Hứa Thừa Sinh và Trần Điềm không phải người có tư tưởng cổ hủ, cũng không can thiệp vào đời sống cá nhân của Hứa Ninh Thanh, từ trước đã luôn nghĩ rằng đứa con trai này tìm bạn gái chỉ cần đừng giày vò con nhà ngươi ta đã mãn nguyện rồi, bây giờ bạn gái nó là Thường Lê đương nhiên bọn họ vui lòng, nhưng trong vui vẻ vẫn pha lẫn sự lo lắng.

Trần Điềm quả thực nghĩ mãi không thông, một cô gái tốt như vậy, tại sao lại coi trọng Hứa Ninh Thanh chứ, chỉ bằng cái mã ngoài này của nó à?

Lúc trước lâu lâu lại có một scandal bà cũng không buồn xem.

Bà liên tục xác nhận lại một lần nữa: "Con thật sự là nghiêm túc?"

"Vâng, nghiêm túc." Anh nói.

"Được, vậy ba mẹ đi cùng con đến nói chuyện với mấy người bên Thường lão gia." Trần Diềm thở dài: "Mẹ không còn trẻ nữa còn bị chuyện chết tiệt này làm cho mất mặt!"

Bà càng nói càng tức, lại chỉ vào Hứa Ninh Thanh, cảnh cáo nói: "Sau này mày thử dính vào cái scandal nào nữa đi! Đầu tiên mẹ sẽ kêu Lê Lê chia tay với mày!"

Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cười lleen: "Vâng."

Lái xe đến khách sạn tổ chức yến tiệc, Hứa Ninh Thanh đi vào mang theo hai phần quà đầy tháng, nhị thiếu của vị thương gia đi tới: "Hứa tổng khách khí rồi, là người một nhà sao còn phải đi hai phần quà cơ chứ."

Hứa Ninh Thanh trong lòng đang tồn tâm tư, không tỏ ra thân thiện nổi, nói vài câu với nhị thiếu rồi chào hỏi mọi người xin đi trước.

Hứa Ninh Thanh nhìn một vòng quanh yến hội, tìm thấy chỗ ngồi của Thường lão gia và Thường thái thái, hơi gật đầu: "Thường tổng, Thường thái thái, cháu có chuyện muốn chính thức nói với hai người một tiếng."

Hai người liếc nhìn nhau, Thường Tri Nghĩa cũng mơ mơ đoán được anh định nói cái gì, đứng dậy: "Được, chúng ta đi vào phòng."

Từ khi ông bà âm thầm xác nhận Thường Lê thực sự yêu đương với Hứa Ninh Thanh liền có chút lo lắng, thứ nhất là lo lắng cháu gái bảo bối sẽ bị bắt nạt chịu tổn thương, thứ hai cũng lo lắng Hứa Ninh Thanh sẽ không đến nói với bọn họ chuyện này.

Tuy nói chỉ là yêu đương, còn chưa tới lúc bàn chuyện cưới gả, nhưng nếu anh có thể thẳng thắn biểu thị thái độ của mình, Thường Tri Nghĩa cũng sẽ yên tâm hơn phần nào.

Hứa Thừa Sinh và Trần Điềm cùng đi theo vào phòng.

"Thường tổng, chuyện này có thể sẽ khiến ngài khiếp sợ một chút, nhưng cháu nghĩ vẫn nên nói trước một tiếng cho ngài sẽ tốt hơn." Hứa Ninh Thanh đi thẳng vào vấn đề: "Cháu và Lê Lê đang yêu nhau, cũng được một thời gian rồi, mùa hè sau khi tốt nghiệp là xác định mối quan hệ."

Trần Điềm đứng phía sau lặng lẽ nhắm mắt, có chút tuyệt vọng.

Bà không rõ ràng chi tiết, đến đây mới biết anh đã yêu đương được hơn nửa năm rồi, mới tốt nghiệp liền xác định quan hệ, vậy từ khi nào thì bắt đầu theo đuổi?

Thực sự là. . . Hơi quá cặn bã một chút.

Thường Tri Nghĩa và Thường thái thái đứng bên cạnh liếc nhìn nhau, cũng rất thẳng thắn: "Chuyện này tôi và bà nội con bé đã biết rồi."

Hứa Ninh Thanh dừng lại, giương mắt, chần chờ nói: "Ở bệnh viện?"

Thường thái thái cười cười: "Đúng vậy, lúc đó tôi nhìn thấy hai đứa nắm tay, thanh niên trẻ mấy người yêu nhau đều viết hết lên mặt, sao tôi không đoán ra được chứ."

Trần Điềm "Ôi" một tiếng, đi qua kéo cánh tay Thường thái thái: "Chị biết rồi sao không nói với em, hôm nay em mới biết chuyện, thực sự là không ra gì cả, ban nãy em đã mắng nó suốt dọc đường trên xe luôn, sao chị còn cười được chứ."

Thường thái thái cũng là người nhanh mồm nhanh miệng: "Lúc vừa biết chị cũng giật mình một thời gian, chủ yếu là Lê Lê đang còn quá nhỏ đi, lúc trước nghe nói con bé không có quan hệ tốt lắm với mấy bạn học nam, cho nên lo lắng con bé bị thiệt thòi."

Thường Tri Nghĩa chậm rãi nói: "Hôm nay cậu chủ động đến đây nói cho bọn tôi biết quan hệ giữa cậu và Lê Lê, tôi tin tưởng cậu không ôm tâm tư vui đùa, cho nên sẽ không phản đối hai người yêu đương."

Ông cười lên, tự giễu nói: "Cơ mà người trẻ các cậu yêu đương thì ông già như tôi ngăn cản cũng không có tác dụng gì."

Hứa Ninh Thanh không nói chuyện, nghiêm túc lắng nghe.

"Nhưng tôi cũng không hoàn toàn yên tâm giao Lê Lê cho cậu." Thường Tri Nghĩa nói: "Tôi biết lúc trước cậu có mấy lời đồn đại không dễ nghe, mặc kệ là thật hay giả nhưng tôi không muốn sau này Lê lê bị chịu những lời ra tiếng vào này."

Những tiêu đề tin tức có thể là giả, nhưng mấy hình ảnh kia thì là thật.

Hứa Ninh Thanh không phủ nhận hay giải thích, chỉ gật đầu: "Sau này sẽ không có nữa ạ."

Thường Tri Nghĩa nhìn về phía Hứa Thừa Sinh bên cạnh, gật đầu ra hiệu: "Thật xin lỗi, với quan hệ giữa hai nhà đáng ra tôi không nên nói Hứa Ninh Thanh như vậy, từ trước đến nay tôi đều rất thưởng thức cậu ấy, nhưng chuyện này dù sao cũng có liên quan đến tương lai của Lê Lê, tôi phải nghiêm khắc một chút."

Hứa Thừa Sinh vội nói: "Cái này là đương nhiên rồi, tôi có thể hiểu mà, hôm nay bọn tôi đến đây cũng không phải để nói chuyện giúp nó, chỉ đến làm chứng mà thôi, nếu sau này nó dám không tốt với Lê Lê thì tôi cũng sẽ không tha cho nó."

"Từ nhỏ Lê Lê là do ông bà nội nuôi lớn, thực ra cũng rất tội nghiệp, ba không thương mẹ không yêu, bọn tôi dù sao thì cũng chỉ là ông bà, không so sánh được với ba mẹ." Thường Tri Nghĩa nói: "Xưa nay con bé không nói ra, mỗi ngày đều cười đùa vui vẻ nhưng thực ra trong lòng cái gì cũng hiểu."

Thường Tri Nghĩa thở dài, "Bây giờ tôi cũng lớn tuổi rồi, cái cơ thể này không biết còn chống chọi được bao lâu nữa, chỉ có một tâm nguyện duy nhất là trước khi chết có thể giao phó con bé cho một người đáng tin cậy, yêu thương con bé, cùng con bé đi qua cuộc sống sau này, cho nên đối với chuyện này tôi không cách nào giữ mặt mũi cho cậu."

"Nếu để tôi biết được cậu không tốt với con bé, tôi khẳng định sẽ ngăn cản Lê Lê tiếp tục yêu đương với cậu, cái vai người xấu này tôi bắt buộc phải làm, tuổi thơ đứa trẻ này không vui vẻ, tôi phải làm mọi cách để con bé có thể sống hạnh lúc mấy chục năm về sau đến cuối đời."

Có câu nói này Hứa Ninh Thanh liền nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần chịu cho anh cơ hội là đủ rồi.

Hứa Ninh Thanh gật đầu: "Ngài yên tâm, cháu sẽ đối với em ấy thật tốt."

Tiệc rượu bắt đầu, mọi người cũng không ở trong phòng chờ nữa, vội vàng ngồi xuống.

Hứa Ninh Thanh bận rộn từ khi xuống sân bay tới tận giờ, ý niệm vẫn luôn treo ngược không buông xuống được, đến bây giờ ngồi xuống mới lôi điện thoại ra xem, có tin nhắn từ một giờ trước, cô nhóc hỏi anh đang làm gì.

Hứa Ninh Thanh cong khoé môi, dự định lát nữa sẽ nói cho cô rằng mình đã nói chuyện này với Thường tổng.

- Ban nãy anh bận không xem điện thoại, mẹ em có nói gì không?

Cô trả lời rất nhanh.

Điềm Lê Lê: Em nằm trong phòng đợi lâu lắm nha.

Hứa Ninh Thanh: Đã ăn cơm chưa?

Điềm Lê Lê: Em ăn từ lâu rồi.

Điềm Lê Lê: Hứa Ninh Thanh.

Điềm Lê Lê: Có thể em sẽ biến thành người nổi tiếng.

Hứa Ninh Thanh tựa lên ghế, mặt mày giãn ra, nhẹ nhướn mày: Sao lại biến thành người nổi tiếng rồi?

Cô gửi hai tin nhắn thoại tới.

"Lúc trước nói cho anh cuộc thi vẽ đang thay đổi hình thức đó, bây giờ đổi thành thi đấu trên sóng truyện hình thực tế, bên phía công ty rất hi vọng em có thể tham gia."

"Mặc dù ẹm vẫn chưa quyết định được là có nên đi hay không, nhưng lỡ mà chương trình có đông đảo người quan tâm thì liệu em có trở thành người nổi tiếng không? Nếu như vậy em sẽ hay xuất hiện trên mạng xã hội, sau đó lâu lâu lại dính phải mấy vụ scandal? Vậy chúng ta cũng coi như công bằng rồi, về sau ông bà nội không thể nói gì nữa, nhưng mà lỡ may ba mẹ anh không thích em thì sao nhỉ?"

Hứa Ninh Thanh: ". . ."

Không biết có phải do khoảng cách thế hệ hay không, có đôi khi Hứa Ninh Thanh thật sự là không hiểu trong cái đầu nhỏ của Thường Lê nghĩ cái gì.

Lúc anh nghe tin nhắn là phát trực tiếp qua loa ngoài, trong phòng tiệc lại ồn ào, Trần Điềm ngồi bên cạnh thật ra cũng chẳng nghe được gì, chỉ mơ hồ nghe thấy giọng đầu kia điện thoại là của con gái.

Bây giờ không cần đoán cũng biết là ai.

Anh nghe xong không nhịn được phì cười.

Hứa Ninh Thanh: Còn dám có scandal? Anh thấy em có vẻ ngứa da rồi đó.

Tiểu cô nương gửi một chuỗi tiếng cười hahahaha.

Xem ra buổi chiều ở sân bay không ảnh hưởng tới tâm trạng của cô, cuối cùng Hứa Ninh Thanh cũng coi như yên tâm.

Trần Điềm nhìn biểu cảm của anh, ghé lại gần thấp giọng hỏi: "Lê Lê à?"

Hứa Ninh Thanh cười, thản nhiên đáp: "Vâng."

"Nói vậy chứ mẹ vẫn chưa có Wechat của con bé đâu." Trần Điềm nói: "Bây giờ quan hệ như vậy có phải là nên thêm một cái không?"

"Từ từ đã mẹ, nếu bây giờ em ấy mà biết con nói cho hai người chuyện này thì chắc chắn sẽ giết con luôn." Hứa Ninh Thanh hững hờ nói: "Mà có thêm cũng không biết nói gì, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội."

Trầm Điềm nghe xong lời này, vẫn có chút cảm khái.

Từ trước đến nay Hứa Ninh Thanh luôn sống rất tuỳ hứng, cho dù là Trần Điềm cũng lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ lúc anh yêu đương.

Thế mà. . . Cũng khá khốn nạn đấy nhỉ.

------

*Trans: Chương này khá áp lực vì bản thân Trà đã khóc khi đọc những dòng thật tâm của nội Thường, cũng không biết phải chuyển sao cho mọi người cảm nhận được cảm xúc lúc đọc một cách đúng nhất, trọn vẹn nhất. 

Qua chương này Trà thấy ông nội rất rất rất yêu thương Lê Lê, đấu tranh vì hạnh phúc của Lê Lê, cho dù ông thất vọng về con trai mình, bất mãn với Bạch Ý nhưng ông vẫn nuôi nấng và quan tâm Lê Lê hết mực. Chỗ đứng của Thường gia trong thương trường bây giờ không còn như trước nữa nhưng cũng không vì thế mà ông cả nể Hứa Ninh Thanh, vẫn nói chuyện rất thẳng thắn vì hạnh phúc của cháu gái mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play