Editor: Quei
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt, "Tao cảm thấy nhiệm vụ không hoàn thành nổi."
Còn chưa hoàn thành, cậu đã bị đánh chết.
Mà đối phương không cần đánh.
Con gà cùi bắp cậu đây, một véo là ngủm củ tỏi.
【 Hệ thống: Thiếu niên, đừng khiếp đảm vì một ít mặt ngoài của sự vật, cậu phải tin tưởng chính mình, tin tưởng tôi, cậu có thể làm được. 】
Ôn Trĩ Sơ, "Thiên Miêu Tinh Linh."
【 Hệ thống: Làm sao vậy? 】
Ôn Trĩ Sơ: "Tao cần sự tin tưởng."
【 Hệ thống: Ừm hứm. 】
Ôn Trĩ Sơ: "Chứ không phải tự tin mù quáng."
【......】
Sau nhạc đệm nho nhỏ này, Ôn Trĩ Sơ đeo cặp sách vào trường học, dựa theo ký ức đi vào khu dạy học năm hai, không biết vì sao có chút lo lắng trong lòng, hít sâu một hơi, lúc này mới đi vào.
Cậu lên lầu ba, lớp đầu dãy chính là lớp 11 năm hai.
Ôn Trĩ Sơ có hơi căng thẳng gãi tay áo, đối với cậu mà nói thì đây là hoàn cảnh xa lạ cũng là khởi đầu mới.
Cậu tận lực hạ thấp độ tồn tại của mình rồi đi vào, lớp học ban đầu đang ầm ĩ bỗng yên lặng trong chớp mắt, nhưng rất mau trở lại nguyên dạng.
Ôn Trĩ Sơ thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó truyền đến tiếng nghị luận bên tai.
"Sao cậu ta còn tới?"
"Tao còn tưởng nó không đi học nữa, sao còn tới, phiền chết mất."
"Cậu ta không có ở lớp thì khá tốt, khéo như gần đây lại làm việc gì chọc người."
"Thứ sáu kiểm tra, nó trở về để kéo điểm trung bình của lớp xuống đây mà."
Cơ thể của Ôn Trĩ Sơ không chịu khống chế mà cứng đờ, xong vội vàng tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, lập tức nhìn thấy bạn học phía trước vặn ghế dựa tiến về trước, chân ghế phát ra tiếng cọ xát trên mặt đất, dường như cậu là loại virus cảm nhiễm gì đó, không muốn dính vào.
【 Hệ thống: Thiếu niên, tình hình có vẻ không lạc quan lắm. 】
Ôn Trĩ Sơ: "Thật ra tao đã tưởng tượng hình ảnh mình bị chán ghét rồi, chỉ là...... "
【 Hệ thống: Chỉ là? 】
Ôn Trĩ Sơ: "Không ngờ sẽ bị ghét ghê như thế."
Nguyên chủ! Rốt cuộc cậu đã làm gì! Mới có thể làm được cái cảnh chó thấy cũng phải lắc đầu này.
Ôn Trĩ Sơ vốn nhát gan, cho dù người ta nói, cậu cũng không dám cãi lại, nhưng chưa tới một tuần, đổi lại không chỉ là các bạn khác ghét, còn một đống bài thi.
Cậu nhìn sườn núi nhỏ trên bàn mà nuốt nước bọt, thành tích học tập của cậu không được tốt lắm, chỉ có thể tính là trên trung bình.
Cất lại bài thi trên bàn, ít cũng có mười một mười hai tờ, một tờ thôi đã đủ để cậu làm sấp mặt một buổi sáng, sau đó nhìn hộc bàn, phát hiện sách giáo khoa bị nhét đầy bên trong , chẳng trách cặp sách trống trơn, đầu cũng trống trơn.
Ôn Trĩ Sơ tiện tay cầm sách Toán lên, nhận ra còn mới tinh, liếc qua, không khác với chương trình học đời trước.
Quả nhiên đến chết vẫn là sin bù, cos đối, hơn kém pi tan, phụ chéo(*).
Ngay lúc cậu định bắt đầu viết bài, nhận ra bây giờ cơ bản là cậu không có bút.
"Thiên Miêu Tinh Linh."
【 Hệ thống: Tôi đây. 】
Ôn Trĩ Sơ: "Mày có bút không?"
【 Hệ thống: Có, một cây 50. 】
Ôn Trĩ Sơ: "Bút gì đắt thế?"
【 Hệ thống: Bút điện tử, nhưng nếu bây giờ cậu đi làm nhiệm vụ tôi có thể giảm giá. 】
Ôn Trĩ Sơ: "...Thôi vậy."
Còn có hai phút nữa là tới tiết tự học, giờ mà tới siêu thị gần trường hiển nhiên không mua kịp.
Đúng lúc này bạn học sinh phía trước làm rớt cục tẩy tròn vo rồi lăn đến bên chân cậu.
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu nhìn một cái, thuận tay nhặt lên, mím môi mở miệng nói: "Bạn... bạn, làm rơi tẩy."
Ai ngờ bàn trước xoay người, đột nhiên lấy cục tẩy về từ trong tay cậy, cau mày cùng giọng điệu không kiên nhẫn, "Khỏi phải nói!"
Ôn Trĩ Sơ rụt tay, rút lại câu nói muốn mượn bút gần tới khoé miệng trở về.
Vị trí là hàng cuối bên cửa sổ, chỗ thừa ra, không có bạn cùng bàn, không ai bên cạnh để nói chuyện cùng.
Ôn Trĩ Sơ đành phải thay đổi chiến lược, trước tiên ở tiết tự học buổi sáng đành dùng mắt xem một ít kiến thức, nhưng mà vất vả lắm mới tan tiết, giáo viên chủ nhiệm về kịp nên có chút thời gian mở họp lớp, căn bản chẳng đủ thời gian đi mua bút.
Chủ nhiệm lớp nhìn cậu, khuôn mặt vốn tươi cười lập tức xụ xuống.
Kỳ thật phàm là Ôn Trĩ Sơ tới vào cuối tuần, giáo viên chủ nhiệm sẽ không như thế này, rốt cuộc lớp họ đã an vị tại hạng đầu từ dưới đếm lên từ lâu, nếu không có Ôn Trĩ Sơ thì còn có thể giữ hạng hai vớt hạng ba, giờ cậu ta vừa trở về lại quay về hạng nhất đếm ngược.
Vội vàng họp buổi sáng xong, tiếp theo là tiết Toán, thầy Lý dạy Toán hơn bốn mươi tuổi, bởi vì tính tình cộc cằn cộng thêm thân hình cao lớn, biệt danh King Kong.
Lúc dạy học cực kì nghiêm, gần như không có học sinh nào dám quậy trong tiết của ông.
Thầy Lý bước vào phòng học nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ nhưng cũng không thay đổi biểu tình gì, mà là bắt đầu dạy đâu vào đấy, bao nhiêu là nội dung.
Năm phút trôi qua, thầy Lý: "Bây giờ các bạn cầm bút tính xem có bao nhiêu đường thẳng song song."
Nhân lúc nhóm học sinh cúi đầu làm bài, thầy Lý đi xuống tuần tra, cất bước đến chỗ Ôn Trĩ Sơ dừng chân lại, híp mắt, "Ôn Trĩ Sơ, sao em không tính?!"
Bóng dáng cao lớn phủ ở phía trên, Ôn Trĩ Sơ bị dọa đến mức lật sách giáo khoa cũng có chút không lưu loát.
Thầy Lý không thấy trả lời, nghiêm khắc hỏi lại một lần: "Sao em lại không tính!"
Ôn Trĩ Sơ kinh hãi mở miệng, "Bởi vì mèo méo meo mèo meo con mèo ngu ngốc đáng yêu."(*)
(*) Câu này gốc theo search trên baidu là "你心里没点b数吗" nghĩa là trong tim cậu có điểm b không? Ngôn ngữ mạng, bắt nguồn từ câu mắng người ở vùng Đông Bắc, chỉ người nào đó có bị ngốc hay không lú lẫn không. Nên mình chỉ có thể nghĩ tới cái câu huyền thoại này của TĐB...
Thầy Lý: ......
Các bạn xung quanh: ......
Trong phút chốc, phòng học rơi vào im lặng chết chóc.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Ôn Trĩ Sơ đột nhiên cảm thấy cậu chết rồi......
Phụt......
Học sinh không kìm được tiếng cười nhẹ truyền tới lại rất nhanh áp xuống trong lớp.
Ôn Trĩ Sơ đỏ mặt vội vàng muốn xin lỗi, ngay sau đó một cái bút được đặt trên bàn.
Thầy Lý nghiêm túc nhìn cậu một cái, lúc này mới rời đi.
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt, nhìn cây bút trên bàn, trong đôi mắt tràn ngập sự biết ơn.
Chờ đến tan học, Ôn Trĩ Sơ vội vàng đi siêu thị mua một ít đồ dùng học tập, nhưng túi tiền hữu hạn nên hiện tại chỉ có thể mua đồ rẻ.
【 Hệ thống: Nhiệm vụ phản diện, khiêu khích nhân vật chính, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng mười Tệ, giá trị vai ác tăng 1%, nhiệm vụ thất bại trừ hai mươi Tệ. 】
Ôn Trĩ Sơ nghe xong giật mình, "Chả phải nói là nhiệm vụ đầu tiên không trừ tiền à?"
【 Hệ thống: Cậu định lách luật hả? 】
Ôn Trĩ Sơ ngại ngùng cười cười, "Có thể chứ?"
【 Hệ thống: Không thể. 】
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Trĩ Sơ nháy mắt xệ xuống, chuyện gì phải tới vẫn sẽ tới.
Nguyên chủ không làm thì không chết, cậu không muốn làm cũng không được, căn bản là không phải cậu đi lên khiêu khích, mà là đi lên tìm đánh.
Trong đầu nhớ lại cánh tay rắn chắc của Tần Gia Thụ, phút chốc bắp chân hơi run lên.
【 Hệ thống: Thiếu niên! 】
Ôn Trĩ Sơ: "Sao thế?"
【 Hệ thống: Mục tiêu xuất hiện. 】
Ôn Trĩ Sơ nghe xong, quả đầu xù khẽ run rồi như ăn trộm nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên ngay sau đó Tần Gia Thụ liền cất bước đi vào cửa hàng.
Thiếu niên có dáng người thẳng, vóc dáng ưu tú, tới là được người ta vây quanh, là hạc trong bầy gà.
【 Hệ thống: Cơ hội của cậu tới rồi. 】
Cơ hội gì?
Cơ hội lên đường ấy hả?
Ôn Trĩ Sơ không chút suy nghĩ, vội vàng tính tiền chuồn khỏi siêu thị.
【 Hệ thống: Thiếu niên, cậu làm như vậy khiến tôi rất xem thường cậu! 】
Lòng Ôn Trĩ Sơ còn sợ hãi, "Mày thấy vừa rồi có bao nhiêu người bên cạnh hắn ta không?"
【 Hệ thống: Bao nhiêu người thì liên quan gì? 】
Ôn Trĩ Sơ: "Không cần Tần Gia Thụ hành động, một người trong bọn họ cho tao một đấm là tao có thể rời khỏi thế giới xinh đẹp này rồi."
【......】
Ôn Trĩ Sơ cầm đồ dùng học tập trở về lớp, xem ra muốn hoàn thành nhiệm vụ chỉ có thể tìm cơ hội khác.
——
"Đệt, nãy tao hoa mắt hay sao mà hình như thấy tên phiền phức á?!" Quý Phong Trường kinh ngạc mở miệng.
Bạn học nam bên cạnh cười nói: "Chẳng nhẽ tên kia lâu lắm không xuất hiện, mày nhớ nó nên xuất hiện ảo giác đấy."
Người Quý Phong Trường tức khắc nổi hết da gà, "Cút dùm, không thấy ghê người à."
"Anh Tần, mày thấy không."
Tần Gia Thụ cầm đồ uống thể thao, liếc gã một cái, "Mày thích kiểu đấy ấy hả?"
Quý Phong Trường: ......
Thằng chó.
Được thôi, tổng cộng chỉ mình gã thấy.
Quý Phong Trường: "Nhưng tao thấy cậu ta, chờ cậu ta tới làm phiền mày đi."
Tần Gia Thụ nghe có lệ, vào tai này ra tai kia, cơ bản không để bụng.
Tuy rằng nhiệm vụ đã được giao, nhưng hai người học khác lớp, một buổi sáng Ôn Trĩ Sơ trừ đi học với sửa sang lại vở ghi, hầu như không có thời gian làm gì khác.
Mãi đến buổi chiều mới tìm được cơ hội.
"Ý, Tần Gia Thụ đang chơi bóng ở đây đó, có đi xem không?"
Bạn học nữ với Ôn Trĩ Sơ cùng nhau đứng lên.
Bạn học nữ: "Đi chứ."
Nội tâm Ôn Trĩ Sơ: "Đi chứ."
Rất nhanh, cậu đã trà trộn trong đám người ở sân bóng rổ, người đến xem không ít, thiếu niên đang rơi mồ hôi tại sân bóng, nhưng người càng thu hút tầm mắt nhất vẫn là Tần Gia Thụ.
Anh trai này, thuộc về là loại hình khó mà người khác không nhìn tới hắn.
Tần Gia Thụ mặc đồng phục mùa hè đứng trong sân, thân hình không mảnh khảnh như một số nam sinh đang trong giai đoạn phát triển, bả vai rất rộng, dáng người cực cao lớn, khi rê bóng cánh tay sẽ hơi nổi lên gân xanh.
Mùa hè nóng nực, hắn vén tóc rủ xuống trán ra sau đầu, mỗi lần ghi bàn, tiếng hoan hô xung quanh lại vang lên.
"Bọn mình ra chỗ ghế dài bên kia đi, chai nước của Tần Gia Thụ cũng ở đấy, khi nghỉ ngơi khẳng định sẽ uống nước."
Mạnh Nghiên có chút ngượng ngùng, "Vậy được không?"
"Sao lại không được? Đi mau nào."
Ôn Trĩ Sơ ở một bên nghe xong cũng khẽ meo meo đi theo.
Tới nơi, nữ sinh lôi kéo Mạnh Nghiên lúc trước quay đầu lại liền thấy cậu, đôi mắt lập tức trợn to, "Cậu... cậu qua đây làm gì?!"
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt, "Xem... Xem bóng rổ."
Bạn học sinh nữ kia hơi kéo Mạnh Nghiên về phía sau, "Quần què, đừng tưởng là tôi không biết cậu tới theo dõi Mạnh Nghiên."
Ôn Trĩ Sơ nghe cái tên này thấy quen tai, trong một lát không nhớ ra là ai.
【 Hệ thống: Em gái hot girl. 】
Ôn Trĩ Sơ vừa nghe liền mau chóng giải thích: "Không... Không phải, tôi tới... tới coi..."
Cậu vội vàng nói, "Tôi tới coi Tần Gia Thụ!"
Tiếng này rất to, không ít ánh mắt đổ dồn tại chỗ này trong tích tắc.
Ôn Trĩ Sơ vừa dứt lời, Tần Gia Thụ cũng vừa ném bóng thành công ở ngoài vạch ba điểm trong sân.
Nữ sinh kia vừa định bảo lời cậu nói ai mà tin được, đã nhìn thấy Tần Gia Thụ nghỉ nên lại đây uống nước, lập tức ném Ôn Trĩ Sơ ra sau đầu.
Tần Gia Thụ đi tới bị vây quanh trong nháy mắt.
"Bàn thắng cuối cùng tuyệt quá."
"Học trưởng chơi bóng rổ đẹp trai cực kì."
"Bạn học Tần, khi nào cậu có thời gian dạy tớ chơi bóng được không?"
Mạnh Nghiên e thẹn nói: "Gia Thụ, ba điểm vừa rồi cậu ghi bàn tuyệt thật đấy."
Tần Gia Thụ đi tới, các cô nói gì đó mà hắn không để ý, chỉ lễ phép cười nói cảm ơn, sau đó liền duỗi tay lấy chai nước trên băng ghế dài, khi ngước mắt cùng lúc đối diện với Ôn Trĩ Sơ.
Ôn Trĩ Sơ nháy mắt cứng đờ.
Là đang nhìn cậu ư?
Cậu có nên nói gì đó không?
Sau đó nhanh mồm nhanh miệng, "Chỉ vậy thôi?"
Tay Tần Gia Thụ cầm chai nước ngưng lại một chút.
【 Hệ thống: Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị vai phản diện đạt 1%, khen thưởng 10 NDT. 】
Ôn Trĩ Sơ: !!!
------
Chú thích: Gốc là 奇变偶不变, 符号看象限 - "Lẻ biến chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc phần tư". Đây là cách học thuộc bằng câu thơ đơn giản để dễ nhớ kiến thức cung lượng giác hơn ở bên bển.
Hình bên tay trái biểu diễn cho trục sinx và bên phải biểu diễn cho trục cosx.
Ở vế đầu "Lẻ biến chẵn không đổi", trước tiên ta xem qua công thức:
Nghĩa là nếu tham số k là một số lẻ => sin sẽ trở thành cos và cos trở thành sin, nếu k là số chẵn tính chất sin và cos giữ nguyên.
Còn vế sau "dấu hiệu nhận biết góc phần tư", nghĩa là giả sử x là góc nhọn rồi đối chiếu lên trên cung tròn lượng giác. Nếu ra âm, cần thêm dấu âm trước công thức được chuyển đổi cuối cùng.
Ví dụ minh hoạ: sin(3π + x)
Theo công thức, ta có: sin(3π + x)= sin[(6/2)π + x]
k=6, số chẵn => theo nguyên tắc, sinx sẽ không đổi. Và giả sử x là một góc nhọn, thì giá trị sẽ ở phần góc phần tư số 3 (3x180 độ + góc nhọn). Xét trục sinx trên cung tròn, vì ở góc phần tư thứ ba => giá trị âm
Vậy kết quả = -sinx
Thông tin được tham khảo tại: sohu.com