Sao Hầu Tử lại quên được chuyện này chứ, Tả gia không hề tuyệt hậu, Tả Bân vẫn còn người nối dõi. Thế nhưng nếu Lãnh Di Mạt chỉ dựa vào điều này để đấu với mấy lão già kia và cả Hồng Bang thì.

- Phu nhân, chẳng lẽ cô định để tiểu thiếu chủ đấu với Ngôn thiếu chủ sao?

Lãnh Di Mạt còn chưa biết phải trả lời thế nào thì đã có người trả lời thay cô rồi.

- Sao anh lại đi đấu với cháu ngoại của mình được chứ.

Là Ngôn Dực, anh ta đứng bên ngoài đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa Lãnh Di Mạt và Hầu Tử rồi, đợi đến lúc này mới đi vào.

Hầu Tử nhìn thấy anh ta dù vẫn còn tồn tại địch ý nhưng cũng không thể làm gì mạo muội, gật đầu chào một cái. Trong khi Lãnh Di Mạt vẫn còn khá bất ngờ.

- Ngôn Dực, anh nghe hết rồi à?

Ngôn Dực không tỏ vẻ bất mãn gì cả, điều này đúng là rất khó có người như vậy vì dù thế nào anh ta cũng là người sẽ kế nghiệp cả Hồng Bang kia mà, quyền lực của mình đang bị đe dọa thì phải làm gì đó chứ. Thế nhưng anh ta lại cười cười và gật đầu.

- Hồng Bang vốn dĩ là một phần của Xích Bang, nếu nó đã là của Tả gia thì cũng đến lúc trả lại cho chủ nhân thực sự của nó rồi. Anh vốn dĩ chưa từng muốn làm thiếu chủ hay lão đại gì đó cả, như vậy càng tốt, cứ để đứa nhóc xui xẻo kia gánh vác thay anh đi. Hơn nữa, có ai làm cậu mà lại đi giành sản nghiệp thừa kế của cháu ngoại không.

Lãnh Di Mạt lại được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhìn chằm chằm Ngôn Dực như nhìn người ngoài hành tinh vậy.

- Ngôn Dực, anh.....

Ngôn Dực ngồi xuống bên cạnh cô, nở một nụ cười rất thư thái.

- Em nên gọi anh một tiếng anh hai rồi đấy, em gái của anh.

Thấy mình không thích hợp ở đây nên Hầu Tử đã định cúi chào rồi đi ra trước, nhưng lúc cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì Ngôn Dực lại bắt đầu dặn dò.

- Ngày mai sẽ tổ chức hội nghị các tổ chức để chọn lại tổ chức dẫn đầu. Tôi sẽ tuyên bố trả lại Hồng Bang cho Xích Bang. Đến lúc đó nhất định hai con cáo già Lương Bằng và Hoắc Lôi sẽ phản đối bằng mọi cách, Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng đối phó.

Hầu Tử đi rồi, Ngôn Dực lại tiếp tục nói chuyện vừa nãy với Lãnh Di Mạt.

- Em đờ ra thế này là sao đây? Bây giờ chúng ta là người nhà rồi, anh giúp em cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Anh ta làm mọi việc quá bất ngờ nên Lãnh Di Mạt không thể nào phản ứng kịp được. Nhìn anh ta cười rất đắc ý như vậy, còn cô thì cứ ngẩn ra như đứa ngốc vừa gặp cướp lần đầu vậy.

- Ngôn, à không, anh hai, sao tự dưng anh lại.....

Ngôn Dực nhìn dáng vẻ khó hiểu của cô lại tiện tay xoa xoa đầu cô như đang chăm sóc một đứa em gái nhỏ vậy. Anh ta không nhìn thẳng vào mắt cô nữa mà cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hướng về phía vô định.

- Anh đã biết tại sao mẹ lại mất. Bà ấy đã dành cả đời này để yêu một người chỉ dùng bà ấy làm công cụ củng cố quyền lực. Anh không muốn trở thành một kẻ như ông ấy, càng không muốn em giống mẹ, nhưng thật may em đã không chọn nhầm người giống bà ấy. Chỉ là sao tên khốn đó lại không nói gì mà đi như vậy chứ.

Lãnh Di Mạt cắn chặt môi cũng phải làm rơi mấy giọt nước mắt, cô vừa cố lau đi vừa mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, dịu dàng nói.

- Cảm ơn anh, anh hai.

Sợ cô lại ưu buồn nên Ngôn Dực còn cố tình trêu.

- Đúng là bất công thật đấy, anh đã đợi được nghe tên ngạo mạn đó gọi anh một tiếng anh vợ mà, sao lại trốn đi rồi chứ. Vừa nghĩ tới đã thấy sảng khoái tinh thần rồi.

.....

Hội nghị các tổ chức thực ra chỉ là cái vỏ bọc hoàng nhoáng để một đám kềnh kềnh chờ cơ hội xâu xé những miếng mồi tàn dư. Từ các tổ chức lớn nhỏ đều đã tập hợp đông đủ, đương nhiên là không thể thiếu hai con kềnh kềnh chúa là Lương Bằng và Hoắc Lôi rồi. Và hai tên đó cũng là người đứng ra chủ trì cuộc hội nghị hôm nay.

Thời gian đã sắp bắt đầu rồi, người đứng đầu các tổ chức đều đã có mặt hết, chỉ có ghế của Xích Bang còn trống, bọn họ lại bắt đầu bàn tán và chế nhạo vì đều cho rằng sẽ không có ai ngồi được vào đó nữa.

- Tôi thấy hay là chúng ta không cần đợi nữa, dù gì thì tất cả chúng ta đều biết Tả lão đại đã qua đời rồi, nhị gia của Xích Bang thì đang hôn mê chưa tỉnh, Xích Bang còn có ai có thể đứng ra gánh vác trọng trách nữa sao.

Trên bàn lớn giữa hội trường gồm năm vị trí xếp vòng tròn, người vừa mới nói chính là thủ lĩnh của Diêm Bang, Lương Bằng. Đương nhiên ai cũng biết ông ta đang phụ họa cho thủ lĩnh của Phượng Bang, Hoắc Lôi rồi. Một điều làm ai cũng phải chú ý đó là vị trí đã có sự thay đổi không nhỏ. Phượng Bang lại có thể ngang nhiên mà đảo ngược thứ tự chỗ ngồi với Xích Bang, Hoắc Lôi có vẻ như đã tự phong cho mình làm thủ lĩnh của hắc đạo rồi.

Vị trí thứ hai vẫn là của Hồng Bang và người đứng đầu là Ngôn Dực, ba vị trí còn lại trong đó có một ghế trống của Xích Bang và hai ghế kia một là Lương Bằng, thủ lĩnh Diêm Bang và một nữa chính là Bạch Hổ Bang do Từ thiếu chủ vừa trở thành lão đại.

Sau khi nghe Lương Bằng ba hoa mấy câu, rất nhiều kẻ cũng lập tức phụ họa theo.

- Ai bảo ghế của Xích Bang sẽ không có người ngồi?

Nhưng đúng vào lúc này thì một giọng nói từ ngoài cửa lớn truyền đến đã cắt ngang tất cả. Cả phòng hội nghị đều ngước mắt lại nhìn.

Đó là người của Xích Bang, mà người dẫn đầu lại là một tiểu nha đầu.

Hộ tống Lãnh Di Mạt là Hầu Tử và hai thuộc hạ khác. Sự xuất hiện của Lãnh Di Mạt đã thực sự khiến cho cả hội trường dậy sóng.

- Lãnh tiểu thư sao lại đến đây? Không phải cô định sẽ đại diện Xích Bang tham dự hội nghị này chứ?

Đây không phải lần đầu tiên Lãnh Di Mạt đứng trước những ánh mắt này, nhưng lại là lần đầu tiên cô phải trực tiếp đối đầu với bọn chúng mà sẽ không có Tả Bân đứng phía sau. Vì sức khỏe còn khá yếu nên cô mới chậm trễ một chút, trước những câu chất vấn kia, cô càng tỏ ra quyết liệt mà tuyên bố.

- Sao nào, Hoắc lão đại, chẳng lẽ lại không được sao?

Lương Bằng nghe cô đáp trả lời của Hoắc Lôi thì lại ngay lập tức phản bác lại ngay, còn dùng một thái độ khinh miệt nữa. Xem ra ngày tàn của Xích Bang đã đến gần rồi, hôm nay còn để cho một tiểu nha đầu vắt khăn không khô đứng ra nữa.

- Dựa vào cô sao? Lãnh tiểu thư, chưa nói đến cô chưa được xếp vào hàng sát thủ, chỉ luận thân thế của cô thồi thì cô có tư cách gì để tham gia chứ.

Lãnh Di Mạt bây giờ giống như một con mồi đứng trước một bầy thú dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bọn họ nhai đến một miếng xương cũng không còn, nhưng càng như vậy thì cô càng không cho phép bản thân mình yếu đuối, bởi vì cô còn rất nhiều thứ để bảo vệ.

- Tư cách sao? Dựa vào việc tôi đang mang trong mình huyết mạch của Tả lão đại, như vậy đã đủ chưa?

Quả nhiên là Lãnh Di Mạt vừa thông báo mình mang thai thì rất nhiểu kẻ đã đứng ngồi không yên, đương nhiên phải tìm cách phá hoại trước rồi.

- Lãnh tiểu thư, cô nói cô đang mang thai. Nhưng có gì chứng minh được đứa bé mà cô đang mang là con của Tả lão đại không?

Lời này của Lương Bằng đã không còn là một câu hỏi nữa mà rõ ràng là một cách để xúc phạm Lãnh Di Mạt. Ông ta vừa mới dứt câu thì Ngôn Dực ngồi trên bàn và Hầu Tử cũng thể hiện rõ thái độ tức giận, đang định đáp lại ông ta thì một người khác đã cướp lời trước.

- Lương lão đại lại tò mò chuyện của vợ chồng từ khi nào vậy?

Chẳng ai có thể ngờ được người ra mặt nói giúp cho Lãnh Di Mạt lại là lão đại của Bạch Hổ Bang, Từ Khải. Bạch Hổ Bang trước giờ luôn đối đầu với Hồng Bang và hai cái chân kia, vốn dĩ cũng chẳng có gì kỳ lạ nhưng một Từ Khải mới ngồi vào vị trí chưa bao lâu đã dám công khai thách thức với mấy con cáo già kia vì một người phụ nữ chưa từng có qua lại thì đúng là vừa đần độn vừa liều lĩnh đấy.

- Từ lão đại nói vậy chắc là biết rõ hơn cả Lương mỗ đây nhỉ?

Lời nói của Lương Bằng càng về sau càng quá đáng hơn, chính là đang cố tình hạ nhục thanh danh của Lãnh Di Mạt trước đám đông.

Nhưng điều mà Lãnh Di Mạt quan tâm không còn là những lời mà Từ Khải đang nói.

- Nếu các vị nghi ngờ Lãnh tiểu thư thì có thể nhờ y học chứng minh. Sở dĩ tôi tin lời của cô ấy cũng chính là vì tôi từng gặp một tên ngốc dù trên đầu là một họng súng đã lên nòng nhưng vẫn nhận điện thoại của cô gái mà anh ta yêu, nếu như tôi là cô gái đó thì cho dù có kề dao đe dọa tôi thì tôi cũng không phản bội anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play