Nhất thời Tả Bân cũng không hiểu vì sao mà Lãnh Di Mạt lại nói với hắn những lời này. Nhưng hắn thử nghĩ một lúc, cô vừa mới thoát ra được chuyện suýt bị cường bạo, vừa trở về đã muốn đi tắm, chẳng lẽ là vì vẫn còn chưa quên được chuyện đó sao?

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cô rồi xoay người cô lại, để cô đối diện với mình. Vừa nói vừa áp bàn tay lên một bên má của cô, đồng thời còn dựa sát trán của mình vào trán của cô.

- Đồ ngốc, chỉ cần là em thì luôn luôn xứng. Anh vẫn chưa làm được gì cho em cả, cho nên anh muốn dành cả nửa đời còn lại để tốt với em hơn nữa. Bởi vì anh yêu em, cho nên em đương nhiên là xứng.

Vừa nói xong, hắn lại nghiêng đầu, tư thế giống như sắp cúi xuống hôn môi của cô. Lãnh Di Mạt phát hiện ra điều này nên mới nhanh chóng cúi mặt né tránh, cố nén nước mắt để không rơi xuống, bàn tay nắm chặt chống trước ngực của người đàn ông.

- Lão già, sau này chú đừng tốt với em vậy nữa. Cũng đừng nói yêu em. Em thực sự không chịu đựng nổi....

Thái độ liên tục né tránh một cách kỳ lạ này của cô khiến cho Tả Bân lại có một loại dự cảm chẳng lành. Chẳng lẽ cô vì ám ảnh chuyện đó nên mới tự trách bản thân như vậy. Nhìn cô thế này thì hắn càng thấy có lỗi với cô hơn. Nỗi đau đớn và khó chịu như từng cây gai nhọn đâm thẳng vào tim, vướng nơi cổ họng. Mặc kệ cô từ chối, hắn vẫn ra sức ôm chặt cô trong ngực.

- Mạt Mạt, anh không quan tâm những chuyện đã xảy ra, cho dù đó là chuyện gì đi nữa, cũng không còn quan trọng so với hiện tại. Bây giờ anh chỉ cần em được hạnh phúc và vui vẻ mỗi ngày là đủ rồi. Đừng nghĩ về những chuyện đó nữa được không?

Nghe hắn nói như vậy, Lãnh Di Mạt càng muốn bật khóc. Hắn nói cô không cần nghĩ đến nữa sao? Làm sao cô có thể làm được chứ? Nếu không phải vì cha cô thì hắn đã có thể sống một cuộc sống hạnh phúc rồi, cô còn có tư cách gì để nói đến hạnh phúc chứ.

- Lão già, em mệt rồi, em muốn ngủ một lát.

Tả Bân nghe vậy cũng không nghĩ gì nhiều cả, cho nên cũng bế cô ra khỏi bồn tắm, lau người rồi mặc đồ vào cho cô.

Hắn bế cô đặt xuống giường, còn rất chu đáo kéo chăn đắp lại cho cô. Sau đó mới ngồi xuống bên mép giường, cầm tay cô đặt lên tay của mình, một tay khác thì vuốt nhẹ tóc trên đỉnh đầu cô.

- Mạt Mạt, em biết không, ba năm trước khi em rời đi, anh đã nghĩ cuộc đời anh không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng anh lại lần nữa tìm được em, từ giây phút đó, anh đã tự thề với chính mình sẽ không bao giờ để mất em nữa. Cho nên em đừng cố đẩy anh ra xa nữa được không? Anh không biết mình sẽ phải sống như thế nào nếu như em lại bỏ đi như năm đó.

Lãnh Di Mạt chỉ im lặng nhìn hắn và nghe hắn nói. Cô không thể nào thoát ra khỏi được cảm giác có lỗi, nhất là khi hắn lại nhắc đến chuyện ba năm trước, đều là cô đã nợ hắn. Cô không muốn rời xa hắn, không muốn chút nào cả. Nhưng cô không đủ tư cách để nhận tình yêu của hắn nữa. Nếu có thể, cô tình nguyện ở bên cạnh hắn mà bù đắp cho hắn, không mong đợi gì cả.

...

Lần này Ngao Bính lại tiếp tục thất bại, còn bị thương trở về nữa thì đúng là một cú tát thẳng vào mặt của Ngôn Tô. Ông ta vừa biết tin thì đã không hề do dự mà trực tiếp ra lệnh phạt Ngao Bính rất nặng, mặc kệ việc gã còn đang bị thương.

- Chủ nhân, ngài tìm thuộc hạ có gì dặn dò ạ?

Ngao Bính vừa mới đi chịu phạt thì Ngôn Tô đã cho gọi Lưu Phiến Phiến đến thư phòng của ông ta. Ông ta ngồi trước bàn làm việc vừa làm vệ sinh bộ dụng cụ trang điểm vừa nói với Lưu Phiến Phiến.

- Chỗ của A Dực chắc chắn cũng sắp bị Tả Bân làm cho lung lay rồi. Cô đến đó giúp nó một tay đi. Thiết kế mới của Đan Thạch nhất định không được ra mắt đúng hạn.

Lưu Phiến Phiến nghe xong thì cũng không có ý kiến gì, vẫn là như những lần trước là cúi đầu nhận lệnh để chuẩn bị đi thực hiện thôi. Nhưng lần này cô ta lại hỏi thêm.

- Vậy còn Tả Bân, thuộc hạ có cần tìm cơ hội giết hắn không?

Nhiệm vụ trước giờ của cô ta, dù thất bại bao nhiêu lần vẫn phải tiếp tục giết Tả Bân, nhưng lần này thì lại có chút khác biệt. Ngôn Tô vừa nghe câu hỏi xong thì cũng lắc đầu ngay.

- Tạm thời không cần đụng đến cậu ta. Trước mắt cứ lo giải quyết chuyện Đan Thạch đã.

- Thuộc hạ đã rõ.

Lưu Phiến Phiến không còn thắc mắc gì nữa, cung kính cúi chào chuẩn bị rời đi. Nhưng Ngôn Tô lại đột nhiên gọi cô ta lại.

- Gần đây cô có đến kiểm tra không?

Bước chân của Lưu Phiến Phiến tạm dừng lại, đứng nghiêm chỉnh và trả lời câu hỏi của ông ta.

- Thưa chủ nhân, thuộc hạ vẫn kiểm tra theo lịch.

Ngôn Tô hài lòng gật đầu, lại dặn thêm.

- Tốt. Nhớ phải luôn uống thuốc đúng giờ. Bệnh của cô không thể không có thuốc cầm cự. Nếu không thì tất cả công sức tôi bỏ ra để cứu cái mạng nhỏ của cô đều thành vô ích đấy. Đã hiểu chưa?

Lưu Phiến Phiến nghe vậy mà cũng không có chút nghi ngờ gì, còn cúi đầu cảm ơn ông ta như một đại ân nhân nữa.

- Thuộc hạ xin ghi nhớ lời của chủ nhân.

Nhìn cô ta đi ra khỏi thư phòng rồi, Ngôn Tô lại tiếp tục lau chùi tỉ mỉ từng vật dụng trang điểm trong hộp. Trên mặt còn treo một nụ cười âm hiểm và mưu mô khó đoán.

..

Trên bàn làm việc của Tả Bân, rất nhiều phương án chế tác nguyên liệu được trình lên mà chưa xem xong. Còn Hầu Tử thì đứng trước mặt Tả Bân thông báo kết quả của phòng giám định.

Nhưng từ nãy đến giờ, Tả Bân lại không hề để tâm vào những tài liệu này mà cứ nhìn Ryan đang ôm gối ngồi trên sofa như hận không thể xé xác anh ta ra vậy.

- Tớ nói cậu bình thường không phải rất giỏi xoay chuyển tình thế à? Rõ ràng bảo cậu đi giải quyết chuyện vụ kiện bản quyền, cậu lại vào trong đồn cảnh sát luôn. Nếu cậu không muốn làm nữa thì để tớ đổi người khác.

Bị hắn chỉ trích như vậy, còn ở trước mặt cấp dưới nữa, Ryan cũng không dễ dàng gì chịu nhục được, còn ưỡn ngực mà phản biện lại.

- Còn không phải tên khốn đó đang cố tình chơi chúng ta à? Cậu ta đơn giản chẳng có chứng cứ gì cả. Cho dù Hầu Tử là luật sư giỏi đến mấy thì đối với loại người thích đổi trắng thay đen đó có nói đến rách cổ họng cũng vô ích thôi. Tớ chính là không thể nhịn nổi hắn cứ một hai câu lại bảo bản vẽ của tớ là sao chép, cho nên mới ra tay đánh hắn một trận.

Càng nói thì anh ta có vẻ càng hăng hơn, còn nghĩ ra được cách trách ngược lại Tả Bân nữa.

- Đây cũng là do cậu đã đốt hàng trắng của Ngôn Tô nên mới nhất thời chọc giận ông ta đấy chứ. Tớ nói cậu từ trước đến giờ Xích Bang của cậu không dính dáng gì đến những vụ buôn bán này thì cứ nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua đi. Sao cứ phải quản nhiều làm gì.

Nghe Ryan nói vậy, lẽ ra Tả Bân đã cầm luôn cả bảng tên trên bàn mà ném thẳng vào mặt anh ta rồi, nhưng hắn lại bất ngờ đờ người ra, nhất thời chẳng có phản ứng gì nữa. Thấy hắn như vậy nên Hầu Tử mới thay hắn giải thích với Ryan.

- Ngài Ryan, chuyện kho hàng của Ngôn Tô không liên quan gì đến việc Xích Bang có kinh doanh hay không. Còn không phải là vì trút giận cho tiểu thư sao?

Khi Hầu Tử nhắc lại thì Ryan mới nhận ra là mình vừa nói sai rồi, lại lo là chọc giận tên mặt lạnh kia nên mới vờ nhìn đông nhìn tây để không bắt gặp ánh mắt như dao găm của hắn. Nào ngờ Tả Bân lại chỉ nói một câu.

- Ryan, cậu đến nhà máy trước đi.

Ryan còn tưởng mình nghe nhầm, tên này không phải thường ngày phải cho anh ta một trận mới hả dạ sao? Tự nhiên lại đơn giản hóa vấn đề rồi, chẳng lẽ lại cãi nhau với vợ à?

Cứ mặc kệ đi, không dễ dàng có thể thoát thân an toàn như vậy, anh ta còn do dự gì mà không đứng lên chứ.

Đợi Ryan đi rồi, Hầu Tử cũng dần nhận ra là Tả Bân đang suy nghĩ gì đó từ nãy giờ, do dự rất lâu mới thử hỏi.

- Lão đại, có chuyện gì không ổn sao?

Vẻ mặt của Tả Bân lúc này vô cùng nghiêm túc và đăm chiêu. Lời nói của Ryan lúc nãy đã vô tình thức tỉnh hắn. Tại sao vấn đề đơn giản như vậy mà suốt mấy năm qua hắn chưa từng nghĩ tới chứ.

- Cậu nói xem, Xích Bang từ ngày rơi vào tay của Lãnh Di Tu vẫn giữ nguyên tắc không kinh doanh hàng trắng. Vậy năm đó tại sao khi ông ta giết cha mẹ tôi lại nói rằng họ không đồng ý cho thuộc hạ kinh doanh hàng trắng? Lẽ nào vì thấy có lỗi nên mới làm vậy? Hay là Lãnh Di Tu mắc bệnh tâm thần phân liệt?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play