Trọng Lâu là quý tộc Tây Vực, cũng là đệ nhất tráng sĩ Tây Vực, sống không khác gì vương tử. Bởi vì ở Tây Vực đã không còn đối thủ, cho nên đến Trung Nguyên tìm kiếm cao thủ quyết đấu.
Mà Khê Phong, là nô lệ đã được Trọng Lâu đóng dấu. Nhưng Trọng Lâu đóng dấu này lên người y không phải vì muốn cấm chế y, mà là cứu y. Là một kẻ luôn khiến người khác bị liên lụy, Khê Phong căn bản không có gì để sinh tồn, nhưng Trọng Lâu lại rất hứng thú với y, cảm thấy người này tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, vì thế liền cứu y.
Nhưng nếu cứu y, nhất định phải để y trở thành gì đó của mình, sau khi dấu hiệu nô lệ được đóng lên chân y, Trọng Lâu mới có thể dùng quyền lợi của mình yêu cầu giữ lại Khê Phong.
Vì để cho y không thống khổ, Trọng Lâu đánh y hôn mê trước rồi mới sai người đóng một dấu hiệu rất nhỏ trên chân y.
Cái dấu hiệu kia thực sự vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức căn bản chỉ là vết phỏng của một đốm lửa nhỏ mà thôi, hơn nữa dấu hiệu đó ở trên chân đến bây giờ cũng không gây ra ảnh hưởng gì. Nhưng Khê Phong nhìn thấy dấu hiệu kia liền bắt đầu thay đổi.
Khê Phong không còn là một người tự do, chỉ là một nô lệ thuộc quyền sở hữu của Trọng Lâu mà thôi. Y đối với Trọng Lâu nói gì nghe nấy, hắn nói một là một, hắn bảo ăn cơm liền ăn cơm, hắn bảo uống nước liền uống nước, hắn bảo uống rượu liền uống rượu, uống rượu rồi lại uống rượu........
Đối với chuyện này, Trọng Lâu dặn dò vô số lần: "Ta nói rồi ta vì cứu ngươi nên mới đóng dấu hiệu đó, ngươi không thích thì trực tiếp lấy đao vẽ thêm hai nét là được, làm gì mà suốt ngày dùng cái mặt người chết đối diện với ta, ta thiếu nợ ngươi cái gì sao!?"
Khê Phong luôn trầm mặc, hoặc là đơn giản nói ba chữ:"Vâng, chủ nhân."
Thầy dạy Trọng Lâu hộc máu, Khê Phong này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, thả y tự do thì không muốn, bản thân y lại chẳng muốn làm nô lệ!
Thế nhưng Khê Phong làm việc quả thật không tồi, trực tiếp để y làm hộ vệ hầu hạ bên người, có đôi khi ngay cả nước rửa mặt y cũng thay hắn chuẩn bị. Hơn nữa võ công của Khê Phong không tệ, Trọng Lâu không có việc gì sẽ dạy y một ít, cũng sẽ thực sự đối chiến, chỉ là mỗi lần Khê Phong thua trận, đều là bị thương rời khỏi.
Đối với chuyện này Trọng Lâu vẫn là nghĩ muốn hộc máu, luyện võ như y có phải là không muốn sống không vậy, y đây là đang muốn giết địch sao!!
Làm Trọng Lâu nghĩ muốn hộc máu, Khê Phong là một sự tồn tại như thế, nhưng mà Trọng Lâu vẫn mang theo y, lần này đến Trung Nguyên cũng chỉ dẫn theo một mình y.
Trọng Lâu đối với Khê Phong như thế, hiển nhiên là rất coi trọng. Nhưng Khê Phong vẫn như trước tự coi mình là nô lệ, luôn gọi Trọng Lâu là "Chủ nhân", cũng không bao giờ nhìn thẳng Trọng Lâu. (uy, lời này của ngươi có nghĩa khác...............)
Tự thuật đến đây là xong, tiếp tục chuyện xưa.....
Nói trở về trước có một đại BUG [1], hai vị chủ nhân Lâm gia dự định ngày hôm sau trốn đi thì ngay đêm đó đã không còn ở nhà, mọi người có thể tự tưởng tượng hai vị vội vàng vô cùng, cho nên lúc này, không có gì thay đổi...
Buổi sáng ngày hôm sau, trừ bỏ nha hoàn tiểu tư, dậy sớm nhất là Tử Huyên (dù sao cũng là người ngủ sớm nhất), chuyện thứ nhất đó là cẩn thận vượt qua Long Quỳ nằm ngoài, ra sân gọi đám rắn nhỏ của mình, tiến hành cho ăn cùng ân cần thăm hỏi quan tâm mỗi ngày, sau đó cùng chúng múa một chút.
Tỉnh dậy sau đó là Trọng Lâu, thực ra rời giường sớm như vậy không phải là phong cách của Trọng Lâu, nhưng Khê Phong bị thương chưa tỉnh, không thể trách hắn tâm thần không yên ngủ không tốt. Chuyện đầu tiên chính là chạy đến phòng Khê Phong, xem người đã tỉnh chưa.
Vì thế người thứ ba tỉnh lại chính là Khê Phong, bị một bàn tay to lớn đặt lên đầu làm tỉnh lại. Thật ra Trọng Lâu chỉ là muốn nhìn qua Khê Phong một chút xem có phát sốt hay không mà thôi, nhưng đại khái là dùng sức hơi lớn, cho nên tay vừa chạm đã bị Khê Phong bắt lại.
Trọng Lâu ngây ra một lúc, ta nặng tay lắm sao?
Khê Phong nhìn thấy Trọng Lâu, lập tức nhảy khỏi giường rồi quỳ xuống: "Chủ nhân."
Trọng Lâu bị gọi là chủ nhân lập tức xách y trở về giường: "Ngươi đang bị thương chưa khỏi, tiếp tục nằm cho ta là được rồi."
"Vâng, chủ nhân." Khê Phong lập tức nằm thẳng tắp.
Trọng Lâu lại muốn hộc máu, thậm chí có đôi khi hắn cảm thấy Khê Phong là cố ý chọc giận hắn... Nhưng trên thực tế thì không có khả năng ấy được.
Trọng Lâu cảm thấy thanh âm của Khê Phong rất êm tai, nhưng lại không thường xuyên nói chuyện, suốt ngày chỉ có mấy âm tiết đơn giản, chính mình cố ý chọc ghẹo y nói chuyện cũng chưa được...
Tựa như hiện tại..........
"Vết thương trên người ngươi thế nào rồi?"
"Hoàn hảo."
"Cụ thể một chút, chẳng hạn như có đau hay không có chảy máu có đóng vảy không?"
"Tốt lắm."
"......... Ngươi không thể nói nhiều hơn một chút sao........"
"Có thể."
Vậy thì ngươi nói đi!! Trọng Lâu nghĩ muốn hộc máu, đây mà gọi là nô lệ sao, y ở lại chắc chắn là để trả thù ta đi, chắc chắn!
Cửa bị đẩy ra, Tử Huyên đi vào, nhìn thấy Trọng Lâu lập tức lui ra, đóng cửa lại.
Uy uy! Trọng Lâu nhíu mày, thế nào mà cả một đám đem ta thành ma vương a!! Ta thực sự để lại cho ngươi ám ảnh tâm lí lớn vậy sao, ta rốt cuộc làm cái gì quá phận, tại sao ta không biết!!
"Uy, Khê Phong."
"Vâng, chủ nhân."
"Ta thực đáng sợ sao?"
"Vâng, chủ nhân."
"......." Trọng Lâu đầu hắc tuyến không nói gì, đã muốn vô lực phun tào. (Ngũ Tịch ta cũng vô lực phun tào......)
Sau thời gian nửa nén hương, cửa lại bị mở ra một kẽ hở nhỏ, một cái đầu thò vào rồi đột nhiên rụt về, cửa bị đóng lại.
Trên đầu Trọng Lâu bốc hỏa: "Vào đây cho ta!!"
Rời giường thứ tư là Long Quỳ, bởi vì người ta là công chúa chính gốc, thói quen sinh hoạt rất tốt. Rời giường, gọi nha hoàn bưng nước tới chậm rãi rửa mặt. Đi đến tiểu hoa viên (trước kia đều là đại hoa viên) hít thở không khí, sau đó lấy ra cung nhỏ, chỉnh tư thế vài lần, kéo dây cung một chút, sau đó buông tay công kích đóa hoa, đảm bảo xuyên qua hoa mà không tổn thương đến hoa. Sau khi trải qua rèn luyện buổi sớm, Long Quỳ thu thế, rồi đứng nghiêm tại chỗ, hít một hơi thật lớn: "Vương huynh ————————!"
Truyện kể rằng chiêu này tên là sư tử rống, một cao nhân đi ngang qua vương đô cho rằng Long Quỳ có tài vì thế truyền thụ lại.
Sau đó, Long Quỳ liền trở thành tiếng chuông rời giường của Long Dương.
Cho nên, rời giường thứ năm chính là Lâm Nghiệp Bình. Chuyện đầu tiên chính là đẩy ra móng vuốt đang ở trên người mình.
Vì sao lại không phải là Long Dương? Vô nghĩa, nếu lập tức dậy còn cần Long Quỳ gọi hắn làm chi?
Lại một tiếng "Rời giường ————————!"
Vì thế Long Dương nào đó đã bị hàng xóm khiển trách được Lâm Nghiệp Bình lay dậy..... (cuối cùng vẫn không tỉnh, hãn.........)
Mơ mơ màng màng ngồi dậy, nghĩ bản thân vẫn còn đang ở trên chiếc giường lớn dọa người của mình, vì thế xoay người........ lăn xuống.
Vương gia nào đó ăn đau rốt cuộc tỉnh dậy, nhìn chung quanh, mê mang: "Đây là đâu?"
Nhìn tiểu Vương gia vò đầu ngồi trên mặt đất, tâm tình Lâm Nghiệp Bình rất tốt, tay chống cằm, thú vị nói: "Đương nhiên là nhà của ta, là nơi ngày hôm qua Vương gia ngươi liều sống liều chết phải ở lại."
Long Dương vừa thanh tỉnh một chút liền ngây người, nội tâm hoạt động như sau: 'Này này ngươi sao lại không mặc quần áo chỉnh tề đi, ặc, ai lại chỉ mặc bấy nhiêu đi ngủ, xương quai xanh a xương quai xanh........ Ngươi làm chi mà cười tà như vậy, thực đáng yêu có biết hay không, yêu mị nha! Chết tiệt, người này lớn lên sao có thể đẹp như vậy, vẫn là người tối qua ngủ cùng giường mà! A máu mũi..........'
Lâm Nghiệp Bình xuống giường, vươn tay quơ quơ: "Vẫn còn chưa tỉnh sao?"
Đột nhiên ý thức được hành vi của bản thân chính là hoa si [2], tiểu Vương gia Long Dương lập tức làm vẻ mặt chín chắn đồng thời bên trong não tự động vẩy nước hạ hoả: "Ta tỉnh kéo ta dậy đi!"
Một bộ dáng tâm cao khí ngạo, Lâm Nghiệp Bình trợn trắng mắt, không cùng hắn so đo. Chỉ hướng trên bàn: " Đúng rồi, quần áo của ngươi đã được giặt khô, mặc vào đi!"
............. Chúng ta trở lại với nhân vật trọng điểm của chương này............
Tử Huyên thăm dò thấy Trọng Lâu vẫn ở chỗ cũ lập tức lui về nhưng lại bị Trọng Lâu gọi trở lại. Vì thế từ từ đi vào, kinh hồn bạt vía.
"Vương huynh ————————!"
Sư tử rống của Long Quỳ phát ra, đem Tử Huyên sợ tới mức mất hồn mất vía, người đang trong tình trạng căng thẳng này thì không thể dọa nha!!!
Ý thức được là Long Quỳ, Tử Huyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó một tiếng "Rời giường ————————!" vang lên, tất cả mọi người đang nghi hoặc nguyên nhân Long Quỳ hô to thì bây giờ đều gục, thì ra là gọi người rời giường, không hổ là tiểu Vương gia đến rời giường cũng độc đáo xuất chúng như vậy.
Được rồi, cái này không phải điều quan trọng, quan trọng chính là Tử Huyên rất sợ rất sợ Trọng Lâu ~~~~~~~~~~
"Ngươi đến để xem Khê Phong thế nào?"
Tử Huyên sợ hãi rụt rè gật đầu.
"Vậy ngươi cứ vào đây mà xem, Khê Phong không có việc gì, không cần lo." Trọng Lâu cố gắng ôn nhu, thật sự cố gắng ôn nhu.
Nhưng Tử Huyên không có cách nào cảm kích, thân ảnh màu tím vẫn đứng ở cửa như trước.
Trọng Lâu nổi giận: "Ngươi làm cái gì vậy, ngày hôm qua ngươi rất can đảm khiến ta rất thưởng thức, ta có đáng sợ như vậy cũng không một ngụm nuốt ngươi!"
Tử Huyên không dám nói tiếp nữa.
Trọng Lâu 囧............... Không có biện pháp, Trọng Lâu đi đến đầu giường cầm lấy mảnh giấy tối qua rồi xông ra ngoài: "Ngươi tới thăm liền thăm đi!"
Đối với việc Trọng Lâu rốt cuộc cũng đã rời đi khiến Tử Huyên vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi lại phát hiện bản thân không thể lơi lỏng. Bởi vì Khê Phong đang nằm bỗng dưng ngồi dậy, yên lặng nhìn nàng.
Tại sao lại cảm thấy thật khủng bố~~~~~~ "Ngươi tỉnh rồi." Lời nói khách sáo thông dụng.
"Vâng, xin hỏi quý danh của cô nương?" Xem Khê Phong người ta nói trôi chảy như thế nào, Trọng Lâu ngươi học theo đi....
"Tử Huyên, đối với việc hạ độc ngươi thật có lỗi, chỉ là tình thế bắt buộc, ngươi sẽ không trách ta chứ............"
"Ta sẽ không so đo việc này, nhưng mà........ Trọng Lâu rất vừa ý ngươi?"
"Không có!!" Tử Huyên vội xua tay, chính mình ăn không tiêu a ~~~~~
Khê Phong lắc đầu: "Nữ tử mà hắn thực sự để mắt, đại khái cũng chỉ có một mình ngươi."
"Hả!?"
"Hy vọng về sau Tử Huyên cô nương chiếu cố Trọng Lâu nhiều hơn....... Hắn rất thường xuyên không chiếu cố chính mình."
"Khê Phong, ta cảm thấy dường như ngươi đang uỷ thác ta?"
Khê Phong cười tự giễu, thản nhiên, nhưng lại khiến lòng người bi thương. "Cứ xem như là vậy đi, cuối cùng thời điểm ta có thể rời đi cũng đã tới rồi."
"Ngươi ngươi ngươi ngươi phải đi!?" Tử Huyên cảm thấy thế sự biến đổi thất thường, việc này rốt cuộc là sao!!
"Trọng Lâu, chủ nhân hắn, đã không cần ta nữa."
".............." Cái gì cái gì, tại sao lại thành cảnh tình cảm bi thương rồi, ai nói cho ta biết là chuyện gì đang xảy ra đi!!!
"Hắn là một người rất cao ngạo, cho nên thực cô độc, không có ái nhân, không có đối thủ. Không ngờ đến Trung Nguyên hắn đều gặp được. Hắn sẽ không tiếp tục cô đơn nữa." Khê Phong nhìn cánh tay bị thương của mình, trong mắt đã chứa đầy tang thương. Bản thân mình đến cuối cùng cũng chỉ là con chó nhỏ mà hắn nhất thời hứng khởi nhặt về thôi, sao có thể thực sự giúp hắn gỡ bỏ sự cô đơn.
"Cái kia.....Khê Phong, tuy rằng ta không hiểu..........." Tử Huyên cảm thấy mình nói thật một chút vẫn tốt hơn, nếu không người này sẽ trực tiếp chạy mất, "Nhưng Trọng Lâu hắn rất quan tâm ngươi, nhìn ngươi bị thương hắn sốt ruột đến mức muốn giết ta, ngươi xem hắn như vậy chính là quan tâm ngươi, sao ngươi còn phải rời khỏi?"
"Hắn cần không phải một người gây liên lụy cho hắn mà là một người hắn quan tâm, hắn cần chính là một người có thể cùng hắn sóng vai," Khê Phong vẫn trống rỗng nhìn cánh tay mình như trước, "Ta ở bên hắn mười năm, ta hiểu hắn."
"Ngươi, ngươi tại sao lại nghĩ như vậy?" Tử Huyên cảm thấy không đúng, "Nếu ngươi đi rồi, ai có thể cam đoan lại có người bồi hắn suốt mười năm, hiểu hắn giống như ngươi? Ngươi không phải làm cho hắn càng thêm cô đơn sao?"
"Hắn không cần cái đó."
"Vì sao lại khẳng định như vậy?"
"Bởi vì hắn không cần ta."
Trọng Lâu vẫn chưa rời đi, ở ngoài cửa sổ nghe lén(—_—). Biết việc này tổn hại đến thân phận của bản thân, nhưng Trọng Lâu nhịn không được.
Vì thế đoạn đối thoại kia Trọng Lâu đều nghe hết.
Sau đó Trọng Lâu quay bước đi.
Sau đó nữa, Khê Phong nhìn về phía cửa sổ, bản thân vốn đã biết Trọng Lâu ở ngoài kia, những lời này, để hắn nghe được chính là chọc giận hắn đi. Nhưng không ngại, trực tiếp đuổi mình đi coi như chừa cho Trọng Lâu ít mặt mũi.
Trọng Lâu không biết bản thân đang đi đâu, nhưng lại nhìn thấy Long Dương đang luyện công buổi sáng. Biết Long Quỳ luyện công buổi sáng ra sao, nhưng lại không rõ Long Dương luyện những gì.
Một vài động tác đơn giản, Trọng Lâu liền thấy được công phu cực kì cao thâm của Long Dương, sợ là Long Quỳ cũng không đuổi kịp.
Vì thế, Trọng Lâu đang trong giai đoạn siêu cấp buồn bực vọt tới phía trước, tay không giao đấu, Long Dương cũng không hoảng không vội tiếp chiêu.
Hai người đang đánh nhau kịch liệt kia đều là cao thủ, đánh nhau giống như biểu diễn một cách vui vẻ nhưng lại khiến nguy hiểm tản ra bốn phía, kĩ xảo cùng sức mạnh tựa hồ đã muốn hóa thành đủ loại hình dáng.
Ngang tài ngang sức đánh nhau là chuyện rất vui vẻ, nhưng chuyện ăn cơm so ra vẫn quan trọng hơn. Hai người đang đánh nhau vẫn bị thanh âm gọi vào ăn điểm tâm ngăn lại. Bụng Long Dương cũng rất phối hợp xướng ca, vì thế nói lần sau tái đấu rồi liền hướng bàn ăn chạy đi.
Trọng Lâu ngây người tại chỗ, rốt cuộc nhớ tới cái gì đó, sửa sang lại quần áo, sau đó hừ một tiếng: "Ai mới là chủ nhân." Bước đi hướng về phòng Khê Phong. Có một số việc, không thể không biết rõ ràng.
Tử Huyên đã đi rồi, Khê Phong ngồi ở trên giường.
"Ta là chủ nhân của ngươi."
"Phải"
"Ngươi nói phải đi!"
"Phải"
"Ta lệnh cho ngươi không được đi."
"Dấu hiệu của ta chỉ cần vẽ thêm vài đường thì có thể thành không có, khi đó ta sẽ không còn là nô lệ của ngươi."
"Vậy ngươi vì sao phải rời khỏi?"
"Ngươi đã sớm nghe được, hỏi lại làm gì."
"Chúng ta quay về Tây Vực."
"Cái gì?"
"Chúng ta quay về Tây Vực, về nhà. Đối thủ gì gì đó còn nhiều mà, nếu ngươi đi rồi ai sẽ đền ta một Khê Phong vâng lời?"
"Ta chỉ là một nô lệ nhỏ bé không đáng giá."
"Vậy nghe lời cùng ta trở về."
"........... Nhưng ta không muốn tiếp tục làm nô lệ."
"Vậy trở về làm người mà ta cần."
....................
....................
"Như vậy người ngươi cần là ai?"
"Khê Phong."
Vì thế những người liên quan đang ngồi ăn điểm tâm nhìn thấy chính là Trọng Lâu mang theo Khê Phong đã được đóng gói hoàn hảo xuất hiện.
"Mọi người, chúng ta đi về trước, sau này có thời gian đến Tây Vực du ngoạn cứ báo tên của ta là có thể tìm được ta ngay. Hẹn sau này gặp lại!" Trọng Lâu vung tay nói, tiêu sái rời đi. Khê Phong chỉ có thể đuổi theo đằng sau, Trọng Lâu người này, thật sự là bá đạo đến vô lý.
"Đúng rồi, Khê Phong, trở về hát cho ta nghe."
"Ai?"
"Ta lệnh cho ngươi hát!"
"Được rồi, trở về nói sau. Đường còn xa lắm."
"Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện."
"..........."
"Ha ha ha ha......."
Con đường của bọn họ, có lẽ còn rất xa. Nhưng nếu quay đầu, sẽ thấy rất nhiều người liên quan ở lại.
"A?"....... Đây là phản ứng của mấy người được làm đối tượng cáo biệt của Trọng Lâu, đột nhiên lại cúi chào như vậy rồi chuồn mất.
Nhưng mà, Trọng Lâu giống như đã gỡ bỏ được khúc mắc gì đó, Khê Phong cũng không ra vẻ khúm núm như trước. Có lẽ, đã xảy ra chuyện tốt gì đó.
Đáng tiếc nhân vật chính dường như chưa lên sân khấu, cái này gọi là phần chính vẫn chưa đến............
***************************
[1] BUG: Là lợi dụng những lỗi trong phần mềm được sản xuất ra với mục đích không tốt. Nó đem lại cái lợi cho mình, nhưng có thể khiến cả công ty phá sản. Đây là lỗi ở chương trước, sang chương này tác giả mới bổ cứu 🙂
[2] hoa si: mê cái đẹp, nói trắng ra chính là mê gái (trai) đẹp đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT