Hầu Tử đứng sau Tả Bân đã tức đến nghiến răng nghiến lợi rồi. Nếu không phải Tả Bân cứ ngăn cản thì cậu ta cũng đã xông lên liều chết với con cáo già Ngôn Tô đó. Vì Tả Bân chưa cho phép nên cứ phải cắn răng nhẫn nhịn bọn họ ngậm máu phun người.
Những người khác vẫn đang chờ Tả Bân thừa nhận việc đang bị cáo buộc.
Cuối cùng Tả Bân cũng có dấu hiệu đưa ra lời giải thích. Hắn đem điếu thuốc đang cháy gần hết ném xuống dưới chân rồi giẫm lên. Toàn thân một bộ trang phục màu đen càng giúp cho hàn khí trên khắp người hắn tỏa ra xung quanh, một thân ảnh cao ráo, thon dài, không thô kệch hay đại trà, chỉ cần đứng trên cao thì cứ như một bậc quân vương hay thủ lĩnh tối cao khiến người khác phải e dè. Hắn nhếch môi cười lạnh, nụ cười lạnh đến rùng mình.
- Các vị, Lãnh lão đại đúng là đã chết từ ba năm trước rồi. Nhưng dù có phải do tôi giết hay không thì bây giờ nếu tôi từ bỏ vị trí thủ lĩnh của Xích Bang thì vị trí này ai có thể phù hợp hơn tôi? Hay là....có kẻ nào đang muốn mượn cớ này để nuốt chửng Xích Bang? Nếu Xích Bang không còn chủ, xin hỏi, ai sẽ là người đầu tiên diệt trừ cả Xích Bang?
Ánh mắt của hắn sắc lạnh như một thứ vũ khí đã được rèn rất khắc nghiệt, sát khí tỏa ra từ đó có thể dìm chết bất kỳ kẻ thù nào. Hắn quét mắt nhìn qua từng người bên dưới, có hơn một nửa đã bị khí chất này của hắn làm cho e dè và kiêng nể. Đúng như lời hắn nói, dù thế nào thì Hồng Bang cũng là kẻ địch lớn nhất của Xích Bang, đẩy Xích Bang vào chỗ chết thì chỉ có Hồng Bang được lợi nhất. Kẻ thông minh thì không thể để một bên bị thanh trừ, vì một khi không còn hai bên kìm hãm nhau thì bên thiệt thòi sẽ là những tổ chức nhỏ như bọn họ.
Thấy kế hoạch của mình lại gặp vấn đề, Ngôn Tô lại bí mật gửi tín hiệu vào chiếc đồng hồ trên tay.
- Chính là lúc này. Giết cậu ta!
Mệnh lệnh này chính là gửi đến cho Lưu Phiến Phiến đang đứng giữa đám đông, chắc chắn không ai phát hiện ra cô ta. Sau khi nhận được lệnh từ chiếc khuyên tai, cô ta lập tức chuẩn bị hành động.
Bên trên đại sảnh, Tả Bân còn mang theo khí thế bức người kia đối đầu trực diện với đám người xung quanh và Ngôn Tô, chắc chắn cũng chưa nhận ra Lưu Phiến Phiến đang chuẩn bị ám sát mình lần nữa. Thế nhưng mọi phòng tuyến kiên cố của hắn, những luồng sát khí ngút ngàn khi nãy đều bị dập tắt hết khi nhìn thấy cô gái đang đứng ngay cửa lớn.
- Mạt Mạt? Sao cô ấy lại ở đây?
Hầu Tử cũng không ngờ được là Lãnh Di Mạt lại xuất hiện ở đây, bọn họ đã canh chừng kỹ như vậy vẫn để cô thoát được. Cậu ta nhanh chóng định đi lên đưa cô về thì lại bị Tả Bân ngăn cản.
Nhận ra Tả Bân đang có phản ứng bất thường, Lưu Phiến Phiến muốn đẩy nhanh tiến độ, định ngay lúc này lập tức ra tay luôn. Nào ngờ khi cô ta vừa mới tiến lên một bước thì người đàn ông đứng trên đại sảnh kia đã rời khỏi vị trí, vừa đuổi theo Lãnh Di Mạt mới xuất hiện vừa gọi tên cô.
- Mạt Mạt! Mạt Mạt!
Thiếu chút nữa thì Lưu Phiến Phiến đã có thể ra tay giết Tả Bân rồi, nhưng cũng vì sự xuất hiện của Lãnh Di Mạt mà cô ta mới bị vụt mất cơ hội tốt nhất như vậy. Mà ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tả Bân đuổi theo Lãnh Di Mạt, cảm giác mất mát và phẫn nộ bỗng chốc tràn ngập trong lòng cô ta.
Một màn khó hiểu này cũng khiến cho cả hội trường được một phen ngơ ngác nhìn theo. Như vậy là xong rồi sao? Còn chưa có một lời giải thích rõ ràng về cái chết của Lãnh Di Tu và cả Từ Đạo mà, thế này cũng xong rồi à? Chỉ vì sự xuất hiện của một người phụ nữ?
Mỗi người một biểu cảm khác nhau..…
Từ lúc nhìn thấy Lãnh Di Mạt xuất hiện ở hội trường này, Ngôn Dực cũng có thể đoán được là cô vì lo lắng cho Tả Bân mà một mình chạy đến đây. Đúng là chỉ cần vì Tả Bân thì chỗ nào nguy hiểm cô cũng có thể liều mạng chạy tới. Tả Bân đối với cô quan trọng hơn cả mạng sống vậy sao?
Ngôn Tô tức đến xanh mặt, kế hoạch của ông ta đã sắp thành rồi, vậy mà từ đâu nhảy ra một Lãnh Di Mạt phá hỏng tất cả chứ. Nhưng mà cũng tốt, nhân cơ hội này thì ông ta có thể diệt cả hy vọng của Tả Bân luôn vậy. Ông ta gọi Ngao Bính đến để dặn dò gì đó.
- Mau chuẩn bị đi. Tôi phải tìm được cô ta trước Tả Bân.
….…
Lãnh Di Mạt chạy một mạch ra khỏi chỗ hỗn loạn đó. Đến khi hai chân mềm nhũn và không còn chút sức lực nào nữa thì cô mới dừng lại, nhìn lại xung quanh thì cũng không biết là mình đã chạy bao lâu, và đây là nơi nào, cô càng không biết vì sao mình lại bỏ chạy như vậy nữa.
Ngồi xuống ghế băng ven đường, cô hít thở dồn dập không ngừng, tâm trí càng lúc càng hỗn loạn. Có chút thất vọng, có chút tức giận, lại có chút lo lắng và sợ hãi.
Chuyện quan trọng mà tối qua Tả Bân nói với cô chính là chuyện này sao? Hắn chính là muốn thừa nhận với cả giới hắc đạo rằng hắn chính là kẻ đã giết cha của cô sao? Cho nên mới không muốn cô biết, không muốn cô đối diện với chuyện này?
Nhưng vừa rồi cô đã nghe được gì thế này? Hắn có thể không chớp mắt mà nói trước bao nhiêu người rằng cái chết của cha cô chỉ là để cho hắn trở thành thủ lĩnh của Xích Bang. Tất cả những gì hắn làm với Lãnh gia cũng chỉ vì cảm thấy không ai đủ khả năng thống lĩnh Xích Bang như hắn?
Cô vốn đã muốn tha thứ cho việc hắn làm với Lãnh gia và cha cô, chấp nhận mang tội bất hiếu cả đời này. Nhưng ngay khoảnh khắc nghe hắn nói những lời đó thì cảm giác lạc lõng trong lòng cứ lớn dần. Cô không muốn đối mặt, càng không đủ dũng khí để đối mặt nên mới chọn cách chạy trốn như vậy sao?
Cúi gầm mặt chôn vào giữa hai lòng bàn tay một lúc để xốc lại tinh thần, cô quyết định đứng lên, vẫy một chiếc taxi bên đường và đi tìm một quán bar gần nhất.
Tả Bân đuổi theo Lãnh Di Mạt từ thủ phủ Hồng Bang đi ra nhưng đã bị mất dấu, cho nên hắn chỉ còn có thể dựa theo định vị để đi tìm cô nữa thôi.
Hầu Tử lái xe đi theo định vị, còn người đàn ông ngồi ở dãy ghế sau, nét mặt vẫn chưa hết lo lắng. Hắn biết trong lòng cô khó bỏ xuống được khúc mắc về cái chết của Lãnh Di Tu, cho nên mới không muốn cô phải đối mặt với những chuyện này, hơn nữa với tình hình lúc nãy trong thủ phủ Hồng Bang thì tất cả những người ở đó đều muốn dồn hắn vào chỗ chết. Đó chính là lí do mà hắn không muốn để cô đi cùng hắn. Không ngờ mấy tên thuộc hạ mà hắn để lại cũng không canh chừng được cô, còn để cô một mình chạy đến đây nữa.
Qua cách hành xử của Ngôn Tô hôm nay thì Tả Bân càng chắc chắn không thể để Lãnh Di Mạt biết sự thật về cái chết của Lãnh Di Tu được. Nếu ông ta biết cô cũng biết bí mật của mình thì sẽ không tha cho cô, giống như cái chết cảnh cáo của một tên thuộc hạ vừa rồi khi dám đứng ra tố cáo ông ta.
- Lão đại, mất dấu của tiểu thư rồi.
Hầu Tử lái xe qua đoạn giao lộ thì phát hiện không còn tín hiệu của định vị nữa nên mới báo với Tả Bân để xin ý kiến.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!2.
Hôn Nhân Lừa Gạt3.
Hôn Luyến [ABO]4.
Em Còn Yêu Anh Không?=====================================
...
Lãnh Di Mạt vừa vào quán bar đã gọi liền mấy chai rượu xếp kín trên bàn. Cô chán nản rót một ly đầu tiên, vừa uống vừa cố xóa sạch hết những phiền muộn trong đầu, nhưng cô càng cố xóa đi thì nó càng bao vây cô nhiều hơn, đến mức mà cô cũng không biết mình phải đối diện với cuộc sống trước mắt thế nào đây.
Cô giơ bàn tay đeo nhẫn lên vừa đúng tầm nhìn khi ngước mắt lên của mình. Nhìn chiếc nhẫn cầu hôn mà Tả Bân đã đeo cho mình, nó lại vô tình có một loại cảm giác níu kéo đặc biệt. Hay là....cô không cần quan tâm nhiều như vậy nữa. Cô chỉ biết là cô yêu hắn, cô muốn ở bên cạnh hắn cả đời thôi.
Đang định uống thêm ly thứ ba thì đột nhiên có người đến đoạt lấy chiếc cốc trong tay cô rồi để qua một bên. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu xem thử là ai, chỉ mới uống hai ly nên cô vẫn còn tỉnh táo như thường, người đang đứng trước mặt cô chính là Tả Bân mà.
- Lão già!
Vừa nhìn thấy Tả Bân thì cô liền nở nụ cười tươi rói, gọi hắn bằng cách gọi quen thuộc, còn đứng lên ôm chầm lấy hắn.
Nhưng một giây sau thì người đàn ông đã kéo tay cô ra, nghiêm mặt dạy dỗ cô.
- Không phải bảo em đừng đến à? Sao lại còn ở đây?
Biết là hắn đang nói đến chuyện cô tự ý chạy đi tìm hắn, vẻ mặt Lãnh Di Mạt có chút không cam tâm, ủy khuất nhìn hắn.
- Lão già, chú có cần hung dữ với em vậy không? Chỉ là em lo lắng cho chú thôi.