Tả Bân vừa được Lãnh Di Mạt đồng ý kết hôn đã mừng hơn cả việc ký được một hợp đồng tỉ đô. Hắn vội vàng hơn cả, vì ngày tổ chức hôn lễ đã chọn sẵn từ trước, chính là ngày ra mắt bộ sưu tập mới của Đan Thạch nên thời gian chuẩn bị cho hôn lễ cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn khoảng một tuần nữa thôi.
Hai ngày nay tin tức về ngày đại hôn của chủ tịch tập đoàn Đan Thạch với tiểu thư Lãnh gia đã lên tất cả các mặt báo và còn trở thành từ khóa tìm kiếm hàng đầu trên mạng xã hội. Tin tức kết hôn không những đẩy giá cổ phiếu của Đan Thạch lên mức cao ngất ngưỡng mà còn thu hút được một lượng lớn khách hàng đặt trước cho bộ sưu tập mới lần này của Đan Thạch.
- Lão già, em vẫn không hiểu, tại sao lại phải chọn ngày ra mắt Thiên Điểu làm ngày đại hôn của chúng ta chứ. Chú đừng nói với em đó là một hình thức kinh doanh của Đan Thạch đấy.
Đang ngồi bên cạnh Tả Bân nhìn hắn bận rộn với đống văn kiện trên bàn, Lãnh Di Mạt vẫn không nhịn được tò mò mà hỏi thử.
Còn Tả Bân mặc dù đang bận rộn xem những số liệu chằng chịt trên các bảng báo cáo nhưng vẫn nghe cô hỏi, hắn tạm dừng một chút và quay mặt sang nhìn cô một cái, cười cười.
- Chắc là Ryan đã khai hết với em lí do khiến cậu ta phải hao tâm tổn sức lấy lòng em rồi chứ?
Lãnh Di Mạt nghe hắn hỏi lại cũng không suy nghĩ gì nhiều mà gật gật đầu thừa nhận.
- Chú Ryan nói nếu em kết hôn với chú thì mới tỏ tình thành công được Tiểu Ngư. Chẳng lẽ....
Thấy cô gật đầu và đang dần phát hiện ra lí do thì Tả Bân mới nói tiếp.
- Cậu ta muốn tỏ tình với Tiểu Ngư vào ngày ra mắt Thiên Điểu, còn anh lại nghĩ nếu vào ngày hạnh phúc nhất của em mà Ryan tỏ tình không phải tỉ lệ thành công sẽ cao hơn sao? Cho nên mới chọn ngày đó làm ngày đại hôn của chúng ta.
Lãnh Di Mạt nghe xong liền gật đầu với một thái độ trầm trồ và ngưỡng mộ, vừa nghĩ đến cũng thấy ngày đó nhất định sẽ rất ý nghĩa, ngày hạnh phúc nhất của cô cũng là ngày bắt đầu hạnh phúc của Tiểu Ngư.
- Đúng là lão già của em suy nghĩ rất thấu đáo.
Cô vừa nói vừa giơ ngón tay cái làm động tác tán dương hắn, trên môi vẫn treo một nụ cười ngọt ngào rạng rỡ.
Nhìn cô vui vẻ như vậy, Tả Bân cũng hạnh phúc không ít, ánh mắt nhìn cô lại vô cùng dịu dàng và đầy sự sủng nịch.
- Em biết ý nghĩa của Thiên Điểu là gì không?
Hắn vừa hỏi vừa nhìn cô, thấy cô giống như không biết đáp án và cũng lắc đầu thì mới nói tiếp.
- Chính là đại diện cho tình yêu bất diệt.
Nghe hắn nói rõ ràng từng câu chữ, Lãnh Di Mạt cũng cảm giác nhịp tim đang đập nhanh hơn, cô giống như bị thôi miên mà nhìn hắn không chớp mắt. Hai người cũng đang dần dần chìm vào khoảng không gian vô cùng yên tĩnh, còn có thể nghe rõ tiếng tim đập và tiếng hít thở của đối phương.
Thời gian cứ như đang trôi chậm lại.....
Ánh mắt của Tả Bân luôn chung thủy dán chặt trên đôi môi hồng thuận như quả chín mọng của nữ nhân trước mặt, yết hầu cũng không tự chủ được mà chuyển động lên xuống liên tục, đến khi hắn càng tiến sát cô hơn thì tốc độ di chuyển càng tăng, hơi thở nóng rực của cả hai từ từ đã hòa quyện vào nhau, môi chạm môi chậm rãi.....
Bàn tay to lớn ấm nóng của người đàn ông ấn giữ phía sau gáy của Lãnh Di Mạt, chầm chậm luồn từng ngón tay thon dài vào mái tóc đen mượt, để cho nụ hôn càng sâu hơn.....
..
||||| Truyện đề cử:
Chú Đừng Qua Đây! |||||
Tắt đoạn tin tức về hôn lễ của Đan Thạch trên tivi xong, Ngôn Tô tiện tay ném chiếc điều khiển sang một góc bàn. Tao nhã điểu chỉnh lại tư thế ngồi để có thể tiếp tục làm vệ sinh bộ dụng cụ trang điểm bày ra trước mặt, nhưng vẫn giao nhiệm vụ cho người đang đứng bên cạnh, chính là Lưu Phiến Phiến.
- Mấy ngày nữa chính là ngày đại hôn của Tả Bân và Lãnh Di Mạt, cũng chính là ngày ra mắt bộ sưu tập mới của Đan Thạch. Nhất định là Tả Bân cũng sẽ mất cảnh giác, đây chính là thời cơ tốt nhất để cô ra tay.
Nói đoạn, ông ta lại dừng lại một chút và mở ngăn kéo dưới chân để lấy ra một chiếc hộp, vừa đưa cho Lưu Phiến Phiến thì nói tiếp.
- Thời điểm cuối cùng mà bọn họ kiểm tra sản phẩm sẽ cách thời gian bắt đầu hôn lễ hai mươi phút, trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải để vật tráo đổi vào vị trí. Nhớ, sau khi làm xong thì lập tức rời khỏi hội trường. Lần này nhiệm vụ của cô chỉ có vậy, không cần giết Tả Bân hay Lãnh Di Mạt nữa.
Thị giác của Lưu Phiến Phiến vẫn còn lưu lại hình ảnh phản chiếu cuối cùng trong bản tin lúc này mà Ngôn Tô xem, chính là tấm ảnh cưới lộng lẫy và tràn ngập hạnh phúc của Lãnh Di Mạt và Tả Bân. Từ lúc nhìn thấy những hình ảnh thân mật của hai người đó thì cô ta giống như muốn phát điên mà đi giết người ngay, thỉnh thoảng sẽ rất khó khống chế được cảm xúc của chính mình.
Nhìn chiếc hộp mà Ngôn Tô vừa đưa, cô ta càng quyết tâm muốn phá hỏng hôn lễ này hơn. Cho dù ký ức hiện giờ của cô ta đúng là có chút hỗn loạn nhưng cô ta vẫn có thể chắc chắn một điều đó là hôn lễ này không được thành.
- Thuộc hạ xin ghi nhớ lời dặn của chủ nhân. Chủ nhân cứ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đợi Ngôn Tô vẫy tay cho lui ra thì Lưu Phiến Phiến cũng cúi chào rồi xoay người ra khỏi thư phòng. Đúng lúc cô ta vừa ra khỏi cửa thì Ngao Bính cũng đang đi vào. Hai người trước giờ vẫn như kỳ phùng địch thủ nên chẳng bao giờ ưa nhau hay làm việc cùng nhau, nếu không phải ở trước mặt Ngôn Tô thì đã xảy ra tranh chấp rồi.
Lưu Phiến Phiến cũng không muốn gây thêm phiền phức, chủ động đứng sang một bên để nhường đường cho gã vào trước, sau đó cũng đi nhanh ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Ngao Bính nhanh chóng đi tới trước bàn của Ngôn Tô. Vẻ mặt của gã đã cho thấy hình như có chuyện vô cùng nghiêm trọng cần báo cáo ngay.
- Có chuyện gì mà cuống quýt như vậy?
Ngôn Tô cẩn thận xếp từng món đồ trang điểm vào khay đựng vừa hỏi tên thuộc hạ hớt ha hớt hải mới vào.
Ngao Bính vừa định thần lại lập tức báo cáo vào thẳng vấn đề quan trọng.
- Lão đại, chính là tin tức liên quan đến cuộc thí nghiệm mười ba năm trước.
Nghe đến một câu mười ba năm trước, Ngôn Tô đúng là có phản ứng khá kích động. Mọi việc đang làm đều dừng hết lại, từ từ ngẩng đầu nhìn lên và hỏi.
- Đã tìm thấy con nhóc đó rồi?
Ngao Bính nghiêm túc nhìn ông ta, gật đầu một cách chắc chắn, vội vàng lấy ra một tập tài liệu đặt xuống bàn rồi lại báo cáo tiếp.
- Mẫu vật của chúng ta năm đó sau khi chạy trốn ra khỏi phòng thí nghiệm liền biến mất không dấu vết. Cho dù đã dùng mọi biện pháp tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn không tìm được. Hóa ra chính là do Lãnh Di Tu đã nhúng tay vào, mẫu vật đã được ông ta cứu đi. Đó chính là lí do mà chúng ta không thể nào tìm ra được.
Nhìn tài liệu ghi chép tỉ mỉ trong tay, lại có ảnh để đối chứng rõ ràng, gương mặt của Ngôn Tô bắt đầu chuyển dần sang đáng sợ vô cùng, trên môi là một nụ cười thâm hiểm.
- Mẫu vật lại chính là vệ sĩ riêng của con gái sao? Cuối cùng thì Lãnh Di Tu cũng làm được một việc khiến Tả Bân phải hối hận vì đã không tự tay giết ông ta.
Nói hết câu, ông ta liền phá lên cười một cách sảng khoái, có lẽ đây là một chuyện vui nhất trong thời gian gần đây của ông ta. Thế nhưng vừa cười được mọt trận vang thì thái độ của ông ta liền biến chuyển, lập tức ra lệnh cho Ngao Bính.
- Nếu đã tìm được mẫu vật rồi thì lập tức làm cho nó biến mất vĩnh viễn đi. Lẽ ra nó nên chết từ lâu rồi, có thể sống hơn mười năm thế này cũng đủ lắm rồi.
Nghe ông ta hạ lệnh phân phó, Ngao Bính cũng chẳng nghi ngờ gì mà cung kính gật đầu ngay.
- Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.