Sau mấy ngày điều tra, Hầu Tử cũng có cái để báo cáo lại với Tả Bân rồi. Đợi hắn ký xong hết văn kiện cần duyệt gấp, sau đó cậu ta mới đặt xuống bàn làm việc một tập hồ sơ tài liệu liên quan.
- Lão đại, vì thông tin đã quá lâu rồi nên cũng không thu thập được nhiều. Thuộc hạ điều tra theo hướng nghi ngờ của ngài và đúng là phát hiện ra một số điều trùng hợp.
Trong lúc nghe cậu ta nói tiếp thì Tả Bân ngồi xem từng tài liệu ghi chép lại thông tin liên quan đến Tiểu Ngư.
- Mười ba năm trước, đúng là Lãnh lão đại đã nhặt được một đứa trẻ về. Đây là hình ảnh của đứa trẻ năm đó, trông dáng vẻ này thì rất giống vừa thoát khỏi một phòng thí nghiệm chứ không phải là tai nạn như lời kể của Lãnh lão đại nói với phu nhân.
Tả Bân cũng đang xem bức ảnh lúc Tiểu Ngư mới được Lãnh Di Tu đưa về, trên người cô bé mặc một chiếc váy màu trắng nhưng rất bẩn vì dính đầy những loại thuốc và còn có máu nữa. Tay chân cũng đầy những vết kim tiêm, vết thương mới chồng vết thương cũ. Nhìn rất thê thảm và đáng thương.
Hầu Tử lại nói tiếp sang một nội dung khác.
- Một sự trùng hợp không thể nào nghi ngờ nữa chính là vào thời điểm đó, Hồng Bang cũng có một tin đồn kỳ lạ là Ngôn Tô đang thực hiện một loại thí nghiệm cứu sống người đã chết. Nghe qua thì đúng là điên rồ, nhưng mẫu vật của bọn họ đúng là đã được sống lại.
Cậu ta tiếp tục chỉ vào tập giấy tờ ghi chép lại thông tin mẫu vật thí nghiệm, trên đó chính là ảnh chụp của Tiểu Nguyệt, chính xác là thi thể sau khi bị cường bạo và giết chết.
Nói đến đây, dường như tất cả đều đang dần rõ ràng hơn rồi. Toàn thân Tả Bân cứng đờ, bàn tay nắm thật chặt tài liệu trong tay, cằm cương nghị run nhẹ. Mà Hầu Tử cũng hiểu điều này, sắc mặt cũng trầm hẳn xuống, vẫn phải nói tiếp.
- Mẫu vật của Ngôn Tô dùng để thực hiện thí nghiệm phản khoa học kia chính là tiểu thư Tiểu Nguyệt. Còn Tiểu Ngư mà Lãnh Di Tu đưa về, cũng là chạy ra từ phòng thí nghiệm của Ngôn Tô. Thí nghiệm này đã kéo dài hơn mười năm, và thời điểm bắt đầu chính là sau đêm tai họa của của Tả gia. Tức là….
- Tức là Tiểu Nguyệt đã nằm trên bàn phẫu thuật, trong cái phòng thí nghiệm chết tiệt kia suốt mười năm?
Còn chưa để Hầu Tử nói cho dứt câu thì Tả Bân đã thay cậu ta nói nốt phần còn lại, hắn như gằn từng tiếng một, từng câu chữ theo kẽ răng mà phun ra. Có thể thấy được là đã bị tin tức này đả kích không nhẹ.
Nhìn hắn như vậy, Hầu Tử cũng không biết nên nói tiếp hay không. Do dự một lúc thì lại quyết định nói một số điều nữa thôi.
- Đúng là như vậy, cho nên thời điểm tiểu thư Tiểu Nguyệt tỉnh lại được thì ngoại hình đã có chút thay đổi. Mặc dù vẫn rất chậm so với độ tuổi thực tế.
Tất cả đều đã được sáng tỏ rồi. Tả Bân nắm chặt đóng giấy tờ trong tay, vò nát đến khó coi. Suy đoán của hắn hoàn toàn là đúng, Tiểu Ngư có vết bỏng trên đùi giống hệt như Tiểu Nguyệt, đó là vết bỏng mà hắn sơ ý để em gái chơi một mình mới gây ra sự cố. Tấm ảnh chụp của Tiểu Ngư lúc nhỏ lại có nét gần giống với Tiểu Nguyệt. Tiểu Ngư chính là Tiểu Nguyệt, chính là em gái nhỏ của hắn. Vậy mà suốt thời gian qua, hắn lại không thể nhận ra, em gái luôn đứng trước mặt mình nhưng hắn lại không thể nhận ra. Bây giờ, bây giờ có muốn nhận lại em gái thì cũng muộn mất rồi.
- Ngôn Tô có vẻ như mới phát hiện ra thân phận của tiểu thư Tiểu Nguyệt thôi, vì lo sợ chuyện năm đó bị bại lộ nên mới sai Ngao Bính đến giết tiểu thư. Khả năng cao là, trước khi chết, tiểu thư đã biết thân phận của mình rồi, và cũng đã nhận ra ngài.
Nghe những lời mà Hầu Tử đang nói thì Tả Bân mới nhớ lại, hóa ra lúc đó Tiểu Ngư đột nhiên muốn ôm hắn chính là vì đã biết hắn là anh trai, đó là cái ôm đầu tiên khi gặp lại, và cũng là cái ôm cuối cùng.
- Lão đại, ngài không sao chứ?
Hầu Tử thực sự thấy lo lắng cho tình trạng của Tả Bân. Nhưng cậu ta vừa mới hỏi thì Tả Bân đã lắc đầu và vẫy tay ra hiệu.
- Cậu lui ra trước đi.
Thấy vậy, Hầu Tử cũng không thể làm gì khác, chỉ đành cúi đầu chào một cái rồi đi ra khỏi thư phòng. Lúc cậu ta vừa đóng cửa lại thì lại gặp Lãnh Di Mạt đang đi đến, có vẻ như là vì lo lắng cho Tả Bân, cô cũng chưa biết kết quả điều tra của bọn họ là gì nữa mà.
- Phu nhân!
Lãnh Di Mạt nhìn về hướng cánh cửa vừa đóng lại, còn có vẻ mặt khá ngưng trọng của Hầu Tử, cô biết là xảy ra chuyện gì đó rồi. Dù trong lòng cũng đang có đáp án, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại.
- Đã điều tra ra rồi? Tiểu Ngư, Tiểu Ngư chính là Tiểu Nguyệt?
Hầu Tử nghiêm mặt gật đầu một cái, dường như cái gật đầu này vô cùng nặng nề.
- Phu nhân, cô vào trong với lão đại đi, hình như, ngài ấy đã chịu đả kích rất lớn.
Nói xong, cậu ta lại cúi đầu chào Lãnh Di Mạt một cái rồi mới rời đi. Còn Lãnh Di Mạt lại đứng chết chân tại chỗ, nét mặt cũng đã cứng đờ ra. Tiểu Ngư là Tiểu Nguyệt, là em gái của Tả Bân. Người luôn đứng về phía cô, bảo vệ, chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn lại chính là đứa trẻ đã bị chính cha ruột của cô cường bạo và giết hại. Người cha đã mất của cô, chẳng lẽ sau khi làm hại đứa trẻ đáng thương đó lại còn tẩy não đứa trẻ, để nó sống với một thân phận khác, còn biến nó thành vệ sĩ riêng cho cô. Sự thật này làm sao cô có thể chấp nhận nổi đây? Bao nhiêu năm qua, cha cô lại để em gái ở gần Tả Bân như vậy nhưng lại không cho hai anh em bọn họ nhận nhau, không phải quá tàn nhẫn rồi sao? Còn cô thì mỗi ngày còn mặt dày tươi cười một cách vô tội trước mặt Tiểu Nguyệt mà lẽ ra cô nên dập đầu nhận lỗi từ sớm rồi.
Tả Bân, đúng rồi, còn Tả Bân nữa. Sao cô có thể quên được chứ. Chuyện Tiểu Ngư chính là Tiểu Nguyệt, người phải chịu nhiều đả kích nhất không ai khác ngoài hắn.
Nghĩ đến Tả Bân vẫn đang một mình trong thư phòng kia, Lãnh Di Mạt mới vội vội vàng vàng mở cửa bước vào.
Vừa vào phòng thì hình ảnh đập vào mắt cô đầu tiên chính là Tả Bân đang ngồi cúi đầu bên bàn làm việc, trước mặt là một đống tài liệu nếu không phải là nhàu nát thì cũng là bị vứt ngang vứt dọc. Nhìn cảnh tượng này thì không khó để đoán được tâm trạng hiện giờ của Tả Bân. Lãnh Di Mạt bước từng bước một đến chỗ hắn, cất giọng nhẹ nhàng đầy lo lắng.
- Lão già.....lão già.
Hình như vì nghe thấy giọng của cô nên Tả Bân mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy đúng là cô rồi nên sắc mặt của hắn cũng thay đổi một chút, cho dù vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi sự suy sụp và thống khổ kia nhưng ít ra vẫn cố gắng nở một nụ cười với cô.
- Mạt Mạt, là em à? Muộn vậy rồi, em còn chưa ngủ sao?
Nhìn nét mặt rất kém sắc của hắn, Lãnh Di Mạt cũng không khỏi đau xót, ngồi bên cạnh hắn, quay mặt đối mặt với hắn, bàn tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt hắn.
- Lão già, em đã nghe hết chuyện rồi. Em biết bây giờ chú vẫn chưa thể nào chấp nhận được sự thật, tất cả chúng ta đều vậy. Tiểu Ngư đã ở bên cạnh chúng ta rất lâu và cũng không biết bản thân là Tiểu Nguyệt. Nếu được lựa chọn thì chẳng ai muốn như vậy cả. Cho nên lão già, đây không phải lỗi của chú, chú đừng tự trách mình nữa.
Cô vừa nói xong thì lại vòng tay ôm lấy hắn, hy vọng có thể cho hắn một chút an ủi. Trong khi cô cũng đang không ngừng rơi nước mắt khi đặt suy nghĩ của hắn vào cùng suy nghĩ của mình.
Tả Bân gục đầu lên vai của Lãnh Di Mạt, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên những chuyện đã xảy ra với Tiểu Nguyệt.
- Mạt Mạt, em nói suốt thời gian qua anh đang làm gì vậy? Tại sao đến em gái mình cũng không nhận ra? Có phải anh rất vô dụng không?
Chuyện như thế này thực sự rất khó để người khác có thể nhận ra. Vì thí nghiệm điên rồ của Ngôn Tô đã vượt quá khả năng suy đoán rồi, chẳng ai có thể nghĩ rằng Tiểu Nguyệt năm đó đã chết rồi mà còn sống và còn là Tiểu Ngư nữa. Nhưng nếu có sự trừng hợp thì không phải chưa từng có, Tiểu Ngư có cùng nhóm máu với Tả Bân, trước đây Tiểu Ngư có những lần dù không bị đau ốm hay bị thương nhưng lại bất giác cảm nhận được nỗi đau, và đó đều là những lần Tả Bân bị thương rất nặng. Lúc đứng trước mộ của Tả gia, Tiểu Ngư lại tự dưng ngất đi. Có lẽ đó là những dấu hiệu mờ nhạt nhất để gợi ý ra thân phận của Tiểu Ngư.
- Lão già, đó không phải lỗi của chú mà.
Giọng của Lãnh Di Mạt run rẩy đến nghẹn ngào. Dáng vẻ yếu đuối không muốn để ai nhìn thấy này của Tả Bân lại không cần che giấu bên cạnh cô, chắc là bây giờ hắn đang rất khổ tâm và dằn vặt, càng nghĩ tới thì cô càng đau lòng, cảm giác áy náy càng lớn hơn.
- Nếu anh biết nó là Tiểu Nguyệt thì anh đã có thể ôm nó nhiều hơn, nếu anh biết nó là Tiểu Nguyệt thì anh đã không bắt nạt nó nhiều như vậy, nếu anh biết nó là Tiểu Nguyệt thì đã cho nó một cuộc sống tốt hơn. Nhưng anh lại chẳng biết gì cả, anh tự tin bất cứ chuyện gì cũng nằm trong tầm kiểm soát của mình, vậy mà anh lại không thể nhận ra em gái ở ngay trước mắt. Anh chỉ coi nó là thuộc hạ, lấy nó làm điểm yếu để ức hiếp em, lại để nó phải sống cuộc đời của một sát thủ. Mạt Mạt, em nói anh có xứng đáng làm anh trai không? Ngay cả trước khi Tiểu Nguyệt chết, anh cũng không thể ôm nó lâu hơn, cũng không thể gọi nó một tiếng Tiểu Nguyệt. Anh đã không cứu được nó, giống như hai mươi năm trước vậy, anh đã hèn nhát trốn đi và nhìn nó chết ngay trước mắt, cuối cùng anh vẫn không thế cứu được nó. Dù là hai mươi năm trước hay bây giờ, anh đều đã không cứu được nó.
Lãnh Di Mạt cố ngửa mặt lên cao để nước mắt chảy ngược vào trong, vòng tay cô vẫn ôm chặt người đàn ông để vỗ về và trấn an.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT