Việc đầu tiên mà Lãnh Di Mạt làm khi tỉnh dậy chính là tìm kiếm thử xem Tả Bân còn ở trong phòng không, không thấy hắn nữa thì cô mới yên tâm một chút. Lết thân thể đau nhức như bị xé làm đôi xuống giường, cô mở ngăn kéo cuối cùng ra để lấy gói thuốc kia ra, sau đó chạy vào phòng thay đồ, đem vật đó giấu thật kỹ vào trong túi xách của mình.
Xong xuôi cả rồi, cô mới xoay người quay trở lại phòng vệ sinh. Lúc đi ngang qua tấm gương lớn trước cửa phòng thay đồ, bước chân của cô chợt dừng lại. Nhìn bộ dạng của mình trong gương thế này, cô không nghĩ lại tiều tụy và thê thảm đến vậy, từ trên xuống dưới đều là dấu hôn xanh tím mới đè lên cũ, còn những vết cắn chưa lành hẳn nữa....
Lãnh Di Mạt chầm chậm đưa tay lên sờ vào gương mặt hốc hác đã gầy đi rất nhiều, cô muốn thử nở một nụ cười thật tươi nhưng mà sao lại khó khăn như vậy chứ?
..
Trên dưới thủ phủ Xích Bang bây giờ đang có sự biến động rất khó tiếp thu hoàn toàn ngay, vì sự trở lại của một người đã lâu không được gặp, nhưng còn đối với những người chưa từng nhìn thấy trước đây sẽ vô cùng tò mò và khó hiểu.
- Hầu Tử, có nhớ tôi không?
Lúc Hầu Tử đang phân phó công việc cho cấp dưới thì một thuộc hạ chạy gấp vào báo tin. Mà tin tức này đúng là dọa cậu ta phải đứng hình mất vài giây, bây giờ người đứng ngay trước mặt rồi còn căng thẳng hơn nữa.
- Phiến Phiến? Sao cô lại về đây? Lão đại gọi cô về?
Người phụ nữ nở nụ cười rất tươi tắn và rạng rỡ, vẻ ngoài xinh đẹp kiều mỹ, hoàn toàn không để lộ được tuổi tác đã ở độ ba mươi. Nhưng rất tiếc trên mặt cô ta lại có một vết sẹo khá dài, chắc lúc bị thương rất đau. Nhìn thấy Hầu Tử, người phụ nữ liền đi tới gần hơn để hỏi chuyện. Trước đó thì giải ngố cho anh ta trước đã.
- Là tôi tự về đấy. Lão đại đâu rồi? Tôi phải đi diện kiến ngài ấy đã.
Nghe đáp án cô ta đưa ra mà Hầu Tử càng thở không ra hơi nữa, suýt chút nữa là tự vỗ trán cho tỉnh táo.
- Phiến Phiến, cô có biết tự ý rời khỏi vị trí chính là làm trái lệnh của lão đại không vậy? Hậu quả cô có gánh nổi không đấy?
Người phụ nữ nhún nhún vai trong rất vô tư, ung dung đáp lại ngay.
- Tôi còn không lo thì anh sợ gì chứ? Không nói với anh nữa, tôi đi tìm lão đại đây!
- Này, không phải chứ....
Hầu Tử còn chưa kịp nói hết câu thì người đã chạy vào trong nhà mất rồi. Lớn chuyện rồi đây, nhất định hôm nay sẽ rất khó sống mà, cậu ta nên chọn chủ nào để làm chỗ dựa mới an toàn nhất đây?
.....
Trên bàn ăn đã bày lên bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng nhất. Tả Bân vẫn ngồi đợi theo thói quen, trên tay hắn cầm tờ báo để xem tin tức thương trường hôm nay. Nhìn lại đồng hồ đã muộn hơn mười phút mà vẫn chưa thấy người đâu, hắn liền hỏi vú nuôi đứng cạnh đó.
- Mạt Mạt vẫn chưa dậy?
Vú nuôi đang gọt trái cây cũng quay đầu lại để trả lời câu hỏi của hắn.
- Tiểu thư đã dậy từ nửa tiếng trước rồi, chắc là sắp xuống đấy. Ông chủ, có cần tôi lên gọi....
- Lão đại!
Lời của vú nuôi còn chưa được nói hết ra thì đã bị một giọng nữ cắt ngang, và đó chính là người mà vú nuôi chưa từng gặp lần nào. Bà thấy vậy cũng lui xuống, người kia gọi Tả Bân như vậy chắc cũng là thuộc hạ của hắn.
Con ngươi đen láy của Tả Bân phản chiếu hình ảnh người phụ nữ đang bước vào phòng ăn, hắn buông tờ báo xuống bàn. Bước chân của người phụ nữ đó rất nhanh, chỉ vừa mới gọi một tiếng mà giờ đã đứng trước mặt của Tả Bân rồi.
- Lão đại! Em về rồi đây.
- Phiến Phiến, sao em lại về đây?
Người đàn ông nhíu nhẹ cặp chân mày đen rậm, nghe giọng điệu lạnh băng kia nhất định lại không vui với sự xuất hiện của người phụ nữ trước mặt.
Thấy thái độ hờ hững, xa cách của Tả Bân, người phụ nữ đương nhiên là rất ủy khuất nhưng không dám thể hiện ra.
- Lão đại, em đã nghe thông tin về lô hàng đang đến Trung Đông của chúng ta gặp sự cố. Chuyện lớn như vậy em không thể không làm gì được.
.....
Bước ra khỏi phòng, Lãnh Di Mạt cũng theo thói quen đi dọc hành lang để xuống lầu. Lúc đi ngang qua hai người hầu thì cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện khiến cô phải kinh ngạc.
- Cô gái đó chẳng lẽ là hôn thê hay vợ của ông chủ? Trông hai người họ rất thân thiết vậy mà.
- Tôi đã đi nghe ngóng rồi, người đó là thuộc hạ của ông chủ, cũng do một tay ông chủ huấn luyện như Hầu gia đấy. Cô có nhìn thấy vết sẹo trên mặt người đó không? Tôi nghe được là vì trước đây cứu ông chủ mới bị thương, cho nên ông chủ chăm sóc cô ấy cũng là lẽ đương nhiên thôi.
- Không biết chừng cô ấy chính là bà chủ tương lai của chúng ta đấy.
- Tôi thấy rất khó, không phải ông chủ đang có tiểu thư sao?
- Ôi trời, tiểu thư gì chứ? Là tù binh thôi, đồ chơi thì chơi chán cũng bị vứt ra ngoài đường. Lần này chính thất về rồi, chắc có người sẽ khó sống đây.
- Tiểu thư, thật xin lỗi. Cô không sao chứ?
Nội dung cuộc nói chuyện của hai cô người làm này từ nãy đến giờ, Lãnh Di Mạt đều nghe không xót một thông tin nào. Người phụ nữ mà bọn họ đang nhắc tới....là người phụ nữ trong lòng của Tả Bân sao?....đó là Tiểu Nguyệt mà hắn từng gọi tên sao? Người đó...đã trở về rồi? Và còn đang ở đây?
Lãnh Di Mạt rất muốn hỏi hết những câu hỏi trong đầu mình, nhưng cũng vì cách mà những người làm ở đây đang nói về mình nên cô không cách nào mở miệng được nữa. Chỉ cố nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi đi lướt qua bọn họ.
Đứng nhìn Lãnh Di Mạt đã rời đi, hai người làm lại tiếp tục xì xào to nhỏ với nhau.
Vì lo lắng có chuyện xảy ra giữa Tả Bân và người mới trở về kia nên Hầu Tử mới viễn cớ để trao đổi chuyện của Đan Thạch với Tả Bân, nhưng thực chất là để trông chừng có người lại làm loạn lên.
- Lão đại, lần này em về rồi thì ngài không được đuổi em đi nữa đâu. Em phải ở bên cạnh bảo vệ ngài. Lão đại đi đâu thì em cũng theo ngài tới đó.
Tả Bân cầm tách cà phê trên bàn lên nhấp thử một ngụm rồi đặt trở lại chỗ cũ, không hài lòng với cách làm của người phụ nữ.
- Phiến Phiến, em không còn là thuộc hạ của tôi nên không cần phải bảo vệ tôi. Tôi đã hứa với em cả đời này sẽ chăm sóc em, tôi không muốn em lại vì tôi mà gặp nguy hiểm nữa.
Người phụ nữ này là Lưu Phiến Phiến, từ năm mười hai tuổi đã được đưa vào Xích Bang và do một tay Tả Bân huấn luyện thành sát thủ. Cô ta lớn lên cùng Tả Bân, cùng hắn vượt bao nhiêu sinh tử trong giới hắc đạo, gây dựng Xích Bang càng ngày càng lớn mạnh. Năm năm trước, trong một lần bị truy sát, vì cứu Tả Bân mà bị thương ở mặt. Cũng từ đó mà Tả Bân đã ra lệnh không cho Lưu Phiến Phiến tham gia bất kỳ hành động nguy hiểm nào của Xích Bang nữa, phái cô ta đến quản lý bất động sản của Xích Bang ở Thái Lan. Bây giờ Lưu Phiến Phiến tự ý trở về Thượng Hải như vậy thì chắc chắn Tả Bân không hài lòng rồi.
- Lão đại, ngài nói sẽ chăm sóc em nhưng chỉ toàn đẩy em ra xa, ngài có phải không cần em nữa không?
Tả Bân càng nghe càng nhức đầu, hắn vừa bóp bóp mi tâm vừa phản bác lại lời khẳng định của Lưu Phiến Phiến.
- Bởi vì nếu em ở gần tôi thì em sẽ gặp nguy hiểm. Phiến Phiến, đừng quậy nữa, mau về lại Thái Lan đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT