Nói một hồi, Thái tử phi kéo An Lạc công chúa vào, An Lạc mới đi vài bước, đã thấy Lý Thuật đang ngồi ở bên trong, mới vừa rồi vui vẻ lộ cả lúm đồng tiền đã ngay lập tức xụ mặt xuống. Thái tử phi cười cười, kéo tay An Lạc tiếp tục đi vào trong, bản thân ngồi xuống giữa, để An Lạc ngồi bên trái, ngăn hai người các nàng ra.
Thái tử phi ân cần, "An Lạc muội muội đã khỏi phong hàn chưa, trông muội gầy đi rồi......"
An Lạc liền đáp, "Mấy ngày trước đây cứ lạnh rồi nóng rồi lại ôm lạnh một trận, gần đây đã khá hơn nhiều."
Thái tử phi nghe được liền cười, An Lạc không rõ nguyên do, "Tẩu tẩu, tẩu cười gì vậy ạ?"
Thái tử phi liền nói, "Ta ấy à, không cười muội, là cười Dương phò mã nhà chúng ta cơ."
Nàng quay sang mọi người kể: "Các ngươi nói xem? Mấy ngày trước Dương phò mã bỗng nhiên tới Đông Cung, vội vội vàng vàng, làm ta hoảng cả lên, còn sợ xảy ra chuyện lớn gì. Kết quả Phò mã gia hỏi mượn nữ đầu bếp Đông cung một bận, nói là An Lạc bị phong hàn, mấy ngày gần đây không ăn được cơm, hắn nhớ lần trước tới Đông Cung dự tiệc, An Lạc nói canh táo đỏ hạt sen Đông cung làm uống ngon lắm."
Mọi người nghe xong cười ầm lên.
Thái tử phi nói, "Nhìn một đôi vợ chồng quấn quýt như vậy, ta thật ghen tị chết mất."
Mọi người liền phụ họa, "Đúng vậy, đúng vậy."
Nhưng An Lạc lại không có biểu cảm gì, thậm chí sắc mặt có vài phần khinh bỉ, rốt cuộc vẫn là ngại có nhiều người như vậy, cũng khó nói được câu nào. Vì thế kiên nhẫn, đổi chủ đề, "Tẩu tẩu xem này, muội mới có một khối ngọc Kinh Sơn, đã đem đi làm thành chiếc vòng tay Quái Thủy Linh này."
Nói liền chìa ra cổ tay tắng trẻo, một đôi vòng tay màu xanh ngọc thanh thúy treo trên đó, trong suốt vô cùng.
An Lạc lại nói, "Còn có một bộ trang sức cùng loại ngọc này, mai muội cho người sửa soạn mang qua cho tẩu nhé."
Thái tử phi còn chưa kịp đáp, Kim Thành công chúa đã cười nói, "Bình Dương tỷ tỷ mới vừa nói muốn tặng Thái tử phi một bộ trang sức mã não đỏ, thì An Lạc tỷ tỷ cũng muốn tặng một bộ khác bằng ngọc Kinh Sơn. Hai vị tỷ tỷ thật là tâm linh tương thông nha"
Từ lúc đến An Lạc công chúa vẫn chưa nói gì với Lý Thuật, bất ngờ bị Kim Thành công chúa điểm danh, Lý Thuật mới nâng mắt, liếc qua Kim Thành đang ngồi trên ghế tròn một cách đánh giá.
Vị muội muội này là ngại xem không đủ náo nhiệt hay sao, một hai phải châm ngòi thổi gió mới được?
Nhưng săm soi kỹ, y phục trên người và đồ trang sức trên tóc Kim Thành công chúa đều đã cũ, xiêm y tuy sạch sẽ chỉnh tề, nhưng quá mức mộc mạc, cả phòng đều lấp lánh rực rỡ nên trông nàng ta thực sự có hơi nghèo.
Lý Thuật lúc nào cũng chỉ chăm chăm để ý việc trên triều, rất ít khi quan tâm những chuyện này nọ trong hậu cung, lúc này mới sực nhớ, Kim Thành công chúa vốn không được sủng, mẫu thân chỉ là một Thải nữ thấp kém. Hình như mới qua mười lăm tuổi không lâu, nên mới được tham gia mấy loại yến hội để tìm một chàng rể tốt.
Kim Thành công chúa hãy còn không biết mình nói gì sai, chỉ thấy nói xong, ánh mắt bén nhọn của Bình Dương công chúa liền dừng trên người mình. Tuy rằng nàng không có vẻ gì không vui, nhưng cứ như vậy im lặng nhìn mình, cũng khiến Kim Thành công chúa trong lòng kêu lộp bộp.
Lý Thuật nghĩ thầm: Hóa ra là một cô em gái không hiểu quy củ. Hay là thôi đi.
Nhưng Lý Thuật bỏ qua, An Lạc công chúa lại không muốn. An Lạc ghét Lý Thuật là ghét từ trong xương, ai ở trước mặt nàng ta cũng không dám chủ động nhắc một câu, làm sao bỏ qua cho Kim Thành công chúa, dám so sánh nàng ta với một thứ nữ do vũ cơ sinh ra.
An Lạc trầm mặt, cũng không lưu cho Kim Thành công chúa mặt mũi, liếc mắt một cái, "Ta cũng không biết từ bao giờ có nhiều ra một muội muội không hiểu quy củ như vậy, ta tặng tẩu tẩu lễ, tẩu tẩu còn chưa nói gì đâu, ngươi xen miệng vào làm gì!"
Kim Thành công chúa ngay lập tức tái mặt.
An Lạc vẫn như cũ cắn chặt không buông, đánh giá bộ trang sức mã não đỏ trên đầu Lý Thuật, cười nhạo một tiếng, nói với Thái tử phi:
"Mã não đỏ thì đẹp đấy, trong phủ muội cũng có vài cây, chỉ là đều dùng trang trí trong phòng. Muội không thích dùng làm đồ trang sức, hồng hồng đỏ đỏ, trông thô tục. Thế mà thị nữ của muội lại thích cài trên đầu, thêm chút đỏ chút vàng, lung tung lộn xộn."
An Lạc công chúa vốn kiều diễm, thanh âm cũng réo rắt, cho dù đã gả chồng, vẫn còn như thiếu nữ chưa trải đời. Thế nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khó nghe đến vậy.
Còn ngại chưa đủ, An Lạc tiếp tục đâm chọt, "Tẩu tẩu nếu thích, muội cho người đưa mấy cây lại đây, đều cao tận hai thước, màu đỏ tươi ướt át. Đặt một góc trong điện, cho tẩu tẩu ngắm chơi."
Nháy mắt, An Lạc công chúa vừa ra tay chính là mấy cây mã não lận, nhiều như vậy có thể làm bao nhiêu trang sức chứ. Chẳng phải trực tiếp đánh vào mặt Bình Dương công chúa sao.
Trong điện nhất thời im ắng, Kim Thành công chúa hai mắt mở to, không biết mình sao lại châm lửa ra như vậy. Sắc mặt trắng lại thêm trắng.
Lý Thuật an tĩnh nghe An Lạc trào phúng xong, trên mặt nhìn không nhìn ra tức giận, nàng cười, "Vẫn là An Lạc muội muội của cải phong phú, trong phủ ta cho tới bây giờ cũng chỉ tích cóp được một cây san hô đỏ Nam Hải thôi."
Nàng cong môi, nhìn An Lạc, "Cuối năm ngoái Thôi Tiến Chi đi Giang Nam làm công vụ, có duyên mang về một cây, rất cao. Ta với An Lạc muội muội giống nhau, không thích mấy đồ hồng hồng đỏ đỏ, nhưng Thôi Tiến lại nói, san hô đỏ có công hiệu tĩnh khí ngưng thần, đặt ở trong phòng tốt cho thân thể. Hết cách rồi, nếu không phải vì chàng, ta cũng lười mang mấy thứ này."
Vì thế trong sân càng im lặng. An Lạc cứng mặt, nhíu mày, cắn răng, cứ như thể Lý Thuật nhắc thêm một câu "Thôi Tiến Chi" nữa thôi, nàng ta hoặc là sẽ lao tới, hoặc là khóc thật to.
Mã não hay thuý ngọc đẹp hơn, tranh chấp này quả thực nhàm chán. Lý Thuật khi bắt nạt người khác, từ trước đến nay đều một châm thấy máu, trúng ngay hồng tâm.
Ma chướng trong lòng An Lạc trước nay chỉ có một, đó là Thôi Tiến Chi.
Trong sân chính đang khí lạnh ngưng tụ, thì có thị nữ tiến vào bẩm báo, nói là Khang Ninh trưởng công chúa tới. Không khí thoáng dịu đi một chút. Khang Ninh trưởng công chúa chân trước vừa đến, sau lưng kẻ hầu của Thái Tử cũng lại đây, nói là tịch yến sắp mở rồi, thỉnh chư vị qua bên nhà thủy tạ.
Thái tử phi vội mang mọi người đi, bên trái kéo An Lạc, bên phải đỡ Khang Ninh trưởng công chúa, trên đường nói nói cười cười, chỉ chỏ mấy khóm hoa cỏ, chậm rãi dỗ dành An Lạc.
Lý Thuật đứng bên cạnh Khang Ninh trưởng công chúa, lại cảm thấy những nói cười này đó cách mình rất xa.
Còn chưa tới nhà thuỷ tạ, xa xa liền nhìn thấy Thái Tử Lý Càn một thân thường phục màu minh hoàng. Hắn đang cùng Thôi Tiến Chi nói gì đó. Phò mã của An Lạc là Dương Phương lại cách Thái Tử khá xa, cùng các quan viên khác đang nói chuyện.
Nói cũng lạ, Dương Phương là phu quân của bào muội Thái Tử, em vợ ruột thịt, nhưng so với Thôi Tiến Chi, mối quan hệ giữa hắn với Thái Tử rõ ràng không thân cận bằng. Tuy nói Dương Phương cưới được An Lạc công chúa, cơ bản đã là người phe Thái Tử, nhưng Dương gia ở trên triều luôn tỏ thái độ không rõ, không thực sự đứng về phe nào.
Dần dà, Thái Tử đối với Dương Phương cũng không còn ân cần nữa. Tương phản với Dương Phương rõ ràng chính là Thôi Tiến Chi, năm xưa khi y chưa cùng Lý Thuật thành thân, đối với cuộc chiến đoạt đích thái độ thật ra không nghiêng không lệch, không nghĩ tới sau khi cưới Lý Thuật, ngược lại đầu quân cho Thái Tử.
Ở trên triều, Thôi Tiến Chi quả thực chính là người phát ngôn của Thái Tử, mỗi tiếng nói cử động của y đều không phải của bản thân, mà là phản ánh lại ý của Thái Tử.
Nhị hoàng tử Lý Viêm đứng cách xa ở bờ bên kia. Hôm nay sinh nhật Thái tử phi, người tới đều là Thái Tử đảng, Nhị hoàng tử ở đây chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, nếu không phải thứ lễ nghi hoàng gia hư tình giả ý kia trói buộc hắn, hắn thật hận không thể phất tay áo rời đi.
Mặt khác vài vị hoàng tử đều tới, không quản con vợ cả hay con vợ lẽ, mặc kệ ngày thường xa cách hay thân cận Thái Tử, tóm lại là sinh nhật Thái tử phi, cũng muốn bày ra một bộ anh em hòa thuận.
Thái tử phi dẫn chúng nữ quyến đi qua, mọi người hành lễ, Thái Tử nhìn An Lạc uể oải không vui, mỉm cười đến gần nàng, "An Lạc hôm nay làm sao vậy, bĩu môi gì đấy?"
Khác với Nhị hoàng tử Lý Viêm, Thái Tử không thích giương đao múa kiếm, là một bộ dáng nhân từ, thực sự có chút cảm giác chính nhân quân tử.
An Lạc cũng không trả lời, kéo kéo tay áo Thái Tử, sau đó trừng mắt liếc qua Lý Thuật.
Này không phải là trực tiếp cáo trạng sao.
Phía sau các vị hoàng tử đều nhìn thấy, càng miễn bàn đến người phụ tá đắc lực Thôi Tiến Chi ở sau lưng, Thái Tử cũng không thể thiên vị An Lạc. Nếu thiên vị nàng ta quá, bạc đãi Lý Thuật, Thôi Tiến Chi sợ là sẽ có hiềm khích với hắn. Thái Tử nhất thời có chút xấu hổ, cười pha trò, quay sang Lý Thuật chào hỏi, "Bình Dương muội muội."
Lý Thuật xa cách trả lời, "Tham kiến Thái Tử."
An Lạc thấy màn này liền không vui, lại trừng mắt với Lý Thuật một cái, nháo với Thái Tử, "Thái Tử ca ca!" Ngữ khí vài phần trách cứ.
Thái Tử vỗ vỗ vai nàng, thấp giọng dỗ dành, "Không được nghịch ngợm, muội nháo thì cũng phải xem hoàn cảnh."
An Lạc bẹp miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì. Nàng tuy ngây thơ, cũng không phải không hiểu chuyện.
Thái Tử hướng Thái tử phi liếc mắt, Thái tử phi liền mang theo An Lạc cùng nữ quyến sang chỗ ngồi. Khi người đã đi hết, Thái Tử mới quay sang Lý Thuật, "Bình Dương muội muội là người đã dạy ta bốn chữ kia."
Nói đến chính là việc "Dĩ lương đại tiền".
Lý Thuật khách khí, "Thay ngài phân ưu."
Thái Tử cười nhìn Lý Thuật, năm đó hắn nghĩ thế nào cũng không tưởng được, thứ muội mà hắn liếc mắt một cái cũng không thèm, phải nhận tất cả coi khinh, lại có thể có ngày hôm nay, được hắn nói một câu cảm tạ.
Nhị hoàng tử Lý Viêm mấy năm nay phất lên quá nhanh, Thái Tử nghĩ thầm, được phụ hoàng yêu thích, Lý Viêm vốn chỉ mượn sức một nhóm người, thế mà cũng có thể có địa vị ngang hàng với hắn, mấy năm trước thậm chí còn đoạt mất Hộ Bộ. Thái Tử ngày đêm lo lắng, nằm mơ cũng muốn ép Lý Viêm xuống, nhưng ở trên triều cùng Lý Viêm giằng co lâu như vậy, cũng chẳng nghĩ ra biện pháp gì.
Trời thấy còn thương, làm Quan Trung đại hạn, lại vừa hay để Bình Dương nghĩ ra cách „Dĩ lương đại tiền". Thật là cảm tạ nạn hạn hán lần này!
Nỗi khổ của người chịu nạn hạn hán ở Quan Trung, chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của Thái Tử. Nào có cuộc tranh đấu nào không có người chết.
Vì Lý Thuật giúp Thái Tử giải quyết chuyện này, Thái Tử tất nhiên cũng muốn hồi báo. Chuyện chính trị, chính là quan hệ ích lợi dây dưa, mừng lo chia sẻ.
Thái Tử liền hỏi, "Nghe nói ngươi lần trước đã đi gặp kẻ tố cáo? Là tân khoa Trạng Nguyên, gọi là Thẩm gì gì...... Thẩm Hiếu?."
Lý Thuật gật gật đầu, "Đúng vậy."
Lý Thuật liếc Thôi Tiến Chi, dường như hoài nghi Thôi Tiến Chi đem chuyện này kể cho Thái Tử. Thôi Tiến Chi nhàn nhạt nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng, mang theo vài phần không vui —— Thái Tử tin tức rộng, cần y mách lẻo?
Thái Tử liền cười lạnh một tiếng, "Rốt cuộc là kẻ xuất thân chân đất." Không nói thêm.
Bàn chuyện quan trường, trước nay chỉ nói nửa câu.
Rốt cuộc là xuất thân chân đất, không hiểu một chút quy củ quan trường, cũng không nghĩ xem phía sau Bình Dương công chúa là ai? Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Nhân lúc chuyện Thẩm Hiếu còn sớm, xử lí hắn, xem như món quà cảm ơn nho nhỏ cho Bình Dương đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT