Sau khi <Nét vẽ không đổi> phát sóng tập đầu tiên liền nhận được rất nhiều đánh giá như "chương trình có tâm", "giá trị nhan sắc thần tiên", đêm hôm đó dưới phần bình luận như muốn nổ tung.
Đến giữa trưa hôm sau, số lượt xem thậm chí còn tăng vọt gấp hai lần so với hôm qua.
Bình luận bên dưới vừa hài hước vừa vô cùng chân thành.
[Mau tới đây xem A Đan* ca ca của chúng ta đi, tổ chương trình thật sự không quá nghèo rồi huhuhu, nhìn phòng chụp ảnh xập xệ nhưng toát lên ý chí vô cùng mạnh mẽ, thật sự đã dồn hết tâm huyết cho chương trình này rồi! Yêu quá đi!]
*A Đan (丹) ở đây là tên gọi thân thương của chương trình "Nét vẽ không đổi" (丹青不渝).
[Thực sự thì tổ chương trình làm thêm một kênh kêu gọi hỗ trợ đi, tôi sẽ cống nạp ví tiền của mình cho mọi người!]
[Chương trình người ta toàn mời thần tượng hoặc dẫn chương trình nổi tiếng tới gánh, A Đan ca ca thực sự quá ngay thẳng công minh!! (Là vậy hay là vì nghèo nhỉ?)]
. . .
Tài khoản tiếp thị cũng dựa vào đó để kinh doanh, trên hotsearch toàn là chủ đề về chương trình.
Thậm chí còn có người phổ cập kiến thức chuyên ngành ------ <Mấy người biết năm vị hoạ sĩ minh tinh trong đó lợi hại như thế nào không?>
Bắt đầu thổi phồng từng người họ lên, Thường Lê không thể xem tiếp được nữa.
Đến giữa trưa, cô muốn mở ứng dụng lên xem coi mọi người có bình luận gì tiếp không, kết quả vừa mở ra liền thấy hình áp phích của năm người bọn họ lần lượt hiện ra.
Thường Lê nhìn quả đầu búi Natra của mình, cuối cùng thở dài một hơi, ném điện thoại lên bàn cái cạch.
Hứa Ninh Thanh ngồi phía đối diện ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
Thường Lê có hơi mông lung nhìn anh: "Hình như em nổi tiếng rồi."
Anh nhướn mày, cười nói: "Vậy sau này em nuôi anh đi."
"Không vấn đề." Thường Lê tiến tới, giơ tay cợt nhả gãi cằm anh, giống như nựng cún con: "Em bao nuôi anh."
Bơi vì chương trình vừa phát sóng lại nhận được thành tích cao hơn mong đợi, lần đi quay tiếp theo mọi người ai cũng vô cùng phấn khởi, tràn ngập nhiệt huyết.
Thường Lê đã quen với mọi mọi người trong tổ tiết mục, nhìn thợ trang điểm định gắn đá lên khoé mắt mình, vội vàng "Ấy ấy" mấy tiếng: "Cái này khoa trương quá rồi, em không muốn làm như vậy đâu chị à."
"Cái này bắt sáng rất đẹp!" Thợ trang giải thích một chút: "Yên tâm đi, sẽ không khoa trương đâu, chỉ gắn hai viên thôi, đánh phấn mắt xong sẽ không thấy chói nữa."
". . ."
Thợ trang điểm: "Chị thấy chương trình lần này mọi người đều khen em và Bánh Su Kem là đôi chị em thiên thần ác quỷ đó, em làm như thế này chắc chắn sẽ đẹp! Đến lúc chiếu chắc chắn mọi người sẽ trầm trồ một phen cho xem!"
". . ."
Cuối cùng cũng trang điểm xong, Thường Lê soi gương nhìn mình, cũng không tệ.
Thế là cầm điện thoại chụp một tấm gửi cho Hứa Ninh Thanh.
Anh lập tức trả lời lại bằng một chữ nhạt toẹt: "Đẹp."
Nghĩ cũng biết sẽ không bao giờ nói không đẹp, Thường Lê liếc mắt, tắt điện thoại đi quay chương trình.
Đã tiến vào vòng đấu loại, nội dung chính quay hôm nay là công khai loại trừ thí sinh, vừa mới bắt đầu tổ chương trình đã sắp xếp một trò chơi làm dịu không khí.
Chắc là muốn dựa vào tương phản để kiếm nước mắt khán giả, đang lúc tất cả mọi người chơi vui vẻ liền công khai danh sách bị loại.
Danh sách bị loại căn cứ vào điểm số của các giáo sư từ những tác phẩm trước cũng như đánh giá giữa các thí sinh dành cho nhau
Mọi người đã ở chung một khoảng thời gian, hiểu rõ những quá khứ của nhau, cũng đều biết rõ con đường nghệ thuật này là thiên quân vạn mã đi qua nhưng đi được tới đích cuối cùng thật sự cũng chỉ có mấy người.
Cho nên đến phần loại trừ thí sinh cuối cùng này thì không khỏi đáng tiếc thay cho họ.
Mà năm người bọn họ đương nhiên ở lại mà không chút hồi hộp nào, được xếp hạng trong năm hàng đầu, hiện tại điểm cao nhất trong năm bọn họ là Lâm Thành, cũng như là người có nhiều kinh nghiệm nhất, thứ hai là Thường Lê.
Sau khi công bố danh sách, MC mời mọi người lần lượt lên phát biếu.
Đến phiên Thường Lê.
Ánh đèn chiếu xuống, hội tụ trên người cô.
Cô cầm microphone, nhìn mọi người dưới sân khấu, bỗng nhiên có hơi xúc động.
Thiên phú hội hoạ của cô là ngàn dặm có một, tính cả bốn người kia thì đều là thiên phí hiếm có, con đường nghệ thuật vô cùng thuận lợi, chưa từng gặp qua trở ngại khó khăn gì.
Có lẽ cũng bởi vì vậy mà cô không thể cảm nhận được cảm xúc đau khổ tiếc nuối của đại đa số những người đang theo đuổi nghệ thuật ở đây.
Nhưng Thường Lê nghĩ đến một số ít những chuyện khác.
Nhớ tới khi còn bé cô phát hiện mình thích vẽ tranh và muốn đi theo con đường này thì bị Bạch Ý coi thường.
Cũng nhớ tới lúc ấy còn nhỏ, ông nội ôm cô đặt trên đùi, vô cùng dịu dàng dỗ dành cô, nói cô thích làm gì thì làm cái đó.
Lại nhớ tới Hứa Ninh Thanh từng nói ------ "Muốn vẽ tranh thì cứ vẽ thôi, những cái khác anh sẽ thay em xử lý."
Thật sự đã vô cùng may mắn.
Cô ôm lấy giấc mộng mà người khác coi thường, cũng mơ mơ hồ hồ đi đến đây.
Thường Lê xiết chặt microphone: "Lúc trước tôi đã từng nghe một câu nói, rằng ở lưng chừng núi rất đông đúc, bạn phải đi lên đỉnh núi mới có thể nhìn thấy rõ ràng."
Cô dừng một chút, nhìn về phía sàn thi đấu, "Cho nên đừng từ bỏ, thất bại cũng bởi vì mọi người đang cố gắng trèo lên trên, hãy cố gắng trèo lên đó xem một chút, có lẽ sẽ có quang cảnh mọi người đã chờ mong từ lâu."
Toàn bộ quá trình loại trừ thí sinh, tổ chương trình còn chèn thêm loại nhạc khơi gợi cảm xúc, sau khi quay xong mọi người đều rối rít nói lời tạm biệt, cuối cùng khi về phòng trang điểm tháo trang sức một lúc sau tâm tình vẫn không khá lên được tí nào.
Thường Lê tẩy trang xong, vuốt mái tóc lên trước ngực, ngồi dựa vào ghế trong phòng hoá trang khởi động lại điện thoại.