5.

Ta ở lại phủ Bùi gia. Ta đã hạ sốt, vết thương trên mặt dính mưa giờ đã lên mủ, bộ dáng hung tợn, xấu xí đến chán ghét.

Nô tì ngày hôm ấy ta nhìn thấy là Hoán Sương Tuyết, được lệnh tới chăm sóc ta, nhìn thấy nô tì ở đây đều nghe theo cô ấy, ta liền biết Sương Tuyết ở trong Bùi gia cũng có chút địa vị, nhưng cũng không thể hiểu nổi sao cô ấy lại phải đến tận chỗ ta.

Ta chẳng có thân phận cao quý gì, chẳng qua chỉ là một kẻ không thân không thích đến ở nhờ Bùi gia, trong lòng ta lại càng không yên. Bất kể cô ấy có từ chối ta vẫn gọi một tiếng Sương Tuyết tỷ tỷ.

Sương Tuyết rất tốt, mỗi tối nàng ấy đều giúp ta đắp thuốc lên mặt.

Thỉnh thoảng ta lại ngửi được mùi hương sen nhàn nhạt từ người nàng ấy, khiến người khác vô cùng dễ chịu.

Sau này, lúc nàng ấy đến gần ta, lại không ngửi thấy mùi hương ấy nữa.

Ta nói với Sương Tuyết, ta cũng không phải hàng quý tộc gì, không quê không quán, mong nàng ấy tìm cho ta một việc gì đó ở trong Bùi phủ, ta không ngại khổ cực, việc gì ta cũng làm được.

Nàng ấy hứa giúp ta sẽ để ý, còn giúp ta bàn bạc chút với vị lang y đang chữa mặt cho ta, khiến ta cảm kích vô cùng.

Trong thời gian dưỡng thương, ngày nào ta cũng lần mò đi lại cho quen đường trong Bùi phủ, lúc đầu Sương Tuyết tỷ tỷ còn dìu ta chậm chậm đi cho quen đường, về sau dần dần một mình ta cũng tự đi được.

Đường cũng chẳng xa, mỗi bước đi ta đều thầm đếm trong đầu xem đi thẳng thì bước bao bước, nhẩm xem lúc nào thì rẽ, chỗ nào đặt bồn hoa.

Chỉ là vì mắt có tật, nên phải mò mẫm khá vất vả. Nhưng ta cũng chưa từng bị ngã, chỉ có một lần bị dẫm vào váy suýt ngã, may lại được đỡ kịp.

Ta muốn nói một tiếng cảm ơn thì người ấy không đợi ta hoàn hồn lại đã đi rồi, nhưng ta vẫn còn ngửi thấy hương sen nhàn nhạt lưu lại trong không khí.

Ta cũng tự thấy rằng những gì xảy ra sau trận mưa hôm ấy là những việc tốt đẹp nhất trong cuộc đời ta, tựa như mỗi một bước đi đều có người thay ta sắp xếp đâu vào đấy vậy.

Ta muốn đi tạ ơn với gia chủ Bùi gia, nhưng bởi thân phận có chút xấu hổ nên ta cứ lưỡng lự mãi, không nhịn được đi kể với Sương Tuyết tỷ tỷ. Cô ấy nói, gia chủ rất bận, không cần phải vì chút việc cỏn con này mà làm phiền ngài ấy.

Lúc đó ta muốn nói rằng, không thể nói như vậy được, đối với nàng ấy là việc nhỏ, nhưng với ta lại là vận may hiếm có trong đời.

Ta từng gặp gia chủ Bùi gia, lúc ấy ta cũng đã luyện đến quen đường ở Bùi gia, xung quanh vốn ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại, nha hoàn xung quanh đều không hé răng một lời. Ta nghĩ nếu như mắt ta vẫn còn nhìn được, nhất định có thể nhìn thấy bộ dáng cúi đầu của bọn họ. Đợi cho đến lúc tiếng bước chân của gia chủ Bùi gia dần bước sang phía bên này, ta lại nghe thấy một giọng nói trầm trầm.

Tiếng bước chân dần bước đến chỗ ta, vốn dĩ là ta đã được một nha hoàn tốt bụng kéo sang một bên nhường đường cho ngài ấy, nhưng mà bởi vì tiếng bước chân trong chốc lát đã ở trước mặt, nha đầu ngay lập tức lùi lại một bước.

Ngài ấy đứng lại rồi.

Ta vốn nghĩ ông ấy là một ông già với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt hiền từ, lời nói hiền từ mà có uy.

Ta lập tức quỳ xuống, dập đầu xuống nền đá xanh lành lạnh.

"Nô tì là cô gái mù mà ngài đã nhặt được trên đường, ta có phúc mới được ngài cưu mang thế này, sau này nếu có việc cần, dù nhảy xuống núi đao biển lửa, nô tì nguyện kết cỏ ngậm vành báo đại ân đại đức này.”

Ngài ấy “Ừm” một tiếng, thanh âm lại không hề run run như giọng người già.

Thanh nhuận như ngọc, rõ ràng là giọng nói của một người tuổi tác với ta cũng không quá khác biệt.

"Cô nương không bán mình cho phủ ta, không cần phải xưng nô tì. Hơn nữa, ta cũng chỉ hơn cô nương hai ba tuổi, cô nương không cần xưng hô kính cẩn như thế. Báo ân bằng cả mạng sống thì có chút quá lời, cô cũng không biết trong một khắc nào đó cô đã cứu một mạng người ư? Còn quỳ dưới đất nữ sẽ lạnh hết đầu gối đấy. Nhanh đứng lên đi.”

Ngài ấy cúi người, qua lớp y phục, vừa nhẹ nhàng vừa dùng lực kéo ta đứng dậy.

Ngài ấy đi rồi, ta vẫn còn đứng sững tại chỗ, nha hoàn bên cạnh cũng bất động luôn rồi.

Ta quay đầu lại hỏi cô ấy:

"Gia chủ nhà các người không phải một ông lão râu già tóc bạc ư?”

"Gia chủ chúng ta năm nay mới mười chín, ngũ quan trác tuyệt, khắp kinh thành đều gọi ngài là Bùi Chi Lan."

" Gia chủ các người trước giờ luôn nhân từ đúng không?”

" Nô tì không thể nghị luận sau lưng gia chủ. Nô tì vào phủ đã nhiều năm, nhưng nhìn thái độ đối của với ngài hôm nay là lần đầu tiên đấy. "

Ta một bộ dạng hồn bay phách lạc cứ thế đi đến chỗ lang y, ông ấy cũng không ở y quán, ta được một nha hoàn dẫn đến một nơi. Nha hoàn nói với ta rằng lang y có chút việc cần ra ngoài giải quyết rồi, đến y quán sẽ không gặp được ông ấy đâu.

Ta nghe xong lại càng ngạc nhiên, nghĩ đến gia chủ nhà này, cũng cưu mang một người mù khác, lại còn cho phép ông ta có thể ra ngoài xử lý việc trọng đại.

Nha hoàn kia lý giải một chút công việc của ta, chỉ là sắp xếp chình lại một số loại thuốc, nếu có thời gian thì giã lại lần nữa.

Ta làm chẳng mấy chốc đã quen tay, trong đầu thầm ghi nhớ lại, lát sau đã thành thạo.

Ta vô cùng vui vẻ.

Mọi người trong bùi Phủ đều rất thân thiện, thật tốt biết bao. Ngày hôm ấy, trong ánh đèn lờ mờ, ta đã nói với cậu thanh niên mà ta đã cứu ngày nào, giọng nói nhỏ đến mức chính ta cũng không nghe rõ, ta kể về giấc mơ nhỏ nhoi của ta, nhỏ bé đến nỗi chỉ đủ cho một người, ta, chỉ muốn làm một người bình thường mà thôi.

Sống tự do tự tại trong một ngôi nhà nho nhỏ, dù chỉ có mình ta thôi ta cũng mãn nguyện rồi.

Trước cửa sổ sẽ trồng hai chậu hoa, mỗi sáng ta sẽ tưới tắm cho chúng, thư thái ngồi ngắm hoàng hôn mỗi ngày.

Hàng xóm thân thiện, ta có thể giúp mọi người giặt quần áo lấy chút tiền, ta cũng chẳng cầu cẩm y ngọc thực gì.

Ta chỉ muốn một cuộc sống đơn giản qua ngày, nhưng ta lại có thể đứng thẳng mà đối mặt với đời.

Cuộc đời này, ta cũng chỉ cầu bình an thuận lợi sống qua ngày.

Lúc ta làm việc trong y quán, đột nhiên quên mất vị trí của dược liệu, lúng túng quơ tay ra mò từng loại, cũng chẳng ôm hy vọng gì, nhưng vẫn còn chạm vào dược liệu, may mắn đúng là chỗ tay quờ tay ra mò, giống như có ai đã đặt nó ở đây cho ta vậy. Ta muốn lấy cái nồi sắc thuốc, một lần nữa nó cũng trong tầm với của ta.

Phải nhiều vậy vài lần ta mới phản ứng lại.

Ta ngập ngừng hỏi:“Lang y, ngài ở đây phải không?”

Ông ta không nói gì, nhưng cũng tạo ra một ít động tĩnh, ta liền biết câu trả lời.

Tuy không nói nhiều, không dễ biểu hiện yêu ghét, nhưng giờ ta cũng không nhịn cười được.

Không biết vì sao, có thể là do từ người ông ấy tỏa ra mùi hương rất dễ chịu. Ta cũng không nói gì nữa, chuyên tâm làm việc của mình.

Lang y câm kia có lẽ là đang đọc sách, ta còn nghe thấy tiếng lật sách sột soạt rất vui tai.

Ông ta nhìn thì nghiêm túc, nhưng mà thời khắc đều chú ý động tĩnh của ta bên này, duỗi tay hoặc là cúi người lấy một bình thuốc, một dây lụa trắng.

Ta thầm cảm kích ông ấy, về sau cũng không nói gì nữa, tạo nên một sự hiểu ngầm giữa chúng ta, dù có im lặng cũng không hề cảm thấy ngại ngùng.

Lúc vị lang y câm kia tiễn ta trở về, ta tinh ý nhận ra rằng, nha hoàn hai bên đường đều nhẹ tay nhẹ chân.

Ta đã bước một chân vào phòng rồi, không biết ma xui quỷ khiến lại khiến t quay lại hỏi: “Ngài dùng mùi hương gì vậy?”

Nhưng lại không nhận được câu trả lời.

Vậy mà hôm sau ta lại thấy một bình hương liệu đặt trên cửa sổ, ta mở ra thử ngửi, quả đúng là mùi sen nhàn nhạt kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play