Lý Thuật rõ ràng ngẩn ra, nhưng sau đó nàng liền lắc đầu, tóc đen xõa sau lưng theo động tác của nàng cũng khẽ đong đưa.

Thẩm Hiếu nhất thời nhớ tới Giang Nam xuân thủy, cũng gợn sóng như vậy.

Có lẽ vì đối mặt với vách động khiến Lý Thuật có cảm giác bốn bề vắng lặng, ảo giác như cũng có thể mang chuyện cũ ra hong khô.

Nàng dừng một chút, đáp: "Là di vật của mẫu thân."

Thẩm Hiếu không ngờ tới là di vật mẫu thân nàng để lại, nhất thời cảm thấy mình chọc vào vết sẹo của người ta, chỉ có thể tiếp lời: "Nghe nói mẫu thân công chúa đi sớm."

Nàng lớn lên ở lãnh cung, chàng đã nghe nói qua. Có thể có được địa vị như hôm nay thực sự là không dễ dàng.

Do đó lời nói ra chàng cố gắng mười phần dịu dàng.

Ai ngờ Lý Thuật nghe được chỉ cười: "Ngươi đừng dùng cái loại ngữ khí này nói chuyện với ta, cứ như là ta giữ cây trâm để nhìn vật nhớ người vậy. Ta không đa sầu đa cảm như thế đâu."

Giọng nói của nàng bình thường, thậm chí còn rất nhẹ nhàng, mang theo ý cười, nhìn chằm chằm vách đá thô sạn.

" Khi còn nhỏ thân thể ta không được tốt, nhiều bệnh. Nhưng chúng ta ở lãnh cung, sinh bệnh cũng không có thái y tới. Mỗi lần ta ốm nặng, mẫu thân không có cách nào, chỉ có thể lấy trang sức ra ngoài hối lộ thủ vệ thái giám, nhờ bọn họ chạy tới trung cung nói vài lời, xin Hoàng Hậu phái một thái y nào đó đến."

"Cứ như vậy một năm lại một năm, ta lớn đến chín tuổi, tổng cộng ốm nặng 23 lần. Ta nhớ rất rõ ràng, bởi vì trong hộp trang sức của mẫu thân chỉ có 23 cái, năm ta chính tuổi cái hộp đã trống không."

"Ta vẫn luôn sợ bị ốm. Không phải sợ uống thuốc châm cứu, mà ta...... sợ bà ấy. Mỗi lần ta sinh bệnh, bà rất muốn oán giận, vì mỗi lần phát sốt là làm mất của bà một cây trâm ngọc. Mỗi lần phong hàn là nàng lại mất một đôi khuyên tai phỉ thúy."

Lý Thuật dứt lời, cười khẽ một tiếng, mang theo một chút trêu chọc: "May mắn Thẩm đại nhân chữa thương cho ta không tính phí."

Ngữ khí nhẹ nhàng, Thẩm Hiếu không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng, nhất định trên mặt nàng đang treo một nụ cười không sao cả.

Thẩm Hiếu khẽ đáp: "Ta tìm cô, giúp đỡ cô, cũng không cần cô hồi báo."

Lý Thuật lại cười thêm một tiếng.

Sao lại có người không mang một chút mưu đồ vụ lợi, cứ thế cứu giúp người khác như thế nhỉ.

Ngay cả người thân với nhau cũng chưa chắc đã làm.

Mẫu thân của nàng, mỗi một ngày đều oán giận với nàng, oán nàng vì sao lại hay sinh bệnh, oán nàng vì sao lại tiêu hết tiền của bà.

Có đôi khi Lý Thuật cảm thấy bà ấy yêu nàng, bởi vì bà đã đem hết tiền mình có đi để chữa bệnh cho nàng; nhưng có đôi khi nàng lại cảm thấy, tình yêu của bà có mục đích, bà ấy giống như muốn tính từng đồng một với nàng, chờ nàng lớn lên sẽ trả lại.

"Nếu không phải bởi vì con, sao ta lại phải sống những ngày khổ sở như vậy„.

Ta đã tốn bao nhiêu tiền trên người con, sao con lại cãi lời vậy hả.

Ta nuôi con lớn đến thế này, con có thể nghe lời một chút được không.

Bà ấy là chỗ dựa duy nhất của nàng thời thơ ấu, đáng lẽ phải là người yêu nàng vô điều kiện, chỉ là nàng cảm thấy mình phải nhận một tình yêu như vậy, thật ra là đang mắc nợ.

Thì ra giữa máu mủ với nhau, không có tình cảm thuần túy, mà luôn liên quan đến tiền tài lợi ích cả.

Nàng nợ mẫu thân nhiều tiền quá, nhiều đến mức cả đời này nàng cũng không đếm rõ được.

Vậy nên Lý Thuật rất thích tiền, cực kì thích tiền.

Phủ đệ của nàng phải được trang hoàng tráng lệ huy hoàng, lá vàng lóng lánh, nàng có vô số châu báu trâm ngọc, vô số cẩm y tơ lụa, nàng tích lũy vô số tài phú.

Nàng chỉ là muốn trả hết món nợ đó.

Trả hết rồi, có lẽ nàng có thể cảm nhận được...một tình mẫu tử đơn thuần nhất.

Thẩm Hiếu thấy nàng bỗng dưng yên lặng, nghĩ thầm, thì ra đây là nguyên nhân nàng muốn thưởng cho chàng vàng bạc.

Nàng sợ nhận ý tốt của người khác, cảm thấy mình mắc nợ.

Món nợ nhân tình quá nặng, nàng lựa chọn dùng tiền đi đổi. Giống như nếu làm vậy nàng có thể phân chia rõ ràng giới hạn cùng người khác, không ai nợ ai.

Lý Thuật trầm mặc một lúc lâu, lại nói tiếp: "Sau đó ta đắc thế, nghĩ cách tìm lại số trang sức kia. Nhưng phần lớn đều đã tẩu tán, chỉ tìm được cây trâm ấy mà thôi."

Ngày nào nàng cũng cài cây trâm đó trên đầu, không phải vì muốn tưởng nhớ ai đó, thậm chí nàng hoài nghi bản thân mình chẳng có chút tình cảm nào với mẫu thân cả.

Nàng là một người máu lạnh.

Nàng giữ cây trâm đó là muốn ngày ngày nhắc nhở mình, nhất định phải tiến tới địa vị cao hơn nữa, không có ai yêu thương mình, nên nàng phải có những thứ khác để thay thế.

Lý Thuật cũng không biết tại sao mình lại có thể nói với Thẩm Hiếu những điều này, nàng ít khi kể với người khác chuyện quá khứ.

Kỳ thật người sống trên đời, nhiều ít đều sẽ gặp phải một số chuyện đau lòng như thế, nàng kể cho chàng nghe chuyện cũ, chẳng qua chỉ vì đêm đen làm nàng nhen nhóm một ít chua xót tủi thân, nắng lên rồi thu gom lại cảm xúc, tất cả cũng sẽ bị lãng quên.

Cũng chỉ có dịp như đêm nay, ngọn lửa lay động, mưa rơi tầm tã, ngủ lại nơi núi hoang cô tịch, thật thích hợp để tâm sự chuyện cũ.

Lý Thuật vươn tay sờ lên vách động làm một chút đất vụn rơi lả tả, nàng nói:

"Thẩm đại nhân, tuy rằng ngươi lớn hơn ta vài tuổi, nhưng ta ở trong triều nhiều hơn ngươi biết bao nhiêu năm. Lời của ta, cũng coi như lời khuyên của người từng trải——"

"—— có thể nắm trong lòng bàn tay vĩnh viễn không phản bội mình, một là quyền, hai là tiền. Nếu vì những thứ khác, ví dụ như tôn nghiêm, khí tiết, tình cảm, mà hi sinh hai thứ kia, thì đó chính là việc ngu xuẩn nhất."

Thẩm Hiếu phía sau im lặng một lát, mới đáp: "Vậy nên đây là nguyên nhân mấy tháng trước, cô chịu cúi đầu trước Khang Ninh trưởng công chúa?."

Thẩm Hiếu đang nhắc đến lần chàng suýt chút nữa bị Khang Ninh trưởng công chúa bức làm trai lơ.

Khi đó Lý Thuật thờ ơ lạnh nhạt, không muốn ra tay tương trợ.

Lý Thuật "Ừ" một tiếng: "Nói vậy Thẩm đại nhân nhất định cảm thấy ta lạnh lùng, trong lòng vẫn còn oán hận đi."

Nhớ lại những gì đã xảy ra, Lý Thuật mới phát hiện, kỳ thật mấy lần đó nàng đối xử với Thẩm Hiếu, thái độ có thể nói là ác liệt.

Không nghĩ tới lúc nàng gặp nạn lại là chàng ra tay cứu giúp.

Thẩm đại nhân đúng là quân tử lấy ơn báo oán.

Ai ngờ Thẩm Hiếu lại cười khẽ:

"Công chúa hiểu nhầm ta rồi, tại hạ không phải người lòng dạ hẹp hòi như thế đâu, ta không oán trách gì cô về việc đó cả. Hai bên đòn cân, mỗi người đều có cân nhắc của riêng mình, đó là lựa chọn của cô, ta không chỉ trích."

Nàng chỉ vì quyền lực mà lựa chọn không đắc tội Trưởng công chúa mà thôi.

Không đáng bị chỉ trích.

Thẩm Hiếu nhìn mái tóc đen rối loạn sau lưng nàng, lại nhịn không được nhớ tới cây trâm vàng mộc mạc kia.

Nếu có thể có lựa chọn khác, chưa chắc nàng sẽ có bộ dáng lãnh tâm lãnh tình như hiện tại.

Nhất thời hai người đều im lặng.

Lý Thuật không cần quay đầu cũng cảm nhận được Thẩm Hiếu vẫn luôn nhìn nàng, có lẽ nội tâm quấy phá, cứ cảm thấy sau khi nàng nói xong chàng có vẻ thương hại nàng.

Nàng không cần sự thương hại.

Lý Thuật: "Thẩm đại nhân, ngươi có thể giúp ta chút việc nhỏ không?"

Thẩm Hiếu vội nói: "Tất nhiên."

Lý Thuật lập tức xoay người lại, một đôi mắt hàm chứa giảo hoạt, cười nói: "Tay ta đau, không thắt được nút, ngươi có thể lại đây thắt nút áo giúp ta được không......"

Thẩm Hiếu không đề phòng được Lý Thuật bỗng nhiên quay lại, cứ như mèo bị dẫm phải đuôi, ngồi cũng không vững muốn ngã ngửa ra___ "Cô...cô..."

"Cô đã nói sẽ không quay lại cơ mà!"

Trong giọng nói ngập tràn oán khí.

Lý Thuật thấy Thẩm Hiếu như thế thiếu chút cười nghiêng ngả: "Ta nói không giữ lời đấy, ngươi có phải mới biết đâu."

Ánh lửa hắt lên mặt nàng, một đôi mắt híp lại cong lên như hồ ly.

Bầu không khí nặng nề vì câu chuyện cũ kia liền bị nàng phá vỡ.

Thẩm Hiếu liếc nàng, không nói lời nào, chỉ mím mím môi. Chàng chưa từng thấy qua nàng cười vui như vậy.

Lý Thuật còn tưởng Thẩm Hiếu giận, thu lại khóe môi, giải thích: "Chỉ đùa một chút thôi."

Không bắt chàng đến thắt nút thật đâu.

Cứ cho là chàng muốn giúp thật, đi qua đây đừng trách nàng chặt cái tay kia!

Thẩm Hiếu thu mi, lấy trung y trên giá xuống, phất cái mặc lên người. Trung y mỏng, phơi một lúc đã khô.

Chàng không nói lời nào, khảy khảy đống lửa.

Đương nhiên chàng biết Lý Thuật nói đùa, nàng muốn đổi đề tài, không để bản thân trông đáng thương quá lâu.

Đêm đã khuya, hai người im lặng đối mặt trong chốc lát. Cơn buồn ngủ chậm rãi đánh gục Lý Thuật, nàng tựa vào vách động không biết ngủ thiếp đi lúc nào.

Nàng cảm thấy mình chưa ngủ được bao lâu, bên cạnh đã có người liên tục gọi: "Công chúa...... Công chúa!"

Lý Thuật mở mắt ra, ánh mắt mông lung, lúc này mới phát hiện ngoài động trời đã sáng, tiếng mưa rơi cũng dần dần nhỏ đi, chỉ còn tí tách tí tách.

Thẩm Hiếu gọi Lý Thuật nửa ngày, chưa từng gặp ai khó đánh thức như thế.

Cũng khó trách, nàng trải qua một trận sinh tử, nếu là người khác thì đã sớm kiệt sức, nàng đây còn cùng chàng nói chuyện đến nửa đêm.

Thẩm Hiếu nói: "Công chúa, có người tới tìm cô rồi."

Thẩm Hiếu vừa dứt lời, Lý Thuật cũng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ vọng lại từ phía xa. Từng tiếng "Công chúa" hết đợt này đến đợt khác, phỏng chừng có khoảng vài trăm người.

Lý Thuật nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, một đêm này không uổng công nàng chịu đựng.

Còn nhờ có Thẩm Hiếu nữa.

Không ngờ Thẩm Hiếu lại nói: "Người của công chúa đã đến, ngài cũng đã an toàn, hạ quan xin phép cáo lui trước."

Lý Thuật nghe xong sửng sốt.

Hạ quan?

Đêm qua chưa từng nghe chàng xưng hô như vậy dù chỉ một lần, giờ lại khiến nàng có chút không quen.

Như thể đoạn hội thoại đêm qua trong động chỉ là một giấc mộng hoàng lương, tỉnh mộng rồi, nàng vẫn là công chúa cao cao tại thượng, chàng cũng chỉ là một hạ quan mà thôi. Giữa hai người là cách trở lớn như lạch trời.

Lý Thuật vội hỏi: "Ngươi đi làm gì?"

Thẩm Hiếu nửa quỳ bên cạnh nàng, rũ mắt: "Chúng ta dù sao cũng ở trong sơn động một đêm, tuy nói sự việc cấp bách, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy, truyền ra sẽ không tốt cho danh dự công chúa."

Lý Thuật ngạc nhiên.

Nàng căn bản không nghĩ được đến đấy.

Nàng chẳng quan tâm: "Không sao đâu, ta không để bụng."

Danh dự có là gì?

Nàng mà để ý đến danh dự thì năm đó đã không ra ngoài tìm trai lơ.

Nhưng Thẩm Hiếu lại nhướng mày nhìn nàng một cách rất nghiêm túc: "Nhưng ta để ý."

Nếu vì chàng mà nàng bị đồn thổi những lời không tốt, chàng sẽ băn khoăn.

Lý Thuật bị sự nghiêm túc của Thẩm Hiếu làm cho ngẩn ra, chợt đáp: "Thẩm đại nhân, đêm qua là ngươi cứu ta, ngươi phải biết rằng, cứu công chúa đương triều chính là lập đại công, phụ hoàng nhất định sẽ hậu đãi ngươi."

Nàng không phải một con mèo con chó, cứu nàng, có thể được ban thưởng bao nhiêu thứ tốt. Thưởng ít nhiều không quan trọng, quan trọng là tạo ấn tượng tốt với phụ hoàng, đối với con đường làm quan của Thẩm Hiếu có ích rất nhiều.

Nhưng Thẩm Hiếu lại lắc đầu: "Ta nói rồi, ta cứu cô, không cần được báo đáp gì cả."

Đúng là chàng muốn có quyền lực, nhưng chàng lại không muốn hi sinh danh dự của một cô gái để có được nó.

Lý Thuật ngơ ngác, Thẩm Hiếu nắm một góc quan bào rồi xốc khỏi cơ thể nàng mặc lại lên người. Chàng khoác áo một cách tùy ý, vừa đi phía phía cửa động vừa thắt lại thắt lưng.

Khắp núi toàn là người, chàng tìm một chỗ tạm trốn là ổn. Nếu có ai hỏi thì chàng sẽ nói là cùng đi tìm công chúa, chẳng qua chưa tìm được mà thôi.

Thế là qua được mắt mọi người.

Thân ảnh Thẩm Hiếu ở cửa hang bị ngược sáng khiến nàng chỉ còn thấy một chiếc bóng đen mờ ảo không rõ, chàng quay đầu, nhàn nhạt nói một câu "Ta đi trước."

Sau đó biến mất.

Không lâu sau, liền có thị vệ lục soát tới chỗ này, Lý Thuật đã khoác áo ngoài rách nát của mình, thị vệ thấy nàng vội vàng hô to: "Công chúa!"

Hắn hưng phấn hét to: "Tôi tìm được công chúa rồi!"

Nói xong liền chạy về phía nàng.

Thị vệ này là người đầu tiên tìm thấy công chúa, tất nhiên sẽ không thiếu ban thưởng. Nhưng chuyện này nói sau.

*

Sau nửa đêm Thôi Tiến Chi mới biết được tin Lý Thuật ngã xuống núi.

Buổi tối y còn bận đến quận Vạn Niên thay Lý Thuật xử lí tàn cuộc, giờ Tý mới phóng ngựa đến chùa Thiên Phúc, định hỏi nàng chuyện quyên lương kia.

Ai ngờ lại nhận được tin nàng mất tích.

Thôi Tiến Chi xuất thân tướng gia, ở Binh Bộ chứng kiến không ít sinh tử, nhưng ba chữ "Rơi xuống núi" như một cây gậy sắt đánh cho y thần trí không rõ, ngẩn ngơ hồi lâu.

Lý Thuật sao có thể rơi xuống núi!

Xưa nay nàng là người vô cùng thận trọng, sao có thể nói rơi là rơi!

Thôi Tiến Chi chỉ cảm thấy máu trong người đều lạnh một nửa, túm chặt cổ Hồng Loa như muốn siết chết nàng: "Ngươi là nô tài, tại sao không trông chừng nàng ấy cho kĩ?"

Vốn vì chuyện Lý Thuật rơi núi, Hồng Loa đã khóc đến sắp ngất xỉu, lúc này bị Thôi Tiến Chi bóp cổ, không thở được liền lăn ra ngất xỉu.

Thôi Tiến Chi ném Hồng Loa xuống đất, nhìn một cái cũng không, lạnh lùng ra lệnh: "Cử người canh chừng ả, nếu Lý Thuật xảy ra chuyện...... Ta sẽ cho ả bồi táng!"

Nói xong liền rời khỏi đại điện.

Đèn lồng dưới hiên bị gió mưa thổi một đêm rách tan tác, chiếu lên những gương mặt tượng phật có vẻ thật đáng sợ.

Thôi Tiến Chi đứng dưới hiên, cơ thể căng cứng, như thể một giây sau cũng có thể gãy vụn. Sắc mặt của y so với bức tượng đại nộ kim cương lại càng kinh hãi hơn.

Y tháo ngư phù bên hông ném cho một tên tùy tùng: "Đi Binh Bộ điều binh, gọi tất cả những người khỏe mạnh tới đây cho ta, kẻ nào đến trễ, ta sẽ phế kẻ đó!"

Đám thị vệ y đưa tới đều phải đứng dầm mưa, không nói lời nào, Thôi đại nhân trời sinh phong lưu, làm quan ít khi nổi giận, chưa ai gặp y có bộ dáng tàn nhẫn như vậy.

Thôi Tiến Chi bước xuống bậc thang, cả người lập tức bị nước mưa làm ướt, y vung tay: "Cùng ta xuống núi tìm! Ai tìm được Bình Dương trước, thưởng vạn lượng bạc."

Thôi Tiến Chi lao xuống núi như không muốn sống, nhưng đêm quá tối, mưa lại quá lớn, đuốc không đốt được, đoàn người đi tìm loạn lên như ruồi mất đầu, có những người không nhìn được đường, đường núi lại gập ghềnh làm không ít thị vệ bị thương.

Mưa nện trên người lạnh buốt, nhưng lại chỉ càng làm người ta thêm nóng ruột. Thôi Tiến Chi bước thấp bước cao, lúc xuống núi không để ý vấp một cái, trượt chân lăn một vòng.

May mắn thị vệ bên người vẫn luôn đi theo y, khó khăn lắm mới túm được tay y kéo lên.

Thôi Tiến Chi dựa vào sườn dốc, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lẽo thổi lên từ bên dưới.

Nàng ngã xuống cũng như vậy sao.

Mưa lớn như thế, đến một người lành lặn khỏe mạnh còn chưa chắc chịu đựng được, huống chi là nàng......

Thôi Tiến Chi không dám nghĩ tiếp nữa.

Tìm cả đêm, vẫn không thu hoạch được gì, thẳng đến đến khi mưa ngớt, chân trời bắt đầu sáng lên, thị vệ mới tản rộng đi tìm.

Tin tức liên tục truyền tới, khe núi phía đông không thấy, con sông phía tây cũng không thấy, ngọn núi lớn như vậy, nàng biến mất như không khí.

Để đổi lấy bình an của nàng, Thôi Tiến Chi nguyện đem tất cả những gì y có ra đổi.

Thôi Tiến Chi như lâm vào tuyệt vọng, bôn ba cả đêm trong núi. Cho đến khi một thị vệ chạy tới, bẩm: "Đại nhân, tìm thấy công chúa rồi!"

Thôi Tiến Chi nghe xong cơ thể liền lung lay, như thể tin tức này nặng ngàn cân, khiến cơ thể y không chịu nổi, tùy tùng bên cạnh vội muốn đỡ lại bị y gạt tay ra, chạy đi như sắp ngã.

Thẩm Hiếu đã trà trộn vào trong đám người, không ai thấy kì lạ, dù sao tất cả người khỏe mạnh trong chùa Thiên Phúc đều đã xuống núi hỗ trợ tìm kiếm. Không lâu sau, Thẩm Hiếu nghe thấy tiếng hoan hô vọng khắp núi đồi, biết đã có người tìm được Lý Thuật.

Chàng cong môi.

Chàng vừa trèo lên một nơi cao, có thể thấy được phía xa xa tập trung một đoàn người, Lý Thuật đứng ở cửa động, vẫn mặc bộ y phục rách, trong sương mù ban sớm trông nàng thật hao gầy.

Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng Thẩm Hiếu vẫn có thể tưởng tượng được ——trước mặt người khác nàng luôn treo biểu cảm lạnh lùng, ôm cánh tay, rũ mắt lãnh đạm, cự tuyệt giao tiếp với đối phương.

Nhưng chàng biết, kỳ thật ẩn giấu bên trong vẻ ngoài cứng rắn đó là một nội tâm mềm yếu thế nào.

Chàng lại cười một tiếng.

Thẩm Hiếu ngắm Lý Thuật từ xa thêm một lát, đang muốn lại gần, lại thấy có người đẩy thị vệ ra, chạy một đường đến cửa hang động.

Người nọ dừng lại trước mặt Lý Thuật, ngơ ngắc, sau đó xông lên ôm siết lấy nàng.

Quan bào tam phẩm màu tím, đó là Thôi Tiến Chi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play