Khi Lãnh Di Mạt tỉnh dậy thì phát hiện vị trí bên cạnh đã trống trơn liền biết ngay là Tả Bân đã sớm rời đi khi cô còn ngủ rồi. Nhớ lại những lời mà hắn nói với cô tối qua thì cô càng không thể nào yên tâm được, nhất định là hắn đang giấu cô đi làm chuyện nguy hiểm gì đó, cô không thể bỏ mặc hắn một mình đối diện với mọi nguy hiểm được. Cô nhất định phải đi tìm hắn.

Nghĩ rồi, Lãnh Di Mạt ngay lập tức xuống giường, chạy vào trong nhà tắm thay đồ và sửa soạn một chút, sau đó mới đi ra khỏi phòng. Nhưng cô vừa đi ra thì lại bị mấy tên thuộc hạ mà Tả Bân đã sắp xếp canh chừng bên ngoài cửa chặn lại, còn truyền lại lời của hắn nữa.

- Tiểu thư, cô không thể ra ngoài được. Lão đại đã có lệnh, cho đến khi ngài ấy quay về thì tiểu thư phải tuyệt đối ở trong phòng.

Nhìn trái nhìn phải đều là một đội sát thủ chuyên nghiệp dưới trướng của Tả Bân, xem ra hắn đã quyết tâm nhốt cô trong này rồi. Nhưng càng như vậy thì cô lại càng chắc chắn hắn đang có chuyện giấu mình, nhất định phải đi tìm hắn để xác nhận mới được.

Tạm thời đóng cửa lại, cô quay lại vào phòng, cứ như vậy mà xông ra thì e là bị bắt lại rất thảm, cứ nghĩ cách khác đã.

..

Tả Bân cầm chiếc chìa khóa kia lên cả nửa ngày trời rồi vẫn không nói câu nào. Những người ở đây cũng đều cho rằng hắn không còn lời nào để biện minh nữa nên mới như thế, vậy là bắt đầu công kích và bắt hắn phải từ bỏ vị trí thủ lĩnh Xích Bang, còn phải dập đầu tạ tội trước linh vị của Từ Đạo.

- Tả Bân, cậu còn gì để nói nữa không? Hết đường chối cãi rồi đúng chứ? Còn không mau buông tay chịu trói đi?

Còn Từ thiếu chủ thì vẫn chưa chấp nhận hình phạt quá nhẹ nhàng như vậy với Tả Bân, tiến lên trước và chỉ thẳng vào mặt của Tả Bân.

- Tả Bân, mày giết cha của tao. Sao có thể chỉ là từ bỏ vị trí thôi chứ! Hôm nay tao phải lấy đầu mày để tế vong linh của cha tao!

Thuộc hạ muốn đi lên đuổi người thì Tả Bân đều giơ tay ra ngăn cản, tất cả những việc đang diễn ra trước mắt, hắn cũng đã sớm đoán ra được rồi.

Những thuộc hạ khác của Bạch Hổ Bang cũng đồng lòng nhất chí, hô hào phải giết Tả Bân.

- Thiếu chủ nói đúng! Giết Tả Bân trả thù cho lão đại! Giết hắn trả thù cho lão đại!

Từ nãy đến giờ, Tả Bân vẫn chưa nói một lời nào, không khẳng định hay phủ nhận việc đang giáng lên đầu mình. Hắn vẫn bình thản mà chờ xem Ngôn Tô còn có trò nào hay hơn không.

Nhưng Hầu Tử đứng bên cạnh hắn thì có vẻ như đã rất sốt ruột rồi.

- Lão đại, có cần thuộc hạ bố trí thêm người ở bên ngoài yểm trợ không?

Lúc nhận được tin Từ Đạo bị ám sát thì bọn họ đã nghi ngờ đây là cái bẫy mà Ngôn Tô giăng sẵn chờ Tả Bân bước vào mà thôi. Một khi Tả Bân đến buổi họp mặt này thì chính là đi nộp mạng, thật đúng là như dự liệu mà. Nếu hôm nay phải đối đầu trực tiếp với cả giới hắc đạo để thoát thân thì e là cũng lành ít dữ nhiều.

Tả Bân nghe câu hỏi của Hầu Tử thì khóe môi liền nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, thờ ơ đáp lại một câu.

- Cậu chuẩn bị trước cho tôi cái quan tài cũng được.

Nghe hắn nói vậy thì Hầu Tử liền hiểu là bản thân đã lo lắng vô ích, cho nên vừa sờ mũi vừa cúi đầu đứng lại chỗ cũ, chờ hiệu lệnh tiếp theo của ông chủ.

...

Lãnh Di Mạt cứ đi đi lại lại trong phòng, tay chống lên một tay khác và để ngón tay sờ sờ trên môi. Cô nghĩ thế nào cũng chưa nghĩ ra cách để có thể ra khỏi thủ phủ. Ngoài cửa thì có rất nhiều thuộc hạ canh chừng, nhìn xuống cửa sổ thì ở quanh sân cũng đều là thuộc hạ của Tả Bân đứng nghiêm chỉnh, dường như nếu cô rơi xuống đó cũng sẽ ngay lập tức bị khiêng trở về phòng.

Nhìn thời gian cứ thế trôi qua, lòng cô đã nóng như lửa đốt, hai chân không thể đứng yên một chỗ nữa. Nếu cô không nhanh đi tìm Tả Bân, lỡ như hắn lại một mình gặp nguy hiểm thì sao đây? Nhất định cô sẽ hối hận mất.

Trong lúc bất lực nhất thì cô lại nhìn thấy một chút hy vọng, chính là cửa sổ thông gió trong nhà vệ sinh. Cô cười rạng rỡ và chạy ngay vào trong xem thử, tìm đủ mọi dụng cụ có thể giúp cô leo lên đó rồi mở cửa thông gió ra. Từ đây nhìn xuống thì số lượng thuộc hạ đứng canh gác cũng không nhiều, còn có thể men theo đường khuất mắt bọn họ nữa. Chỉ có điều nếu muốn ra khỏi thủ phủ bằng con đường này thì cô chỉ có thể trèo tường thôi.

Chết tiệt thật! Phải leo từ trên cửa thông gió xuống rồi còn phải trèo tường ra ngoài nữa. Liệu có kịp trước khi bị phát giác và đuổi theo không đây?

Nhưng cô không nghĩ được nhiều như vậy nữa, phải đi ra trước đã rồi tính đường tiếp vậy.

....

Mặc kệ xung quanh đang ồn ào muốn xử tử mình nhưng từ đầu đến giờ, Tả Bân chỉ nhìn chằm chằm vào Ngôn Tô, mọi biểu cảm lớn nhỏ của ông ta đều bị hắn thu hết vào mắt. Sau đó mới lại nhìn qua tên tài xế mà Bạch Hổ Bang đưa tới, hắn không thể ngồi yên mà nhận hết những việc làm của Ngôn Tô được, cho nên cũng nên có chút phản biện đã chứ.

- Muốn biết ông ta nói thật hay không thì các vị cũng nên thử kiểm chứng đã. Cho dù ông ta có tận mắt nhìn thấy tôi thì cũng chưa chắc hoàn toàn là sự thật.

Tả Bân nói vậy thì Từ thiếu chủ cũng cho thuộc hạ đem thiết bị phát hiện nói dối ra. Yêu cầu tài xế của Từ Đạo ngồi vào ghế đó. Sau đó đặt lại câu hỏi như vừa rồi. Và kết quả vẫn là, tài xế vẫn nói giống như cũ, và kết quả của thiết bị phát hiện nói dối không hề ghi nhận có dấu hiệu nói dối. Tài xế cũng vô cùng uất ức mà gào lên, chỉ thẳng vào mặt Tả Bân nói đến khàn cổ.

- Thiếu chủ, tôi thực sự không nói dối. Chính mắt tôi nhìn thấy hắn lên xe của lão đại, sau đó thì ra lệnh giết ngài ấy. Chính là hắn, tôi tuyệt đối không thể nhầm lẫn được.

Điểm nghi ngờ lớn nhất của Tả Bân đối với chuyện này chính là tài xế này vẫn còn sống sau khi bị bắn. Với tác phong làm việc của Ngôn Tô thì tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót được, cho nên chỉ có một khả năng duy nhất chính là ông ta cố tình giữ lại mạng cho tài xế, sau đó mới ép ông ta tố cáo hắn là kẻ giết Từ Đạo. Nhưng nếu tài xế chỉ theo lệnh của Ngôn Tô để tố cáo hắn, vậy kết quả của máy phát hiện nói dối là thế nào? Chắc chắn một lời đe dọa của Ngôn Tô sẽ không thể nào vượt qua được khâu kiểm tra vừa rồi. Cho nên có thể khẳng định là tài xế đúng là đã nhìn thấy hắn giết Ngôn Tô.

Nghĩ đến điều này mà Tả Bân không thể lắc đầu bật cười. Trừ phi hắn có thuật phân thân, nếu không tại sao tối qua hắn đang ở cùng Lãnh Di Mạt lại có thể ra ngoài giết Ngôn Tô chứ.

Khoan đã, nếu đúng là tài xế đã nhìn thấy “Tả Bân”. Vậy chỉ có thể có một phán đoán chính là, kẻ mà tài xế nhìn thấy có ngoại hình trông rất giống Tả Bân. Nhớ lại lời mà Ryan nói lần trước, có người giống hệt hắn xuất hiện trong mật giam, chẳng lẽ cũng chính là người này?

Vì vậy nên Ngôn Tô mới không cần thiết đe dọa tài xế còn sống vì những gì ông ta để cho tài xế nhìn thấy đã đủ để đổ hết mọi việc làm của ông ta lên đầu của Tả Bân rồi.

- Tả Bân, bây giờ chắc mày không còn gì để nói nữa đúng chứ? Mày giết cha tao, tao muốn mày phải tự sát ở đây để xin lỗi ông ấy!

- Từ thiếu chủ, nói nhiều với cậu ta làm gì, hôm nay chúng tôi đều ở đây đòi lại công đạo cho Từ lão đại. Tên phản nghịch này có mọc cánh cũng không thoát ra được.

Nhìn khung cảnh hiện giờ hỗn loạn như vậy, Ngôn Tô biết thời cơ cuối cùng cũng đã đến. Ông ta lại giơ tay ra hiệu cho tất cả trật tự để ông ta bắt đầu phát biểu.

- Các vị, các vị khoan hãy kích động. Tôi biết các vị đều đang bất mãn vì sự ra đi của Từ lão đại. Nhưng các vị cũng đừng quên mục đích của cuộc họp hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play