì hơn hắn thực lực không thể so với một Đấu Hoàng như Bạch Tuyết, nếu không phải khi nãy Bạch Tuyết bỏ qua cho sư lỗ mãng của hắn, hắn đã sớm chầu ông bà. Hắn lại càng không thể đem cơ nghiệp lâu năm của Tiêu gia huỷ trên tay mình chỉ đành cắn răng đem Nạp Lan Kiệt từ hôn công văn thu.
" Phụ thân! Không thể!" Tiêu Viêm phía sau truyền lên tiếng la hét.
" Viêm nhi không nên làm bậy!!" Tiêu Chiến ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, bất mãn khiển trách.
" Hừ ta Tiêu Viêm hôm nay hướng các ngươi nói. Ba mươi năm Hà đông ba mươi năm Hà Tây không ai vĩnh viễn hèn. Ba năm sau ta nhất định sẽ hướng Vân Lam Tông các ngươi đòi lại nỗi nhục ngày hôm nay." Nói xong Tiêu Viêm rút ra một cái dao găm cắt vô tay ấn vào từ hôn thư.
" Hôm nay không phải ngươi hưu ta mà là ta hưu ngươi"
" Tiêu Viêm ngươi dám hưu ta!!" Nạp Lan Yên Nhiên nghiến răng căm giận nhìn Tiêu Viêm lại quay về nhìn Bạch Tuyết.
" Hay cho câu Ba mươi năm Hà đông ba mươi năm Hà Tây không ai vĩnh viễn hèn. Như vậy ba năm sau ngươi hãy đến Vân Lam Tông khiêu chiến nhưng ta nói trước nếu ngươi chết ở đó sẽ không có bia mộ nào dành cho ngươi cả!" Bạch Tuyết khinh bỉ không nhìn Tiêu Viêm mà nhìn về phía Tiêu Huân Nhi.
" Huân Nhi ta trên người còn có việc hôm khác chúng ta gặp. Tạm biệt" dứt lời liền mang theo Nạp Lan Yên Nhiên biến mất không để lại tý dấu vết nào, chỉ để lại cho Tiêu gia chiếc gương coi như vật bồi thường.
Lúc này ngươi phản ứng đầu tiên chính là Tiêu Huân Nhi, nàng vươn tuyết trắng mảnh khảnh ngọc thủ, đem cái rương Hồng Lăng cởi ra.
Một hồi Châu Quang Bảo khí hiện ra, bên trong đại sảnh, một mảnh kim bích huy hoàng.
Tiêu gia ba vị trưởng lão và rất nhiều tiểu bối, nhìn một màn này, đều là mục trừng khẩu ngốc đứng lên.
" Oa oa! Tỷ tỷ, ngươi xem, thật nhiều Kim Ngân tài bảo a! Mấy thứ này, đầy đủ chúng ta Tiêu gia ở bên ngoài một năm thu nhập đi! Mẹ kiếp, Nạp Lan gia tộc thực sự là nhiều tiền lắm của a! Xuất ra nhiều như vậy tài vật, đều không mang theo nhíu đấy" Tiêu Mị bên người Tiêu Ninh, ánh mắt tham lam nhìn phía cái rương bên trong tài vật, la lớn.