- Cậu nói cái gì? Cậu, cậu thử nói lại coi!

Hôm qua đã thỏa thuận xong về việc kết hôn của Lãnh Di Mạt nên vừa sáng sớm Ryan đã chạy đến phòng làm việc của Tả Bân để hỏi kết quả. Nào ngờ không những là không nhận được kết quả như mong đợi mà còn nghe một tin chấn động nữa. Vừa nghe xong thì đã giật nảy mình, tức đến mức thở không ra hơi, lắp bắp hỏi lại một lần nữa.

Tả Bân cũng không né tránh, nhưng lại không dám ngẩng đầu đối diện, cứ vừa làm việc vừa trả lời câu hỏi của anh ta, cũng là xác nhận lại lời vừa nói.

- Chuyện này tớ đùa cậu được à? Mạt Mạt không muốn kết hôn với tớ vì cô ấy đã biết hết mọi chuyện rồi. Trong lúc nóng giận thì tớ đã lỡ lời nói chia tay với cô ấy. Cậu đừng hỏi đi hỏi lại nữa, tớ còn đang đầu nghĩ cách xin lỗi cô ấy đây.

Tin tức chấn động này vừa hay có thể giúp cho huyết áp của Ryan tuột xuống như đang chơi cầu trượt. Anh ta vừa đỡ trán vừa cố gắng hít thở sâu để chắc chắn mình sẽ không tức đến mức ngất đi.

- Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi. Bảo cậu đi nói chuyện kết hôn, đằng này không kết hôn được mà còn chia tay luôn. Chắc tớ tiền đình mất thôi. Lão Tả, cậu giết tớ luôn đi.

Vốn đang đau đầu vì chuyện của mình với Lãnh Di Mạt rồi mà bây giờ còn ngồi nghe Ryan phàn nàn nữa. Hắn nhẫn nhịn không được nữa mà ném tập văn kiện vừa ký xong sang một bên, tức giận cắt ngang.

- Cậu còn ồn ào nữa có tin tớ cắt luôn lưỡi của cậu không? Tớ cũng không hề muốn nói chia tay với cô ấy, nhưng cô ấy cứ khăng khăng muốn ở bên cạnh tớ chịu hết thiệt thòi về mình, nếu cứ như vậy thì tớ thà để cô ấy sống cuộc sống của chính mình mà không liên quan đến tớ còn hơn. Tớ lại không nghĩ tới nói ra rồi mà bây giờ thì bắt đầu thấy hối hận. Nếu cậu muốn tớ và Mạt Mạt kết hôn thì cậu hãy giúp tớ nghĩ cách làm hòa với cô ấy thay vì ngồi đây oán than đi.

Lời hắn nói hoàn toàn là có lý, Ryan cũng đã cố gắng bình tĩnh lại để suy nghĩ phải làm gì tiếp theo.

- Cậu cứ yên tâm, chuyện này giao cho tớ thì rất nhanh sẽ có kết quả thôi.

Mặc dù nghe anh ta nói vậy nhưng Tả Bân vẫn nhìn anh ta với một ánh mắt ngờ vực, liệu có tin nổi hay không đây.

....

Còn chưa tới giờ ăn tối mà Lãnh Di Mạt nằm trong phòng đã nghe tiếng động cơ xe từ ngoài cổng vào rồi. Cô có thể nhận ra đó là Tả Bân đã về, hôm nay hắn lại về sớm như vậy sao?

Nhưng cô cũng không muốn quan tâm, tiếp tục kéo chăn che kín mặt để ngủ.

Còn chưa đầy năm phút sau thì lại nghe tiếng cửa phòng đang mở, cô cứ tưởng là vú nuôi hoặc Tiểu Ngư lại đem đồ ăn vào hoặc là gọi mình xuống ăn tối vì từ hôm qua cãi nhau xong thì Tả Bân đã không trở về phòng rồi, cho nên cô không nghĩ tới là hắn.

- Tiểu Ngư, chị đã nói chị không ăn rồi mà, em đừng mang vào nữa.

Nhưng giọng vừa trả lời lại đã khiến cô phải giật mình.

- Anh nghe vú nuôi nói cả ngày nay em không chịu ăn gì rồi, bây giờ cũng không định ăn luôn à?

Nghe giọng này thì toàn thân của Lãnh Di Mạt đều bất động, từng sợi dây thần kinh cũng trở nên căng thẳng. Cô cảm nhận được Tả Bân đang đến gần giường nên liền ngồi dậy, lạnh lùng nhìn hắn, thờ ơ đáp lại.

- Không phải chúng ta đã chia tay rồi à? Chú còn quản làm gì?

Nói xong thì cô cũng bước xuống giường, không muốn nhìn hắn thêm một giây nào nữa, cô sợ khi nhìn hắn rồi thì lại mềm lòng.

Lãnh Di Mạt không phản kháng gì mà cứ để yên cho hắn ôm, đợi khi hắn không còn nói nữa thì cô mới hỏi lại thử.

Tả Bân nhìn theo cô đang bước xuống giường cũng đứng lên để kéo cô lại, ôm chặt cô từ phía sau, gục đầu lên vai cô mà thủ thỉ mấy câu.

Nói xong thì cô cũng bước xuống giường, không muốn nhìn hắn thêm một giây nào nữa, cô sợ khi nhìn hắn rồi thì lại mềm lòng.

Tả Bân nhìn theo cô đang bước xuống giường cũng đứng lên để kéo cô lại, ôm chặt cô từ phía sau, gục đầu lên vai cô mà thủ thỉ mấy câu.

- Mạt Mạt, hôm qua là anh đã có chút nóng vội nên mới nói năng hồ đồ, em cho anh rút lại được không?

Lãnh Di Mạt không phản kháng gì mà cứ để yên cho hắn ôm, đợi khi hắn không còn nói nữa thì cô mới hỏi lại thử.

- Vậy chúng ta không cần phải kết hôn nữa đúng chứ?

Mặc dù đang cố gắng dỗ dành và xin lỗi cô nhưng chỉ duy nhất chuyện kết hôn là Tả Bân lại không chịu nhân nhượng.

- Mạt Mạt, sao em vẫn không chịu từ bỏ vậy? Chúng ta có thể kết hôn và sống cùng nhau, em bắt anh phải đối xử tệ với em thì em mới vừa lòng sao? Em tự hành hạ bản thân còn chưa đủ hay sao mà còn phải bắt anh hành hạ em nữa?

Lãnh Di Mạt nghe vậy thì thái độ cũng cương quyết không kém, vùng ra khỏi tay của người đàn ông, tiếp tục đối chất với hắn.

- Không phải hôm qua là chú nói chia tay sao? Vậy bây giờ sẽ đến lượt em nói, nếu chú vẫn còn muốn chúng ta kết hôn thì chia tay đi. Em sẽ không bao giờ kết hôn với chú.

Nói xong, cô cũng dứt khoát đẩy hắn ra một bên, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng. Nhìn theo bóng lưng đã rời đi, Tả Bân bất lực thở dài, liếm nhẹ môi dưới, còn vò đầu bứt tóc một cách cộc cằn.

...

Dưới phòng ăn nhìn thấy Lãnh Di Mạt đi xuống thì đang thầm thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Ngư và vú nuôi đưa mắt nhìn nhau, sau đó thì Tiểu Ngư mới chạy qua kéo Lãnh Di Mạt ngồi vào bàn ăn.

- Tiểu thư, có phải chị đói rồi không? Nào, mau ngồi xuống đi.

Tiểu Ngư vừa kéo Lãnh Di Mạt ngồi xuống thì vú nuôi cùng hai người hầu khác cũng nhanh chóng bày món ăn lên bàn.

Nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn nhưng Lãnh Di Mạt cũng chẳng có tâm trạng để ăn, dù vậy nếu cô còn tuyệt thực thì chẳng phải chịu thua Tả Bân rồi sao?

- Mạt Mạt, cháu đang ăn tối sao?

Lãnh Di Mạt vừa định cầm đũa lên thì lại bị sự xuất hiện của Ryan ngăn cản. Anh ta tay xách mấy chiếc túi lớn nhỏ, ngồi xuống ghế bên cạnh cô, trước sự ngỡ ngàng của cả Tiểu Ngư và vú nuôi. Mà Lãnh Di Mạt cũng không thoát khỏi sự khó hiểu, nhíu mày nhìn anh ta lần lượt lấy ra từng món đồ trong mấy cái túi giấy.

- Đây là mỹ phẩm mới ra mắt của 2U trong tuần này đấy, rất phù hợp để dưỡng da và cả trang điểm nữa. Chú phải đăng ký đầu tiên mới có hàng về kịp đấy nhé.

- À còn cái này nữa, là bộ sưu tập của Lix, chỉ có một cỡ duy nhất trong năm nay, lại rất vừa với dáng người của cháu.

- Thêm cái này nữa, giày cao gót đi vào nhẹ tênh, không gây đau chân.

Lãnh Di Mạt vẫn chưa hết ngơ ngác mà nhìn từng món hàng hiệu phiên bản giới hạn hoặc mới ra mắt bày trên bàn, rất lâu mới cất được lời.

- Chú Ryan, chú thế này là đang làm gì vậy? Sao đột nhiên lại tặng quà cho cháu?

Từ lúc Ryan mới vào mà chỉ toàn lo giới thiệu quà tặng cho Lãnh Di Mạt thì Tiểu Ngư đã bắt đầu có một cảm giác rất khó chịu. Bình thường anh ta đến đây đều là vì tìm nó nhưng sao hôm nay lại đặc biệt đến tìm Lãnh Di Mạt chứ, còn mua rất nhiều quà nữa. Nó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là đi tới kéo Ryan đứng lên, còn không để anh ta trả lời Lãnh Di Mạt nữa.

- Ngài Ryan, ngài đang làm phiền tiểu thư ăn tối đấy. Ngài ra ngoài trước đã.

Ryan bị Tiểu Ngư kéo đi rồi, Lãnh Di Mạt vẫn chưa thể hiểu được hành động kỳ quái hôm nay của Ryan.

…...

Vừa kéo Ryan ra ngoài, Tiểu Ngư đã chất vấn anh ta về chuyện vừa rồi. Nó đứng đối diện với anh ta, giữa một khoảng cách vừa phải, vừa chống nạnh vừa hỏi.

- Ngài Ryan, ngài đang làm gì vậy? Ngài biết tiểu thư và lão đại vừa cãi nhau mà bây giờ ngài lại mua quà đến lấy lòng tiểu thư? Ngài có ý đồ gì đây?

Bị nó hỏi vậy, Ryan cũng ngạc nhiên mà hỏi ngược lại một ý trong đó.

- Cô cũng thấy là tôi đang lấy lòng Mạt Mạt à? Như vậy thì chắc chắn con bé cũng biết đúng không?

Nghe anh ta hỏi cũng như tự nói với chính mình, Tiểu Ngư càng thấy khó hiểu và khó chịu.

- Ngài Ryan, ngài đừng nói là, ngài cũng có ý với tiểu thư đấy nhé? Ngài biết rõ mối quan hệ của tiểu thư và lão đại mà.

Không ngờ là Tiểu Ngư lại nghĩ theo chiều hướng cẩu huyết như vậy, Ryan cũng nhất thời là đỡ không kịp nữa. Anh ta bật cười một cách bất lực, sau đó mới cố gắng giải thích.

- Đương nhiên không phải rồi, tôi là bạn thân của lão Tả đấy. Đạo lí không đụng đến vợ bạn đương nhiên tôi biết rõ chứ. Thực ra tôi mua quà đến cho Mạt Mạt đều là ý của lão Tả cả, cậu ta muốn xin lỗi Mạt Mạt nhưng lại không biết làm sao nên mới nhờ tôi.

Điều này cũng hoàn toàn có lý, Tả Bân và Lãnh Di Mạt đã giận nhau hơn một ngày rồi, nếu đúng là Tả Bân đang muốn xin lỗi thì đến nhờ Ryan cũng không có gì là quá khó hiểu.

Nhìn vẻ mặt của Tiểu Ngư giống như đã nhận ra mình hiểu sai vấn đề, Ryan còn cười cười một cách ranh mãnh, đến gần nó và nói nhỏ với nó.

- Cô không phải là đang ghen với Mạt Mạt đấy chứ?

- Nói linh tinh.

Bị anh ta trêu như vậy, rốt cuộc thì Tiểu Ngư cũng có chút phản ứng, chính là xấu hổ đến mức đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận, không dám nhìn thẳng vào anh ta mà đã vội vàng bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play