Chương 120: Đạp ta kiêu ngạo, ta nhẫn!

Ngọc thủ nhu nhuyễn tựa như từ trong hư không trực tiếp hiện ra, không có chút ba động nào nhìn như là nhu nhược vô lực nhưng lại chứa đựng lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, khiến Hắc Thiết Liên tà ác không thể mảy may động đậy.

Sự viện xảy ra bất thình lình khiến tất cả mọi người hoảng sợ, ánh mắt nhìn theo cánh tay nhỏ nhắn hoàn mỹ kia từ từ chuyển lên. Bạch Tuyết tròng mắt hóa thành màu tím quỷ dị từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ lạnh lùng, tất cả thân hình của mỹ nữ đều khiến mọi người có cảm giác yêu dị này, khiến cho nàng đối với một số nam nhân có lực dụ hoặc cực kỳ dị thường. Hơi ngẩn cái cằm tròn trịa trắng mịn như tuyết không che giấu ý kiêu ngạo phô bày những đường cong quyến rủ trên cơ thể. Với địa vị tôn quý không chút tầm thường của nàng đích thực có thể ngẩn đầu kiêu ngạo như vậy.


" Tuyết nhi." Huân Nhi lo lắng gọi lấy tên của nàng, ở khoảng cách xa như thế nàng còn nghĩ Bạch Tuyết sẽ không nghe thấy, nhưng người kia chỉ nhẹ chuyển đầu đối với nàng cùng Vân Vận đám người gật đầu cho mọi người an tâm.

Mà hành động kiêu ngạo, cao cao tại thượng này của nàng càng thêm hấp dẫn nam nhân, đều muốn vươn tay ra ôm lấy nữ nhân mỹ lệ lạ thường này vào lòng để thỏa mãn mọi cảm xúc trong cơ thể. Muốn thỏa mãn đều này nhưng nếu ai ở đây chứng kiến ban nãy nàng xuất thủ thế nào hung lệ, tàn nhẫn sẽ nuốt nước bọt dập tắt ngay cái suy nghĩ trong đầu. Ai cũng đều không muốn bản thân đi trầu Lão Diêm sớm.

Con mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhìn tiêm thứ của Hắc Thiết Liên, lại đột nhiên cuối đầu liếc mắt nhìn Hàn Phong không rõ sống chết nằm trên mặt đất. Bất chợt trong vô số ánh mắt chăm chú, nàng đưa dôi chân ngọc thon dài mỹ miều tung ra một cước thật mạnh nhắm vào eo Hàn Phong đá tới.


Nhìn một cước này có vẻ như nàng tùy ý tung ra, nhưng kình phong bén nhọn trên mấy đầu ngón chân lại trực tiếp làm cho mặt đất xuất hiện một vết nứt không nhỏ. Hiển nhiên một cước này đối với cường giả Đấu Hoàng đang khỏe mạnh mà tiếp nhận thì cũng không chút dễ chịu, huống gì Hàn Phong thân thể đang mang trọng thương.

Trước vô vàn người đang há mồm trợn mắt nhìn tới, cái chân ngọc mỹ miều kia cuối cùng đá tới chạm vào hông Hàn Phong, tức khắc lực lượng đáng sợ như thủy triều bạo dũng tuôn trào. Chợt trong thân thể Hàn Phong vang lên một tiếng trầm đục, và mọi người thấy hắn bị đá văng lên không trung, cuối cùng vẽ ra một đường cong ầm ầm rơi xuống đất. Hơn nữa điểm rơi xuống của hắn là trên một khối cự thạch, thanh âm xương cốt vỡ vụn ra văng tung tóe ở trên bình nguyên an tĩnh đặc biệt nghe chói tai.


Giờ khắc này mọi người hầu như đều tin tưởng một điều, dù cho Hàn Phong có là tiểu cường.

" Hảo! cước này đẹp lắm! "

Lâm Phong cùng Thượng Quan Vô Ngạo cũng phải trợn mắt há hốc mồm nhìn hành động bất thình của vương tử nhà bọn hắn. Cho đến khi thấy thân hình Hàn Phong nện mạnh lên cự thạch tinh thần bọn hắn mới phục hồi lại, trên mặt hiện ra nét mừng rỡ đến điên cuồng đỏ rực, đập mạnh tay lên mặt đất, thậm chí không ngăn được xúc động trong lòng mắng lên một câu cực kỳ thô lỗ.

Phía ngoài bình nguyên, mặc kệ bọn người Hắc Giác Vực toàn bộ chúng nhân nội viện triệt để nhẹ nhõm. Ai nấy cũng không thể ngờ được cường giả đỉnh cấp nơi Hắc Giác Vực là Hàn Phong bao năm hoành hành lại bị nữ nhân một cước đá chết. Điều này tựa hồ quá mức buồn cười.
Phía xa xa trên bầu trời, ánh mắt Tô Thiên chặt chẽ nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết, người khác nhìn không thấu mà hắn có thể thấy được một cước lúc trước tung ra giống như tùy ý vậy. Nhưng chân chính thì chứa đầy sát khí, rõng ràng là muốn một cước đá chết Hàn Phong chứ không phải có ý đá hắn cho trống chỗ mà thôi.

" Khặc khặc! Không nghĩ tới cuối cùng Hàn Phong lại chết trong tay của nữ nhân a! Nếu cái chết uất ức kiểu này mà truyền ra ngoài thật làm người ta chết cười a."

Giọng cười quái dị chói tai lần thứ hai truyền ra từ đoàn hắc vụ đang chập chờn bất định phía xa xa. Bất chợt đám hắc vụ mạnh mẽ ba động, một cổ năng lượng đen kịt dị dạng bạo dũng đi ra, hướng tới Hắc Thiết Liên trong tay Bạch Tuyết đoạt về.

Ánh mắt lãnh đạm nhìn hắc sắc năng lượng đang tiến đến mạnh mẽ như vũ bão, cánh tay nhỏ nhắn của Bạch Tuyết khẽ rung lên, năng lượng không ngừng cuồn cuộn tuôn ra. Cuối cùng ầm ầm đối chọi với hắc sắc năng lượng trên thân Hắc Thiết Liên. Một đạo kình phong cuồng bạo mạnh mẽ từ điểm tiếp xúc bạo tàn phát ra đem bãi cỏ ở phụ cận của bình nguyên xéo nát tương.
Nhưng trải qua quá trình bạo tạc mạnh mẽ của kình phong, Hắc Thiết Liên lại không có chút dấu hiệu đứt gãy. Hiển nhiên nó cũng không phải là thứ tầm thường.

" Ào! "

Kình phong bạo tạc vừa tỏa ra, Bạch Tuyết buông tay, dùng một lực đạo xảo diệu làm cho Hắc Thiết Liên đột nhiên đổi hướng nhắm tới đoàn hắc vụ xa xa bất chợt hóa thành đạo hắc tuyến mờ ảo bạo dũng lao đi.

" Xuy! "

Hắc Thiết Liên trực tiếp xuyên qua hắc vụ khiến nó kịch liệt dao động, đến lát sau mới dừng lại. Thanh âm chói tai kia có chút âm trầm lại phát ra " Ngươi là ai mà dám quản chuyện của Hồn Điện? "

Bạch Tuyết nghe thế mỉa mai cười ngông cuồng một tiếng. Trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn vào đoàn hắc vụ phía xa, nàng nhạt giọng đáp lại thanh âm kia " Ta là tổ tông của ngươi!" Hồn Điện là cái thá gì mà ta phải sợ các ngươi. Hảo hảo phá của ta chuyện tốt, đừng nghĩ rằng có Hồn Tộc trống lưng cho các ngươi thì các có thể cướp miếng thịt béo mỡ trên miệng của ta!

Đừng nói đối chọi với Hồn Tộc, bất kể là ai, cho dù Đà Xá Cổ Đế có đội mồ sống dậy, lão nương cũng xé đá đít hắn quay về mộ của mình!

" Hắc, lời nói quá đỗi điên cuồng này đã nhiều năm rồi chưa có ai dám nói với Hồn Điện của chúng ta, ngươi là người đầu tiên đó!"

Con mẹ nhà ngươi! Ngươi cũng là cái kẻ lắm mồm mà ta muốn khâu vá lại.

" Cút đi, hôm nay ngươi không có cơ hội đắc thủ đâu!" làm ta mất kiên nhẫn, ta đây không ngại có thêm phiền phức. Bạch Tuyết không thèm quan tâm đến lý lẽ, thanh âm vẫn lạnh lùng như thường không một chút khách khí. Trong lúc giao thủ ngắn ngủi trước đó, nàng đã có thể đoán biết một chút thực lực của đối phương. Nếu lực lượng của đối phương không có chút cổ quái thì nàng đã sớm động thủ đánh chết hắn đâu có chuyện nhiều lời vo ích như vậy.
Thực lực của một mình nàng có thể không sợ trời không sợ đất nhưng đám lão bà của nàng thì lại khác. Còn thuộc hạ nữa, Già Nam Học Viện không phải đối thủ của Hồn Tộc hay Hồn Điện, nàng vẫn cần cân nhắc kỹ lưỡng mọi thứ. Nếu bốc đồng, nàng sống nhưng tất thảy mọi người đều sẽ chết.

Trước nhường một bước sóng yên biển lặng. Đợi ta hảo hảo thu thập các ngươi!

" Khặc khặc, hảo! Nữ nhân điên cuồng kia, vận khí của ta hôm nay đúng là không tốt, nhưng ta nghĩ ngươi là một người thông minh, ở đây quân số tổng hợp lại cũng sợ không phải của ta đối thủ. Ngươi một thân một mình có thể cầm cự được bao lâu?"

Trong hắc vụ truyền ra giọng cười quái dị, chợt vụ khí bắt đầu chuyển động, thân ảnh bất chợt thoát ẩn thoát hiện, trong thời gian vài nhịp hô hấp đã xuất hiện bên cạnh thi thể đã mất đi sinh khí của Hàn Phong. Một cỗ hấp lực dị dạng mạnh mẽ tuôn ra, một linh hồn chi thể trong suốt loáng thoáng từ thi thể Hàn Phong bốc lên, cuối cùng bị đoàn hắc vụ kia hấp nạp vào trong không còn thấy chút bóng dáng.
" Sách sách, linh hồn của lục phẩm luyện dược sư! Thu hoạch lần này không phải nhỏ a!" Đem linh hồn Hàn Phong thu vào trong vụ khí, bất chợt một thanh âm khó nghe mang theo một tia thõa mãng vang lên. Hắc vụ bất chợt chuyển động, Tiêu Viêm ở phía xa cảm thấy được có một đôi mắt từ trong đó quét về phía mình.

Nhìn đoàn hắc vụ quỷ dị trôi nổi, sắc mặt Tiêu Viêm thoáng có chút âm trầm, rốt cuộc cũng tránh không khỏi sự theo dõi của tổ chức thần bí này a.

Đoàn hắc vụ kia tựa như quỷ mị trong vô vàn ánh mắt theo dõi tiêu biến nơi cuối bình nguyên.

Chậc, chậc dám coi thường ta! Bạch Tuyết nhếch môi, ta cho các ngươi ở đó kiêu ngạo đợi một ngày bổn vương quang lâm Trung Châu, là lúc bổn vương dùng máu của các ngươi tưới Trung châu!

Nàng thu hồi uy áp bức nhân của mình, nhìn xuống bên dưới, ngẫm nghĩ một hồi " Hôm nay đại thắng lợi, những ngày sau Già Nam Học Viện đã có thể yên ổn không cần sợ đám lâu la của Hắc Giáp Vực. Ta cũng nên bắt đầu thiết lập một đại kế hoạch lớn."

Bạch Tuyết từ trên thiên không từ từ hạ xuống, đạp lên cái xác của Hàn Phong, nhìn màu u lam chiếc nhẫn trong tay hắn không khỏi cười thầm" Không hổ là Hắc Minh Minh Chủ, dĩ nhiên đeo cái nạp giới cao cấp cỡ này!Người đã chết, vật này để trên người ngươi uổng phí lắm! "

Khóe miệng Bạch Tuyết khẽ nhếch lên, không chút khách khí đem nạp giới màu xanh đậm trên ngón tay Hàn Phong tháo xuống. Nạp giới cũng phân ra cao thấp, cao cấp nạp giới cực kì quý hiếm, ngay cả phòng đấu giá ở Hắc Giác Vực nhiều năm qua cũng chưa hề đem ra được một chiếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play