Nhìn biểu cảm có vẻ bất ngờ của Lãnh Di Mạt thì Ngôn Tô cũng đoán được là cô thực sự là không biết gì về chuyện này cả. Gã khom lưng xuống, còn đưa tay nâng cằm của cô lên cao, cười khà khà đầy tự hào nhắc lại chuyện ba năm trước như một chiến tích.

- Lẽ ra Tả Bân phải giết Lãnh Di Tu để trả thù mới phải. Nhưng lúc đó lão đại của tôi đã đoán trước được là cậu ta sẽ không có bản lĩnh đó, vì vậy đã âm thầm chuẩn bị trước.

- Và đúng là như dự đoán. Tả Bân đúng là một tên vô dụng. Nuôi ý chí trả thù suốt hơn hai mươi năm, nhưng đến lúc có thể giết được kẻ thù, hoàn thành mục tiêu thì lại không nỡ ra tay. Đúng là nhu nhược như đàn bà mà. Cho nên lão đại mới giúp cậu ta một tay, cậu ta cố tình bắn trượt để tha mạng cho lão già Lãnh Di Tu thì lão đại giúp cậu ta tiễn kẻ thù lên đường luôn.

- Cho nên suy cho cùng thì Tả Bân làm gì có bản lĩnh để nói là đã giết Lãnh Di Tu chứ. Một tên thiếu ý chí như cậu ta chẳng làm được việc gì cả, đến trả thù cũng làm không xong thì có tư cách gì làm lão đại của Xích Bang chứ.

Còn chưa thể chấp nhận được sự thật khủng khiếp về cha mình thì Lãnh Di Mạt lại phải tiếp nhận thêm một bí mật động trời khác. Tả Bân không giết Lãnh Di Tu. Tả Bân không giết cha cô. Trong khi cha cô chính là kẻ thù đã giết cả gia đình hắn, hủy hoại cuộc đời hắn, cướp hết tất cả những gì lẽ ra là của hắn. Nhưng hắn lại không ra tay giết ông. Là bởi vì cô sao? Có phải là vì không? Cho nên ngày hôm đó khi cô hỏi hắn tại sao lại giết cha cô thì hắn đã im lặng không dứt khoát, vì căn bản hắn không hề giết ông. Vậy mà suốt ba năm qua, cô vẫn luôn xem hắn là kẻ thù đã giết cha của mình, còn không hề biết món nợ mà Lãnh gia đã nợ hắn lớn đến mức nào, cô chỉ biết coi mình là người bị hại. Cô hận hắn đến mức đã tự tay đâm hắn suýt chết mà không biết lẽ ra cô mới phải là người nhận kết cục đó.

Hóa ra cuối cùng, cô mới là người đã nợ hắn. Cô nợ hắn một gia đình trọn vẹn, nợ hắn cả hai mươi mấy năm hạnh phúc, nợ hắn những ngày tháng yên bình. Đều là cô nợ hắn. Nhưng cô lại không biết gì cả, cô không biết một chút gì cả!

- Cho nên kẻ thật sự đã giết cha tôi là Ngôn Tô? Kẻ thù thật sự của tôi là Hồng Bang các người?

Cô dùng hết sức bình sinh mà hét lên một cách tuyệt vọng, nước mắt cũng rơi đầy trên mặt. Cô còn nhớ, cô từng nói với Tả Bân dù Ngôn Tô có tàn ác đến đâu, dù Hồng Bang trước giờ với cha cô đấu đá không ngừng thì ít nhất đó cũng không phải kẻ đã giết cha của cô. Đúng là nực cười, đúng là châm biếm mà.

Tiếng khóc của cô đau đến xé rát tâm can. Cô căm hận Ngôn Tô vì đã giết cha mình và khiến cô hận Tả Bân suốt hơn ba năm qua. Nhưng sau tất cả thì cô lại hận chính mình hơn.

- Đúng là như vậy rồi, bây giờ thì Lãnh tiểu thư cũng đã hiểu chuyện. Nhưng mà cho dù lão đại của chúng tôi đã giết cha cô thì sao đây chứ? Cô vẫn muốn trả thù à? Ông ta chính là kẻ đã giết cả gia đình của người cô yêu đấy. Cô còn muốn trả thù cho ông ta sao?

Trước những lời khiêu khích này, Lãnh Di Mạt không những không do dự mà còn kiên cường đáp trả lại.

- Đó vẫn là cha của tôi. Thù giết cha sao có thể không trả được?

Đúng vậy, cho dù ông đã làm sai, cho dù ông là người đã nợ Tả Bân rất nhiều, thì đó vẫn là cha của cô, kẻ thực sự đã giết ông thì cô cũng sẽ bắt kẻ đó phải trả giá. Cũng chính vì ông đã nợ Tả Bân nên cô phải thay ông trả nợ cho hắn, cô nguyện dùng cả đời này để trả món nợ này cho hắn. Hỏi cô có hận cha mình không? Chắc chắn là cô rất giận ông, vì ông mà bây giờ cô cảm thấy mình không còn xứng để Tả Bân yêu hết lòng nữa.

- Ha ha ha! Đúng là cảm động thật đấy. Nhưng mà phải làm sao đây? Cô lại không có cơ hội để trả thù rồi. Bây giờ tôi sẽ cho cô được chết bên cạnh của người mình yêu, coi như tôi tích chút công đức vậy, hai người có thể bên nhau mãi mãi.

Nghe đến đây, Lãnh Di Mạt liền cảm nhận được một chuyện khác sắp xảy ra. Cô nhìn Ngao Bính đang cầm điện thoại của mình đi ra phía sau lưng mình, biết gã đang mở khóa điện thoại nên cô càng chống cự kịch liệt hơn, chỉ tiếc là vẫn không phải là đối thủ của gã. Cô kích động mà hỏi dồn dập, lo lắng trong lòng càng tăng lên gấp mấy lần, vừa hét vừa lắc đầu không muốn gã tiếp tục dùng điện thoại của mình.

- Ông muốn làm gì? Ông muốn làm gì hả?

Rất nhanh, Ngao Bính đã tìm thấy tên liên lạc của Tả Bân, trước khi nhấn nút gọi còn cố tình đưa tới trước mặt cho Lãnh Di Mạt xem như một cách khiêu khích. Thấy cô cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt để vùng vẫy mà gã còn cười lớn hơn nữa.

- Đừng vội, sẽ rất nhanh thôi, cậu ta sẽ đến mà.

Gã vừa mới dứt lời thì ngay lập tức đã nhấn nút gọi, bật loa ngoài để Lãnh Di Mạt cùng nghe nữa. Nhưng vì cô quá ồn ào, còn không ngừng phá rối nên gã chẳng cần nghĩ nhiều đã lấy băng dính dán miệng cô lại.

Không thể nói ra tiếng mà tất cả chỉ còn là tiếng ú ớ trong cổ họng phát ra, trợn tròn mắt mà nhìn màn hình điện thoại hiện thị cuộc gọi cho Tả Bân. Tiếng chuông còn chưa dứt thì cuộc gọi đã được kết nối, là giọng của Tả Bân.

- Mạt Mạt, Mạt Mạt! Em không sao đó chứ?

Lãnh Di Mạt không thể trả lời được hắn, chỉ có thể ú ớ không thành tiếng từ xa, còn người đang trả lời thì chính là Ngao Bính.

- Tả Bân, đã lâu không gặp rồi, tao vừa mới tâm sự với người phụ nữ của mày một chút thôi mà cô ta đã khóc thành dạng này. Tao thật không biết sao mà Lãnh Di Tu có thể sinh ra đứa con gái vô dụng như vậy, cũng chỉ có mày mới xem như bảo bối. Cũng phải nhỉ, một kẻ nhu nhược đến trả thù cũng làm không được và một đứa con gái vô dụng từ đầu tới cuối, đúng là rất hợp nhau đấy.

Nếu đúng là Tả Bân đang sốt vó đi tìm Lãnh Di Mạt khắp nơi vì không thấy cô nữa thì khi nhận được cuộc gọi hiện tại cùng sự có mặt của Ngao Bính bên cạnh cô thì sẽ lo lắng đến phát hoảng. Nhưng đằng này thì nghe giọng điệu của Tả Bân đáp lại thì lại vô cùng điềm tĩnh, giống như chẳng có gì bất ngờ là mấy.

- Tao còn tưởng mày phải trốn rất kỹ đấy chứ. Sao lại để tao tìm được nhanh như vậy?

Rầm!

Tả Bân vừa mới dứt lời, cuộc gọi thì chưa ngắt, mà Ngao Bính cũng phải ngạc nhiên quay đầu ra phía cửa để nhìn. Một tiếng động rất lớn phá tan tất cả, cánh cửa sắt của nhà kho cứ như vậy mà đổ sụp xuống, và chiếc xe đang lao vào chính là xe của Tả Bân. Theo phía sau còn có mấy chiếc xe khác của thuộc hạ nữa.

Chiếc xe đã đến gần chỗ của Ngao Bính và Lãnh Di Mạt, từ trên xe nhìn xuống xác nhận là Lãnh Di Mạt vẫn còn an toàn nên Tả Bân cũng tạm thời yên tâm. Hắn cầm điện thoại trên tay lắc lắc mấy cái như đang khiêu khích Ngao Bính. Nói thêm một câu qua cuộc gọi trước khi bước xuống xe.

- Đừng nhìn nữa, mấy con chó mày nuôi đúng là chỉ giỏi sủa thôi.

Ngao Bính nghe được câu này thì đúng là sắc mặt liền biến đổi đến khó coi, nhìn xung quanh chỉ còn lại vài tên thuộc hạ, như vậy là Tả Bân không phải chỉ hù dọa thôi. Gã còn định sẽ từ từ bắt hắn đến đây nộp mạng, không ngờ là Tả Bân đã sớm tìm được đến đây rồi.

Lãnh Di Mạt bị trói chặt trên ghế nhìn người đàn ông đang từ từ đi tới, nước mắt trong vô thức lại trào ra liên tục. Một phút trước, cô đã rất sợ hãi và tuyệt vọng, cô sợ hắn sẽ lại vì cô mà gặp nguy hiểm, cô không muốn hắn lại tiếp tục liều mạng vì cô, cô không xứng với những gì mà hắn làm. Bây giờ thì hay rồi, không cần Ngao Bính gọi thì hắn đã tới tận cửa, chẳng lẽ hắn lại đến tìm đường chết sao?

- Mạt Mạt, đừng khóc, anh đến rồi đây, lần này anh không đến muộn nữa.

Tả Bân nhìn sang cô, còn nở một nụ cười dịu dàng đến trìu mến, nhẹ nhàng cất giọng trấn an. Nhưng lời hắn vừa nói vào tai của Lãnh Di Mạt lại không khác gì một cực hình, nhìn những gì hắn đang làm cho mình, lại nhớ lại những gì mà Ngao Bính đã kể, cô không thể nào mà kìm nổi nước mắt, lắc đầu điên cuồng nhìn hắn, ý bảo hắn cứ mặc kệ cô và đi đi, cho dù cô biết rõ hắn đã đến thì sẽ không có chuyện bỏ cô lại một mình nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play