Editor: Quei

Cậu còn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ khi vừa ngã xuống khỏi tường, đã phải nói chuyện, tiếng tim đập cũng chưa trầm xuống, càng không biết do ngã hay là do Tần Gia Thụ mà hết cả hồn, giọng nói với âm rung không chuẩn, trong lúc bấy giờ hát còn khó nghe hơn tiếng dao mài thủy tinh.

Ôn Trĩ Sơ hát xong thì hối hận ngay, chớp mắt hai cái cố gồng với người ta.

Nghe rồi, chắc chắn là phải nghe qua rồi.

Lâm muội muội, nữ chính truyện trung đại đỉnh của chóp.

Mặt Tần Gia Thụ tối sầm, "Chưa từng nghe qua."

Ôn Trĩ Sơ: !!!

Một câu chưa từng nghe qua của đối phương làm cậu đã đang sợ hãi lại càng rén hơn, Ôn Trĩ Sơ đành phải căng da đầu mà mở miệng, "Không... Không sao, bây giờ thì cậu nghe rồi."

Tần Gia Thụ liếc cậu một cái, tông giọng lạnh nhạt không đi kèm độ ấm, "Có cần tôi phải cảm ơn không?"

Ôn Trĩ Sơ sửng sốt, ngại ngùng cúi đầu, "Đừng... Đừng khách sáo."

"......"

Lập tức khuôn mặt tuấn tú của Tần Gia Thụ càng đen hơn, giọng nói như lưỡi dao băng chia thành mảnh nhỏ, "Xuống khỏi người tôi."

Dạo này gặp nhiều việc, đến cơn sáng Quý Phong Trường hỏi hắn buổi tối có ra tiệm net không, hắn mới nhận ra mình đã lâu rồi chưa thả lỏng.

Vừa ra khỏi trường định nhắn tin xác nhận địa điểm với đối phương, mới lấy điện thoại ra còn không kịp gửi tin, Tần Gia Thụ ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ, đã bị "báu vật trời ban" này va vào.

Lúc này Ôn Trĩ Sơ không kiêu ngạo như trước, giả vờ hay gì thì hắn cũng lười quản.

Nhưng đối phương là kẻ tái phạm, việc va phải hắn chắc chắn là cố tình.

Ôn Trĩ Sơ vừa nghe đã vội muốn đứng dậy, "À... Ngay đây."

Cậu bị đối phương làm cho hú vía, toàn thân phát run, hai chân không tự chủ được run lên, lúc đứng dậy liền vô thức đỡ lấy bả vai người kia.

Thấy Tần Gia Thụ đang nhìn cậu, Ôn Trĩ Sơ cười gượng, "Cho... nhờ một chút."

Tuy nhiên ánh mắt đối phương dọa người quá thể, Ôn Trĩ Sơ dậy được một nửa thì trượt tay trực tiếp ngã xuống đùi người ta.

Hai người đột nhiên đối diện mà không kịp chuẩn bị tâm lý,

Lại quay về lúc ban đầu......

Tần Gia Thụ: "Khôi phục hiện trường gây án à?"

Ôn Trĩ Sơ: ......

Trong giây lát cậu muốn đi đời luôn cho rồi, lúc này cũng không dám nhìn Tần Gia Thụ.

Cậu ta sẽ không đánh mình đâu, thật sự sẽ không đánh mình đâu!!!

Thấy cánh tay đối phương khẽ nâng, Ôn Trĩ Sơ ôm lấy cái đầu tràn đầy tri thức theo bản năng, vốn tưởng sẽ bị đánh, ngay sau đó cơ thể cảm thấy bỗng bay lên không trung, còn chưa phục hồi lại tinh thần đã ngồi trên mặt đất.

Tần Gia Thụ như nhổ nấm, rút Ôn Trĩ Sơ lên, lại chôn trở về mặt đất, sau đó đứng lên phủi ống tay áo.

Ôn Trĩ Sơ từ từ mở hai mắt, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia đi vài bước về phía trước, khom lưng nhặt điện thoại trên mặt đất lên, rồi làm vài động tác, sau khi xác nhận bị hỏng, thấp giọng chửi thề.

Nghe một tiếng này mà tim cậu run rẩy.

Tần Gia Thụ của bây giờ so với ban ngày như hai người khác nhau, câu chửi kia hoàn toàn không phù hợp với gương mặt như quý công tử ôn tồn phải phép.

Ôn Trĩ Sơ ngồi dưới đất mím môi, "Tôi... tôi sẽ đền tiền điện thoại của cậu."

Nhưng hắn đã cất bước rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng chưa cho.

Bóng hình đối phương biến mất hoàn toàn, lúc này cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

"Thiên Miêu Tinh Linh ơi."

【 Hệ Thống: Ơi. 】

Nhìn vẻ đáng thương này của đối phương, hệ thống nghĩ người ta gọi mình ra do vừa nãy bị dọa mất rồi, Thiên Miêu Tinh Linh mỉm cười tà mị, lời an ủi đã được tưởng tượng sinh động.

Nhưng lời nói còn không ra khỏi miệng, đã nghe Ôn Trĩ Sơ nói: "Mày nên phát tiền."

【......】

【 Hệ Thống: Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị phản diện 2%, khen thưởng 50 NDT. 】

Chờ chân đỡ nhũn, lúc này Ôn Trĩ Sơ mới đứng dậy giơ tay phủi bụi trên người, sau đó đi lấy cặp sách cách đó không xa.

【 Hệ Thống: Vừa nãy cậu nói muốn đền điện thoại cho người ta? 】

Ôn Trĩ Sơ nghe xong gật đầu, rốt cuộc Tần Gia Thụ vừa rồi đang đứng gọi điện, cậu rớt từ đầu tường xuống còn chưa kể đụng phải người ta, còn làm hỏng điện thoại của đối phương.

Từ bất cứ phương diện nào thì, cậu đều phải có nghĩa vụ bồi thường.

【 Hệ Thống: Cậu biết điện thoại của cậu ta bao nhiêu tiền không? 】

Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Không biết, mày biết không?"

【 Hệ Thống: Ký chủ trước của tôi đã dùng qua thương hiệu này, mẫu chưa là mới nhất cũng phải rơi vào khoảng 8000 Tệ(~28 triệu VNĐ). 】

Con ngươi của cậu thiếu niên trừng lớn trong nháy mắt, kinh ngạc há hốc mồm.

Theo tính toán ít nhất, cậu cũng phải trả Tần Gia Thụ một vạn(hơn 30 triệu VNĐ).

Thiên Miêu Tinh Linh lắc đầu tấm tắc, trong phút chốc có hơi hoài nghi người này không phải người may mắn mà Chủ Thần tuyển chọn, mà là quả trứng xui xẻo Chủ Thần đã chọn ra.

Gấu Bernard(*) cũng chưa xu cà na đến vậy.

(*)Nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình Chú gấu xui xẻo.

Còn chưa có tin tức gì về 200 Tệ tiền điện nước, lại đeo thêm một món nợ khổng lồ trên lưng.

【 Hệ Thống: Thật sự không ổn, chúng ta tắt hard mode đi. 】

Ôn Trĩ Sơ: ......

Trong lúc nhất thời cậu khóc không ra nước mắt, tưởng muốn tắt là có thể tắt sao?

Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu cũng không phải luôn xui xẻo như thế, ít nhất là khi cha mẹ còn trên đời, toàn bộ tuổi thơ của cậu đều là vô lo vô nghĩ, là mặt trời trong tim, là ánh nắng trong cậu.

Ôn Trĩ Sơ bình ổn lại cảm xúc đang đi xuống nặng nề, tiến về phía trạm xe bus, nhưng rồi phát hiện ra một chi tiết nhỏ rất nhanh.

Ký chủ trước của Thiên Miêu Tinh Linh có thể mua nổi điện thoại giá 8000, vậy mức khen thưởng của các nhiệm vụ về sau hẳn là cũng không ít.

Chỉ cần cậu nỗ lực làm nhiệm vụ, thế thì khoản nợ chưa đến một vạn kia chắc sẽ nhanh chóng được thanh toán.

Ôn Trĩ Sơ mím môi, "Thiên Miêu Tinh Linh à."

【 Hệ Thống: Có chuyện gì vậy, thiếu niên? 】

"Ký chủ thứ nhất kia của mày phải làm bao nhiêu cái nhiệm vụ để mua được một cái điện thoại?"

【 Hệ Thống: Một cái. 】

Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, nhiệm vụ đầu tiên của cậu mới có mười đồng bạc, "Sao khen thưởng nhiệm vụ của ký chủ trước nhiều vậy?"

【 Hệ Thống: Không đâu, đều là mười cả. 】

Ôn Trĩ Sơ có hơi nghi hoặc, "Cậu ta mang theo tiền lúc xuyên qua à?"

【 Hệ Thống: Ổng lấy mười tệ kia đi mua vé số. 】

Ôn Trĩ Sơ: ......

【 Hệ Thống: Trúng một vạn. 】

Ôn Trĩ Sơ nghe xong có chút bị lay động, trời quang mây tạnh rồi, cậu cảm thấy mình sắp làm lại cuộc đời được rồi(*).

(*)Gốc là 天晴了雨停了,他又觉得他行了, ý của câu này cũng giống như "vết sẹo lành, nỗi đau cũng quên". Chỉ một kẻ nhát gan, ẩn nấp khi trời mưa giông, và ra ngoài để la hét khi trời quang, tạnh mưa. Đó là hình ảnh ẩn dụ cho sự ẩn náu khi khó khăn ập đến, nhưng khi chuyện đã qua, con người làm lại từ đầu.

Khóe môi Ôn Trĩ Sơ treo lên nụ cười, giọng nói nóng lòng muốn thử, "Thế tao......"

【 Hệ Thống: Cậu xứng à? 】

"......"

Lễ phép của mày đâu rồi?

【 Hệ Thống: Với vận may của cậu, mười đồng kia như muối bỏ bể. 】

Ôn Trĩ Sơ sững người tại chỗ trong phút chốc, lời Thiên Miêu Tinh Linh nói cũng không phải không có lý, yên lặng nhét mười đồng tiền vừa lấy ra vào túi.

【 Hệ Thống: Nhưng cậu cứ yên tâm, khẳng định phần thưởng về sau sẽ tăng lên. 】

Bây giờ Ôn Trĩ Sơ mới gật đầu, lấy tiền xu lên xe bus.

Đền điện thoại cho đối phương có thể mất một khoảng thời gian phấn đấu dài dài, so với việc mua vé số, nhân lúc nghỉ hè cậu đi làm việc bán thời gian còn đáng tin hơn.

Ôn Trĩ Sơ xuống xe buýt sau rồi đi siêu thị rau quả, mua ít rau về buổi tối nấu mì ăn.

Vừa vào cửa nhà được vài bước, đột nhiên dừng lại, lúc rời đi buổi sáng vì để thông gió nên cậu mở cửa sổ, chỉ chừa lại cửa sổ lưới, giờ cái cửa sổ lưới kia mang tử khí nặng nề nằm trên mặt đất, lúc này đã là buổi tối gần 6 giờ, cũng không biết rơi xuống khi nào, nhưng có thể khẳng định kha khá muỗi bay vào được.

Ôn Trĩ Sơ ngưng trệ trong nháy mắt.

Trái tim còn đang suy nghĩ xem có nên mua vé số không im ắng lại trong chớp mắt.

Cậu không xứng.

Nhưng trong lòng vẫn âm thầm an ủi mình, dăm ba mấy con muỗi, dù sao cũng tốt hơn gián.

Đi đến bên cửa sổ và đóng chặt nó lại, đun nóng bánh bao lấy từ cặp sách cơn sáng còn chưa kịp ăn, lại làm một bát mì rau dưa đơn giản.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Ôn Trĩ Sơ bắt đầu học bài ngay, do trốn tiết tự học buổi tối nên cậu phải ôn bù ở nhà mới được.

Trước khi đi ngủ, Ôn Trĩ Sơ đặt câu hỏi, "Thiên Miêu Tinh Linh, ngày mai có nhiệm vụ không?"

【 Hệ Thống: Có, chỉ cần cậu muốn là có thể làm vô hạn tuần hoàn. 】

Ôn Trĩ Sơ không đáp lại, cứ xem nhiệm vụ đầu tiên của ngày mai trước đã rồi nói sau.

Nhưng ngày hôm sau Ôn Trĩ Sơ còn chưa đợi được nhiệm vụ, đã đợi được thầy chủ nhiệm.

Tiết thứ hai buổi sáng là giờ thể chất, Ôn Trĩ Sơ đang định đi ra ngoài theo dòng người tập thể dục, đã bị lớp trưởng ngăn lại.

Tông giọng đối phương không mặn không nhạt, "Thầy chủ nhiệm bảo cậu tới văn phòng một chuyến."

Ôn Trĩ Sơ kinh ngạc, "Tớ?"

"Đúng vậy, chính là cậu."

Lớp trưởng nói xong thì rời khỏi.

Ôn Trĩ Sơ thở dài, chuyện gì cần đến rồi sẽ đến, sau đó cất bước đi tới văn phòng dạy học.【 Hệ Thống: Thiếu niên, trong chốc lát cậu đã nghĩ kĩ nên nói gì chưa? 】

Ôn Trĩ Sơ ủ rũ cụp đuôi, "Chưa."

Thiên Miêu Tinh Linh cũng bắt đầu vắt não suy nghĩ.

【 Hệ Thống: Nếu không thì cậu cứ bảo người nhà cậu bị bệnh. 】

Ôn Trĩ Sơ: "Nhà tao không có ai."

【 Hệ Thống: ...... 】

Nếu mà có, cũng chẳng chắc có phải con người không.

Cậu đứng gõ cửa, nghe thấy câu "Vào đi", xong chỉnh lại đồng phục trên người bấy giờ mới tiến vào.

Nhưng nhìn thấy bên trong mà ngỡ ngàng, văn phòng này ít thì cũng phải có năm hay sáu người, đều là học sinh trốn tiết tự học buổi tối hôm qua.

Nhưng lại không nhìn thấy một mình Tần Gia Thụ.

Thầy chủ nhiệm thấy đã đông đủ, bắt đầu dạy dỗ.

"Chào cờ hôm thứ hai đã nói thế nào, thắt chặt kiểm tra tác phong! Đặc biệt là trốn học cúp tiết tự học buổi tối này, tôi đã cố ý nhấn mạnh trên bục rồi, các cậu đều coi như gió thoảng qua tai có phải không, mấy cậu biết hành vi của mình là gì không?!"

Thầy chủ nhiệm hơn bốn mươi tuổi tức quá, kí đầu từng đứa học sinh một chút, tới lượt Ôn Trĩ Sơ thấy cậu rụt cổ nên hơi giảm lực tay.

"Các cậu là biết sai mà vẫn làm!"

Hai tay Quý Phong Trường đút túi, không đau không ngứa đứng ở một bên.

"Quý Phong Trường!"

Đột nhiên bị gọi tên, Quý Phong Trường đứng thẳng ngay tắp lự, "Có ạ!"

"Nói! Tối hôm qua đi đâu làm gì!"

Quý Phong Trường do dự, "Em trai em bị sốt."

Thầy chủ nhiệm giơ tay đã ra một đòn phủ đầu, "Bị sốt, bị sốt, em trai cậu sốt tám lần một tháng, em cậu có biết không?!"

"Nói! Có phải ngày hôm qua ra net không!"

Quý Phong Trường bị đánh, ôm đầu chạy tán loạn trong tích tắc, "Dạ, dạ."

Ôn Trĩ Sơ nhìn mà nuốt nước bọt ở bên cạnh, không biết đến lượt cậu sẽ như thế nào.

Đến đây Thiên Miêu Tinh Linh cũng khẽ meo meo.

【 Hệ Thống: Đừng dùng cớ người trong nhà bị bệnh vừa nãy tôi nói với cậu thì hơn. 】

Ôn Trĩ Sơ: ......Ngay từ đầu tao đã không định dùng.

Bây giờ thầy chủ nhiệm nghe thấy cậu ta thừa nhận mới thu tay lại, "Về đi, viết kiểm điểm 5000 chữ, thứ hai tuần sau liệu hồn đọc trước cờ."

Quý Phong Trường không thể tin được mà thốt lên, "5000 chữ!"

Tám đời gã cũng chưa viết nhiều chữ như vậy bao giờ.

Chủ nhiệm cau mày lại, "Thế có viết không!"

Quý Phong Trường bị dọa nên ôm đầu, bắt đầu lươn lẹo: "Viết, viết, sao lại không viết, không phải ngài đã lên tiếng rồi sao."

Nói xong liền bay nhanh, rút lui khỏi văn phòng, trước lúc đi còn liếc mắt vào trong phòng một cái.

Hừ, tên phiền phức kia cũng ở đây.

Sau khi trở lại lớp học, Quý Phong Trường đặt mông ngồi về chỗ, nghĩ trong lòng bản kiểm điểm 5000 chữ kia có thể dùng tiền tìm người viết hộ không.

Còn với việc vì sao Tần Gia Thụ không bị gọi đến văn phòng, gã sớm đã thấy nhiều nên không trách, học sinh ba tốt đứng đầu tỉnh trong toàn trường, đấy mà gọi là trốn học á, có mà kêu ra ngoài thả lỏng còn đúng hơn, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập thì thầy chủ nhiệm đều sẽ mở một mắt, nhắm một mắt với cậu ta.

Hơn nữa khi đối phương làm những việc này cũng rất kín đáo, không trắng trợn và ngang nhiên giống gã.

Sau tiết thể dục là giờ ra chơi, Tần Gia Thụ trở về uống nước.

Quý Phong Trường nhìn thấy người đã trở lại, mau chóng đi qua bá vai bá cổ với người ta, "Mày đoán xem vừa rồi tao thấy ai?"

Tần Gia Thụ: "Ai?"

"Tên phiền phức ấy." Quý Phong Trường, "Bây giờ chắc đang ở văn phòng chủ nhiệm đấy, hôm qua mày không gặp thì hôm nay nhất định gặp được, cứ chờ cậu ta tới làm phiền mày đi."

Tần Gia Thụ hất tay đối phương ra, "Hôm qua gặp rồi."

Quý Phong Trường ngơ ngác, "Gặp rồi? Lúc nào?"

Tần Gia Thụ chỉ điện thoại mới trong ngăn bàn, Quý Phong Trường hiểu rõ trong nháy mắt.

"Ha ha ha ha ha đệt, bảo sao mày lại bỗng dưng đổi điện thoại, hóa ra do thằng nhóc kia."

Thấy người kia không nói lời nào, Quý Phong Trường bắt đầu nói sang chuyện khác, "Ván hôm qua trâu bò hết sảy, sao, hôm nay có đi nữa không."

"Không đi, lần sau nói tiếp."

Nhưng lần sau là khi nào thì khó nói, tuy rằng hai người bọn họ cũng coi như chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng việc gì của đối phương cũng đều cực kì có quy luật, lâu lâu ra ngoài chơi cũng là do nể mặt.

Quý Phong Trường buông tay, "Được rồi, nếu muốn đi nhớ báo trước cho tao, tao hẹn trước."

——

Quý Phong Trường rời đi, thầy chủ nhiệm khoa bắt đầu giảng giải từng người một, bởi vì Ôn Trĩ Sơ tới muộn nhất nên đứng cuối cùng.

Nhìn một đám học sinh bị dạy dỗ, trong lúc nhất thời cậu sợ hết hồn, một đám học sinh nghe xong dặn dò lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại cậu đứng một mình trong phòng.

Nói quá nhiều, thầy chủ nhiệm mệt mỏi nhấp một ngụm nước trà, nhìn Ôn Trĩ Sơ một cái.

"Ôn Trĩ Sơ!"

Ôn Trĩ Sơ vội mở miệng, "Có ạ."

"Thẳng người lên!"

Cậu hơi rướn eo lưng, từ nhỏ cậu đã có một thói quen xấu, đi đường luôn cúi đầu thu vai, nhìn sơ qua đã giống đối tượng dễ bắt nạt, dễ giựt tiền.

Chủ nhiệm nhìn cậu mà hận sắt không thành thép, "Một tuần trước không tới trường thầy còn chưa nói gì với cậu, thầy còn tưởng rằng ngày hôm qua cậu đi học biết tiến bộ rồi, ai ngờ vẫn là cái tính nết này."

Càng nói càng đau đầu, làm ông nhọc lòng nhiều nhất trong toàn bộ khối 11 chính là cậu Ôn Trĩ Sơ này.

Hôm nay còn đỡ hơn lúc trước, nếu là trước kia thằng nhóc này sớm đã không kiên nhẫn chạy lấy người, cả cái rắm cũng không chừa lại.

"Coi như ngày hôm qua cậu trở về học bài là để giả đò, thế nhưng cậu giả bộ cũng lâu đấy, đã cố ý gọi đích danh cậu rồi mà vẫn dám trốn tiết tự học buổi tối, có phải cơ bản là không để tôi vào mắt đúng không?!"

Ôn Trĩ Sơ bị nói mà rụt cổ, "Đúng......"

"Đúng là em sai rồi ạ."

"......"

Chủ nhiệm hít sâu một hơi, "Đừng cho là tôi không biết, lần tới mà còn dám! "

Thấy đối phương còn muốn nói gì đó, thầy chủ nhiệm bổ sung: "Tôi chính là con giun trong bụng trò!"

Ôn Trĩ Sơ: ......

Cái quan hệ thân mật đáng chết này.

【 Hệ Thống: Thầy chủ nhiệm cũng không dễ dàng gì, giáo dục học sinh thì hại địch 1000, hại mình 800. 】

Hai tay Ôn Trĩ Sơ bối rối quấn vào nhau, thành thật nhận sai, "Thưa... thưa thầy, thật sự sẽ không có lần sau đâu, dù sao thì... em cũng không dám nữa."

Thiếu niên rũ xuống cái đầu lông xù, gương mặt mang sự tự trách, miệng hơi mếu máo, giống như thực sự biết mình sai.

Dáng vẻ ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm như vậy, cũng vẫn là lần đầu tiên thầy chủ nhiệm nhìn thấy trên người Ôn Trĩ Sơ, hoàn toàn không giống cái kiểu lợn chết không sợ nước sôi chết trước kia.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới gia cảnh hiện tại của đứa trẻ này, ông cũng không nói lời nặng nữa, dẫu sao hiện giờ đối phương cũng là học sinh có vấn đề cần được quan tâm, giọng điệu nghiêm túc ban đầu nhẹ hơn một chút, "Thầy hy vọng trò thật sự ý thức được sai lầm."

Ôn Trĩ Sơ gật đầu.

"Tự trò nói phải sửa như thế nào."

"Không trốn tiết... Không vào lớp muộn, học đi đôi với hành, mỗi ngày hướng về phía trước."

Thầy chủ nhiệm: "Đây chính là lời trò nói đấy nhé, thế trò còn theo đuổi Mạnh Nghiên lớp 9 không?"

Không phải do thầy chủ nhiệm biết cập nhật tin tức, thật ra là nguyên chủ theo đuổi mức trắng trợn.

Ôn Trĩ Sơ nghe xong vội lắc đầu, "Không... Không theo đuổi nữa, em đã... thông suốt rồi."

Chủ nhiệm nhìn cậu một cách ngoài ý muốn, "Trò thông suốt thật rồi?"

Chỉ thấy thiếu niên gật đầu, "Vâng ạ, em cảm thấy... quan trọng vẫn là học tập."

"Dù sao thì, bạn Mạnh Nghiên có... có xinh đẹp đi chăng nữa, em nhìn bạn ấy một trăm lần cũng không phải của em, nhưng nếu em đọc sách một trăm lần, thì tri thức chính là của em rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play