Tin tức Lý Thuật rơi xuống núi sau đó hòa li nhanh chóng truyền khắp thành, không rõ người khác nghĩ ra sao chứ An Lạc công chúa thì kinh ngạc vạn phần.
Sao cô ta tự dưng lại rớt núi thế nhỉ! Sao đang không lại hòa li với Thôi Tiến Chi rồi!
An Lạc không thể ngồi yên, muốn đến hỏi cho ra lẽ.
An Lạc hấp tấp, nói làm thì phải làm ngay, sáng sớm ăn xong liền sai người chuẩn bị xe ngựa.
Dương Phương vội khuyên:
"Bình Dương công chúa bị kinh hãi, thương tích cũng không nhẹ, giờ đang là lúc người ta an tĩnh dưỡng thương. Nếu nàng lo lắng cho nàng ấy thì đợi tình trạng thân thể người ta khởi sắc hãy đi thăm."
An Lạc không nghe, làm việc trước giờ tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm cái đó, lắc đầu:
"Ngự y không phải nói chỉ có vết thương ở tay nghiêm trọng thôi sao, cũng có phải cô ta bị mất trí đâu, sao ta không đến được? Ta cũng không định chọc cô ta."
Dương Phương nghe xong hận không thể ôm đầu.
Không cần biết Bình Dương công chúa bị thương nặng hay không, tốt xấu gì người ta cũng bị thương, nàng với Bình Dương luôn luôn như nước với lửa, ai biết được nay nàng muốn đi thăm bệnh hay đi làm con người ta tức chết.
Bình Dương đã đủ đáng thương rồi, vợ chồng ta không nên bỏ đá xuống giếng.
Dương Phương trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra.
Lại khuyên:
"Thời tiết âm u như này là sắp mưa đấy, hay là nàng ở nhà đi. Vừa đúng hôm nay ta được nghỉ hưu mộc (*), hay để ta thay nàng đi thăm Bình Dương công chúa nhé!."
* Hưu mộc 休沐: chỉ thời gian nghỉ phép tắm gội. Theo chế độ nhà Hán, các quan trong triều cứ mỗi 5 ngày có thể về nhà tắm gội một lần. Nghĩa rộng là ngày nghỉ trong tuần.
Ai ngờ An Lạc đang bận cài trâm hoa nghe được lời này liền biến sắc mặt, rất không vui:
"Cô ta là nữ quyến, về tình về lý ta mới là người nên đi, chàng đi thăm kiểu gì, đi vào tận nội trướng của cô ta xem thương tích chắc?"
Từ ngày Lý Thuật nói cô ta có hứng thú với Dương Phương, An Lạc liền vô cùng cảnh giác, sợ Lý Thuật thực sự âm thầm động tay động chân, quyến rũ Dương Phương đi mất. Bây giờ lại nghe thấy Dương Phương chủ động muốn đi thăm Lý Thuật, An Lạc tất nhiên tức giận rồi.
Chàng ấy đi thăm Lý Thuật làm gì! Hừ!
Khi hai người nói chuyện hạ nhân đã bị xong xe ngựa, An Lạc liền xúng xính ra cửa, Dương Phương vội vàng theo sau: "Ta cùng nàng đi nhé."
Nhỡ chẳng may nàng ấy và Bình Dương công chúa cãi nhau, mình ở bên cạnh còn khuyên ngăn được.
An Lạc thấy Dương Phương mặt dày mày dạn bám theo lại càng tức giận, cái mặt muốn dài ra, dường như sắp bốc hỏa, nhưng lại tìm không ra chỗ để bốc.
Nàng ta không thể nói vì sợ Bình Dương câu mất hắn đi.
Vì thế An Lạc chỉ có thể chịu đựng, tức tối: "Chàng muốn đi thì đi."
Nói đoạn liền bước lên xe ngựa, để lại cho Dương Phương một bóng lưng lạnh như băng.
Dương Phương thấy nàng ta như thế, thoáng cười khổ, trèo lên ngựa.
Đó là vợ hắn, An Lạc xưa nay hỉ nộ đều xuất phát từ tâm, lòng dạ đơn thuần, hắn cũng thấy An Lạc chẳng có mục đích nào cả.
Nàng ấy căn bản không phải quan tâm Bình Dương công chúa, mà là...... quan tâm chuyện hòa li, muốn hỏi thăm tình hình của Thôi Tiến Chi nhỉ.
Dương Phương biết An Lạc thích Thôi Tiến Chi, nhưng hắn không để bụng, đó là vợ hắn, chỉ cần hắn kiên trì đối xử tốt với nàng, năm rộng tháng dài nhất định có một ngày nàng ấy có thể quên Thôi Tiến Chi.
Dương Phương trước đó rất chắc chắn điều này, nhưng hôm nay có hơi lung lay. An Lạc liệu có định hòa li với hắn, sau đó gả cho Thôi Tiến Chi không.
Trên mặt hắn là một nụ cười chua xót.
Lần đầu gặp An Lạc công chúa, hắn vẫn còn là thiếu niên, trên cung yến nàng mặc một bộ cung trang màu vàng thật đẹp, bộ diêu trên tóc đong đưa lắc lư, đong đưa vào tận trong lòng hắn. Nàng ấy dù lớn lên ở trong cung, nhưng thiên chân non nớt, giống như chim non ngày xuân, khiến người ta nhìn vào không thể nén nổi nụ cười.
Hắn nhân phẩm không tính là xuất chúng, gia thế càng kém Thôi gia đại tộc trăm năm, chỉ dám giấu đi tình yêu với An Lạc công chúa như một giấc mộng không thành. Ai ngờ mọi chuyện thay đổi như gió lốc, hắn nhận được thánh chỉ tứ hôn mà hai bàn tay run lẩy bẩy.
Thành thân bốn năm, giống như một giấc mộng rất dài. Hắn biết mình không xứng với An Lạc, hắn không bì được với vẻ anh tuấn của Thôi Tiến Chi, càng không so được với Thôi Tiến Chi về tài cán, An Lạc với hắn cùng ăn cùng nghỉ, nhưng thâm tâm lại chứa một người đàn ông khác.
Giấc mộng sắp phải tỉnh rồi, đến làm bạn với nàng hắn cũng không có tư cách.
*
Phủ đệ công chúa phủ đều ở phường Thập Tam Vương, ngày thường từ phủ An Lạc đến phủ của Lý Thuật cùng lắm chỉ một khắc. Nhưng hôm nay lại đi rất chậm, đã hai khắc rồi mà mới bò được hai phần ba quãng đường.
Không có nguyên nhân khác —— Trước phủ Bình Dương công chúa khách đến đầy nhà, trên đường toàn xe kiệu của thế gia mệnh phụ, quan viên lớn nhỏ. Bọn họ đều muốn tới phủ Bình Dương công chúa thăm hỏi một cái.
Lý Thuật gặp nạn một hồi, thánh sủng lại nhiều hơn trước đây.
Nhiều ngày nay trong cung thường có người đến phủ Lý Thuật, cũng không phải để ban thưởng vật quý gì, hoặc là bệ hạ cho người tới hỏi thăm tình hình thân thể công chúa ra sao, hoặc là thưởng mấy thứ đồ ăn thức uống —— Hoàng Thượng dùng bữa hễ có cái gì bổ dưỡng ngon miệng, đều phải phân phó một câu: "Cái này không tồi, đưa cho Bình Dương một phần đi."
Tiền tài vật phẩm quá mức xa cách, thể hiện ra thiên tử sủng ái, tốt nhất không phải đồ trong tay thiên tử hay sao?
Bởi vậy cả thành Trường An đều biết, bệ hạ đau xót Bình Dương công chúa, đau lòng đến không chịu được.
Bệ hạ càng đau lòng, ngoài phủ Bình Dương công chúa càng ồn ào náo động, cứ hết lượt này đến lượt khác vào thăm hỏi, lễ vật đắt đỏ rồi thuốc thang trân quý cứ như nước đổ vào phủ, đường xá ở phường Thập Tam Vương to đẹp như thế mà gần như bị cày hỏng.
Quan lại lớn hay bé đều nghĩ, bệ hạ sủng ái công chúa như vậy, không cần biết trước đây họ có xích mích gì, hiện giờ quan hệ đã tốt lên rồi, dù không được lợi lộc gì nhiều lắm thì cũng phải làm dáng cho bệ hạ xem.
An Lạc bị chặn trên đường là vì nguyên nhân này.
Nàng ta vén rèm ra nhìn, thấy ngựa xe nườm nượp, chẳng nhìn thấy đầu hàng đâu cả. Nàng ta bĩu môi, oán hận buông rèm xuống.
Ngoài phủ nàng ta chưa từng có nhiều người tới bái phỏng như thế đâu! Bình Dương lại đè đầu nàng ta rồi.
Cuối cùng vẫn là Dương Phương cưỡi ngựa đi nói chuyện một lúc, bảo mấy người đi trước nhường đường, An Lạc mới có thể bước vào đại môn phủ Bình Dương công chúa.
Thị nữ dẫn An Lạc đi vào hậu viện, Dương Phương thì được đại quản sự trong phủ chiêu đãi—— Sau khi hòa li Thôi Tiến Chi dọn về Thôi gia ở, trong phủ công chúa hiện giờ không có nam chủ nhân.
Quản sự bận đến chân không chạm đất, hôm nay không ít quan lại tới thăm, lễ vật phải nhận một đống, phải nhập kho rồi ghi ghi chép chép, căn bản không rảnh ra được lúc nào. Công chúa không giỏi mấy chuyện này nên tất cả đều đè hết lên đầu quản sự.
Quản sự mới hầu Dương Phương vào phòng khách, liền thấy một gã sai vặt chạy lại đây báo:
"Đại quản sự, Cấp sự trung Thẩm đại nhân của Môn Hạ Tỉnh gửi bái thiếp, nói đến thăm công chúa, tặng một hộp đông trùng hạ thảo. Ngài xem có nên cho ngài ấy tới phủ không ạ?"
Còn không đợi quản sự nói gì, Dương Phương đứng một bên tò mò liền hỏi:
"Chính là vị tân khoa Trạng Nguyên Thẩm Hiếu Thẩm đại nhân?"
Gã sai vặt gật đầu.
Quản sự vội phân phó: "Mau mời Thẩm đại nhân vào ".
Công chúa từng đặc biệt dặn dò, nếu Thẩm đại nhân tới gặp, nhất định không được ngăn trở, công chúa có công chuyện quan trọng với ngài ấy.
Nhưng hiện tại công chúa còn đang bị đám thế gia mệnh phụ cuốn lấy ở hậu viện, không thể thoát ra sớm được.
May là Dương Phương rất có hứng thú với Thẩm Hiếu:
"Sớm nghe qua danh tiếng của Thẩm đại nhân, nhưng lại chưa có cơ hội trò chuyện."
Quản gia vội nói: "Mau mời Thẩm đại nhân vào phòng khách".
*
Từ lúc rời giường đến giờ Lý Thuật chưa có một phút giây yên tĩnh.
Cứ dăm bảy phút, thị nữ lại dẫn một đám thế gia mệnh phụ vào phủ, ngồi một tí, nói vài câu thăm hỏi.
Tuy rằng thời gian dành cho mỗi người không dài, cũng chỉ nói chuyện linh tinh. Nhưng Lý Thuật cả buổi sáng chẳng làm được gì, cứ ngồi trên giường La Hán liên tục gặp người, hết cách, đến thăm nhiều quá mà.
Lúc này thị nữ lại buông rèm xuống, tiễn một đoàn khách.
Hồng Loa bưng chén thuốc, hầu Lý Thuật uống một ngụm, khuyên nhủ:
"Buổi sáng này công chúa rất mệt đúng không, ngự y nhắc ngài phải nghỉ ngơi thật tốt. Không ấy công chúa cáo ốm không gặp là được, ầm ĩ như thế ai mà dưỡng bệnh nổi."
Lý Thuật lắc lắc đầu, lại uống một ngụm thuốc:
"Không cần, không cần biết quan lớn hay nhỏ, mệnh phụ phẩm cấp ra sao, tới thăm ta đều gặp. "
Lý Thuật nhíu mày, nhấc cánh tay đang đặt trên bàn lên.
Vết thương bắt đầu liền thịt, lòng bàn tay vừa đau vừa ngứa, nhưng lại không được gãi. Bây giờ là mùa hè, cũng không dám băng quá dày, bằng không miệng vết thương sẽ nhiễm trùng, nếu nàng vô ý gãi gãi thì sẽ chạm ngay đến miệng vết thương.
Tất cả kiên nhẫn Lý Thuật có đều dùng vào việc nhịn đau, thật ra cũng chẳng để ý là ai đến ai đi.
Cũng không còn cách nào khác, đám khách nàng phải gặp chẳng phân phẩm cấp, không có lựa chọn, đều phải gặp một lần.
Tại Thẩm Hiếu đó.
Thất hoàng tử là em trai nàng, có câu chị ngã em nâng, giờ nàng bị thương, Thất hoàng tử nhất định sẽ tự mình tới thăm hỏi. Đây là cơ hội tuyệt hảo để thương lượng.
Nhưng vấn đề là Thẩm Hiếu xử lý không tốt. Đương nhiên không thể chính đại quang minh mà gọi Thẩm Hiếu đến đây luôn, ai cũng nhìn ra lòng dạ Tư Mã Chiêu mất.
Vừa vặn gần đây người muốn bái phỏng nàng rất nhiều, Thẩm Hiếu có thể dặt bái thiếp, sẽ không ai hoài nghi. Nàng lại chịu gặp tất tần tật quan lớn quan bé, đến lúc đó triệu Thẩm Hiếu nói chuyện, không có người cảm thấy kỳ quái.
Đối phó với Thái Tử, phải cẩn thận từng bước.
Chỉ còn cách chịu đau gặp khách thôi. Thị nữ lại dẫn một đoàn nữ quyến vào nhà.
Đến lúc An Lạc đến, nhìn thấy trong nội điện toàn thế gia mệnh phụ, đến Kim Thành công chúa trong cung cũng tới.
Cả phòng châu ngọc lóng lánh, Lý Thuật ngồi trên giường La Hán, lười biếng dựa vào đệm, mặc một bộ thường phục sáng màu, mặt mày tái nhợt, thần sắc nhàn nhạt.
Trước khi An Lạc đến, trong phòng vô cùng náo nhiệt trò chuyện, lấy lòng Bình Dương công chúa, chọc nàng mỉm cười. An Lạc mới bước một chân vào ngạnh cửa, âm thanh ầm ĩ trong phòng dừng lại tắp lự, mọi người đoan trang nhao nhao hành lễ:
"Tham kiến An Lạc công chúa. "
Tổ tông ơi, An Lạc công chúa sao lại tới thăm Bình Dương công chúa rồi?
Sợ không phải đến thăm bệnh, mà là đến chọc tức người ta. Bình Dương công chúa mới vừa hòa li, An Lạc công chúa nghĩ cái gì ai ai cũng biết!
Suy nghĩ của mọi người ngồi đây đều giống với suy nghĩ của Dương Phương ban nãy.
Hôm nay lại có trò hay xem rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT