So với những năm trước, năm nay sinh nhật bốn mươi hai tuổi của Chính Nguyên Đế trôi qua khá quạnh quẽ, Thái Tử cấm túc, Hoàng Hậu cũng bị giam trong hậu cung, hơn nữa năm nay trước hạn sau lụt, quốc khố không dư dả, không thể xa hoa lãng phí.
Do vậy sinh thần năm nay chỉ mở yến ở tây thượng uyển, ngoại trừ hoàng thân quốc thích thế gia đại tộc, chỉ có quan viên có danh hào mới được mời.
Nhân số tuy không ít, nhưng vừa thấy bên người Hoàng Thượng không có Thái Tử và Hoàng Hậu, dù sao cũng cảm thấy thưa thớt.
Ngay cả ca vũ cũng không xốc nổi tinh thần.
Cung yến trôi qua được một nửa, ăn cũng đã no, ca vũ cũng thế, phía dưới chỗ ngồi có quan viên nháy mắt với nhau, liền có người đứng dậy:
"Bệ hạ, hôm nay là sinh thần của ngài, ngay cả dân gian cũng mong con cháu tề tựu đoàn viên, không bằng hôm nay tạm thời miễn cấm túc cho Thái Tử điện hạ——"
Nói chưa dứt lời, Chính Nguyên Đế đã lạnh mặt mắng:
"Làm sao? Không có Thái Tử, đến cái sinh thần trẫm cũng không trôi qua được?"
Quan viên kia vội vàng khom người thỉnh tội, không dám nhiều lời.
Thái Tử đảng vốn dĩ trông cậy vào sinh thần lần này gợi lên chút tình cảm cha con trong bệ hạ, giúp Thái Tử sớm ngày giải trừ cấm túc. Nhưng không ngờ thái độ Hoàng Thượng lại cứng rắn như vậy.
Vị trí của các công chúa ở phía sau hoàng tử, cách đầu người, Lý Thuật nhìn Chính Nguyên Đế một cái.
Phụ hoàng lần này quyết tâm muốn thật sự chèn ép Thái Tử nên thái độ mới cứng như thế, hy vọng Thái Tử ăn lần giáo huấn này mà hối cải làm lại người mới.
Nhưng thời gian không đợi người, cứ cho Thái Tử thật sự ăn giáo huấn, chờ hắn giải trừ cấm túc ở Đông Cung ra ngoài thì thiên hạ này cũng đã đổi thay.
Lý Thuật nhìn sang phía Lý Cần ở đằng trước, Lý Cần như cũng cảm nhận được, quay đầu nhìn lại.
Không chỉ cần thể hiện thực lực, mà còn rất cần biểu lộ sự hiếu thuận, bù lấp chỗ trống của Thái Tử trong lòng phụ hoàng.
Dù sao phụ hoàng cũng già rồi.
Ông ngồi trên ngôi cao, trái phải không có người bầu bạn, tuổi già cô đơn.
Năm nay không có việc gì khiến ông ta hài lòng, ánh nến của Hàm Nguyên Điện ngày nào cũng sáng đến canh ba. Vì nạn hạn hán, sau lại vỡ đê lũ lụt, phụ hoàng hao hết tâm sức, lại vẫn phải vì Thái Tử đau lòng thất vọng.
Tinh thần của Hoàng Thượng không còn như trước, ngay cả tóc cũng bạc thêm nhiều, chỉ ngồi một lát đã rời đi thay đồ, nghỉ ngơi một lát.
Thấy Hoàng Thượng rời đi, các hoàng tử quan viên đều thả lỏng, chụm năm chụm ba uống rượu, trao đổi tình báo. Nữ quyến cũng xúm lại với nhau, đi dạo ngự hoa viên. Quan viên dẫn theo không ít trẻ nhỏ, chúng tập trung lại chơi đá cầu, ném mũi tên vào bình rượu, ầm ĩ một phương.
Lý Thuật cũng rời khỏi cung yến, định tìm chỗ nào nghỉ tạm, nhưng mới vừa đi vài bước, đã có mệnh phụ đi tới mỉm cười hành lễ.
Người nọ còn chưa kịp mở lời với Lý Thuật, nàng đã chặn ngay:
"Vừa uống rượu cơ thể không được thoải mái, ta phải đi nghỉ một lát cho tỉnh rượu."
Còn tưởng nàng không biết à, trên cung yến có một đám nữ quyến cứ dán mắt lên nàng đánh giá. Còn không phải nghĩ nàng đã hòa li, muốn đem nàng cưới về nhà cung phụng như đại phật, cậy nhờ quyền thế của nàng mà được nâng đỡ trước mặt phụ hoàng.
Nếu nàng đi theo mệnh phụ kia thật, tám chín phần mười sẽ ngẫu nhiên gặp được đích tử nhà ai chưa có hôn phối.
Tuy không mất mát gì, nhưng phiền muốn chết.
Ấy, lại nói hôm nay cung yến lại không thấy Thẩm đại nhân tham dự.
Nếu bị chàng bắt gặp, chắc chắn lại bị hỏi "Hai người sao lại ở cạnh nhau", câu hỏi như này nguy hiểm lắm, trả lời sai là toi mạng.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
*
An Lạc công chúa gần đây tâm trạng rất kém.
Thái Tử ca ca bị cấm túc, hôm nay nàng ta còn mong phụ hoàng có thể mềm lòng, để Thái Tử ca ca được thả ra sớm, nàng ta lại làm nũng cầu tình, có lẽ Thái Tử ca ca sẽ không bị phạt nữa.
Nhưng ai biết phụ hoàng lại nhẫn tâm như vậy!
Tất cả nhi nữ đều tới chúc sinh thần phụ hoàng, chỉ không có Thái Tử ca ca, như thế sao được!
An Lạc dọc theo hoa viên đi về phía trước, thị nữ của nàng ta chạy chậm đuổi kịp, không nhịn được khuyên nhủ.
"Công chúa, bệ hạ đã hạ lệnh, không ai được đến thăm Thái Tử điện hạ."
"Công chúa......"
An Lạc không nghe, đi thẳng về hướng Đông Cung. Nàng ta mặc kệ, đó là ca ca ruột của mình, nàng ta muốn gặp thì phải gặp.
Mới đi được một lát, qua chỗ rẽ liền suýt đụng phải một thân ảnh, may mắn nàng ta phản ứng nhanh vội né sang một bên, đối phương lại hoảng sợ lùi bước.
"Tham kiến An Lạc công chúa."
An Lạc mắng: "Đi đường cẩn thận một chút!"
Nàng ta kiêu căng đã quen, đừng nói đối diện là Kim Thành, có là Hoàng Thượng nàng ta cũng có thể trừng mắt bộc phát tính xấu.
Kim Thành vốn yếu đuối khiếp đảm, lại luôn sợ hãi An Lạc, bị mắng như vậy cả người run như cầy sấy.
"Vâng ạ...... Xin lỗi......"
An Lạc không kiên nhẫn trừng mắt:
"Ngươi vội vội vàng vàng đi đâu đây?"
Kim Thành hấp tấp lắc đầu:
"Không...... Không đi đâu ạ, chỉ..chỉ đi dạo linh tinh thôi ạ."
Ánh mắt nàng ta lại lúng túng liếc về phía hồ nước,.
Bên bờ hồ kia có một bóng hình đơn đọc, đưa lưng về phía các nàng, mặc quan phục đỏ, bên hông đeo đai ngọc, thân thể cao lớn thẳng tắp, khoanh tay cúi đầu trầm tĩnh ngắm đàn cá chép vàng trong hồ.
An Lạc nhíu mày, sau khi Thái Tử ca ca bị túc, cuối cùng nàng ta đã tìm thấy nơi trút giận.
Nếu không phải vì tên Thẩm cái gì Hiếu kia buộc tội Thái Tử ca ca, Thái Tử ca ca sao lại rơi vào kết cục này!
An Lạc nghẹn cục tức, cũng không vội đi Đông Cung thăm Thái Tử, hai ba bước nổi giận đùng đùng đi về phía Thẩm Hiếu.
Kim Thành thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Thẩm Hiếu nhận ra có tiếng bước chân, vội xoay người lại, chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra người đến là An Lạc công chúa và Kim Thành công chúa. Trước đó chàng đã gặp qua hai người trong phủ của Lý Thuật.
Tuy nói Đại Nghiệp nam nữ không quá tị hiềm, nhưng Thẩm Hiếu vẫn thối lui vài bước, duy trì một khoảng cách khách khí, rũ mắt chắp tay hành lễ vấn an:
"Hạ quan tham kiến hai vị công chúa."
An Lạc công chúa sắc mặt không tốt, Thẩm Hiếu đã nhìn ra.
Đoán được vì chuyện Đông Cung, An Lạc công chúa rất căm ghét mình, tới trút giận đây.
Thẩm Hiếu dám buộc tội Đông Cung, tất nhiên đã chuẩn bị tốt việc mình sẽ Thái Tử đảng làm khó dễ. Trên triều chàng gặp không ít lần bị người Thái Tử ngáng chân, công khai có, lén lút cũng có. Nhưng Thẩm Hiếu không sợ, càng không sợ một cô công chúa kiêu căng.
Chàng chỉ hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, nghĩ thầm đều là công chúa sao lại chênh lệch nhiều thế nhỉ.
Thẩm Hiếu giữ nguyên tư thế hành lễ một lúc lâu, cũng không nghe thấy An Lạc công chúa bảo đứng dậy. Nàng ta giống như muốn Thẩm Hiếu khom người đến gãy lưng mới thôi.
Ngay cả thủ đoạn bắt nạt người khác cũng là cấp thấp.
Thẩm Hiếu không nói một lời, cong người thế này coi như luyện sức cho eo vậy.
Kim Thành nhìn chàng, lại nhìn An Lạc, sắc mặt rất nôn nóng —— An Lạc tỷ tỷ sao có thể làm nhục Thẩm đại nhân như vậy!
Nàng ta nghĩ thầm không biết có nên khuyên An Lạc vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại không dám nói, sợ An Lạc sẽ mắng nàng ta một hồi.
Nàng ta chỉ có thể nhìn Thẩm Hiếu, trong ánh mắt đượm vẻ lo lắng.
Thẩm Hiếu khom người một lúc lâu, cảm thấy lực eo cũng luyện đủ rồi, đang định đứng thẳng ném lại một câu "Thần còn có chính sự xử lý", qua loa bỏ lại An Lạc công chúa, liền nghe một giọng nói lãnh đạm truyền tới.
"An Lạc, Kim Thành, các ngươi làm cái gì đấy?"
Thẩm Hiếu vặn người đứng thẳng, thấy Lý Thuật hôm nay trang dung nghiêm cẩn, trên người là một bộ cung trang, hoa phục dài quét đất, dáng vẻ đạm mạc sắc bén.
Thẩm Hiếu mang khẽ cười: "Tham kiến công chúa."
An Lạc thấy Thẩm Hiếu đứng dậy, thật vất vả mới bắt được nhược điểm, lập tức quở mắng:
"Thẩm đại nhân thật không biết lễ nghĩa, bổn cung còn chưa cho ngươi đứng dậy, ngươi đã thu lễ, ngươi đang coi thường bổn cung!"
Thẩm Hiếu còn chưa nói gì, Lý Thuật đã mất kiên nhẫn:
"Cô náo loạn cái gì!"
An Lạc nghẹn:
"Ta không náo loạn! Rõ ràng hắn ——"
Lý Thuật thanh âm nhàn nhạt:
"Hôm nay trên cung yến có rất nhiều ngự sử, cô thấy ai ngứa mắt cứ việc bắt nạt, dù sao ngày mai người bị buộc tội trên triều không phải ta."
An Lạc bướng lên:
"Buộc tội thì buộc tội, ta không sợ."
Lý Thuật hận không thể trợn trắng mắt:
"Cô đương nhiên không biết sợ. Nhưng cô là muội muội cùng mẹ với Thái Tử, Thẩm Hiếu lần trước vừa vạch tội Thái Tử, cô lại đi làm khó người ta ngay. Ngự sử buộc tội cô được cái gì? Đương nhiên phải đem bát nước bẩn này hắt lên Thái Tử chứ."
Lý Thuật nhíu mày nhìn nàng ta:
"Làm việc gì cũng phải dùng cái đầu!"
Đôi mắt nàng nổi lên băng lạnh, trầm giọng trách cứ cung nữ phía sau An Lạc:
"Chủ nhân các ngươi hồ đồ, các ngươi cũng hồ đồ theo? Không khuyên nhủ, còn để cho chủ nhân tùy ý làm bậy!"
Diện mạo Lý Thuật lạnh lùng, lúc nàng tức giận trông rất uy nghiêm. Cung nữ bị mắng sợ đến rụt cổ.
An Lạc biết Lý Thuật nói có lý, nhưng nàng ta vẫn tức chết được. Thái Tử ca ca bị cấm môn, dựa vào đâu kẻ khởi xướng Thẩm Hiếu còn được thăng quan tiến chức!
Lý Thuật thấy An Lạc vẫn chấp mê bất ngộ, lạnh giọng nhạo báng:
" Nếu cô nhìn ngài ấy không vừa mắt, dùng lễ nghĩa chèn ép người ta chỉ là thủ đoạn cấp thấp. Còn không bằng cô cởi y phục rồi hét lên cho người ta biết ngài ấy phi lễ cô ở đây, rồi chạy đến chỗ phụ hoàng khóc lóc một hồi, phụ hoàng tức giận, lập tức có thể lột sạch quan bào của ngài ấy ra."
Thẩm Hiếu nghe xong giật nảy.
Phi... phi lễ?
Chàng phi lễ An Lạc làm gì!
An Lạc nghe xong lại hét lên: "Bình Dương. Cô..!"
Phi lễ? Nhọc cho Bình Dương nói ra được.
"Cô —— Cô có quan hệ gì với Thẩm Hiếu, sao cô cứ luôn giúp đỡ hắn vậy!"
Mất công dạo trước nàng ta còn thật tâm định xem Lý Thuật là tỷ tỷ!
An Lạc tức tối trừng mắt với Lý Thuật, lại bị Lý Thuật trừng mắt đáp lại.
"Ngài ấy là đại thần phụ hoàng trọng dụng, ta là con gái của phụ hoàng, quan hệ giữa bọn ta như vậy đấy. Ta chỉ biết một việc: Người mà Phụ hoàng trọng dụng, ta sẽ không nhăn mặt với người đó, khiến phụ hoàng khó xử."
An Lạc bị Lý Thuật nói cho nghẹn họng, càng không biết phải nói gì, nhưng lòng tràn đầy tức giận lại không trút ra được, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, quay đầu hậm hực rời đi.
Lý Thuật phân phó cung nữ:
"Đi tìm Dương phò mã, bảo hắn lôi An Lạc về, An Lạc lại ở cung yến sớm muộn cũng chọc giận phụ hoàng."
Cung nữ lĩnh mệnh vội lui xuống.
Lý Thuật thấp giọng lẩm bẩm một câu:
"Với cái tính lấc cấc của An Lạc, nếu thật sự cãi nhau với phụ hoàng, phụ hoàng có thể bị cô ta làm tức đến gan cũng đau."
Dứt lời nâng mắt, liền thấy Thẩm Hiếu ban nãy còn bị An Lạc bắt nạt như cô dâu mới về nhà chồng lúc này đang nhìn nàng, trên mặt còn toát lên vui vẻ.
Lý Thuật không đáp lại, lườm chàng một cái:
" An Lạc giương nanh múa vuốt thế thôi, nhưng nàng ta không có uy hiếp gì cả, sao huynh lại để nàng ta bắt nạt thế?"
Hôm nay nàng trang điểm chỉnh tề, rất đoan trang nhưng lạnh lẽo.
Vì thế, Thẩm Hiếu ở trên triều không gì không sợ, gặp ai cũng dám dâng tấu tố cáo khiến đám thế gia vừa ghét vừa e dè, giờ đây dưới ánh mắt hận rèn sắt không thành thép của Lý Thuật lại yên lặng cúi đầu, tỏ vẻ biết sai.
Bản thân không nên để An Lạc bắt nạt, sau đó khiến Lý Thuật phải quan tâm mà chạy tới ứng cứu.
Gì thế này...... Rõ ràng đây mới là dáng vẻ nàng dâu nhỏ bị bắt nạt ahhh~!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT