Chập tối ngày 8, Yến Hảo thi xong về căn hộ "chơi" với Giang Mộ Hành. Cảm xúc bị kìm nén quá lâu được giải phóng, dâng trào đến cực điểm, hung bạo mãnh liệt, run rẩy kêu rên điên cuồng, chiếm hữu hoàn toàn từ trong ra ngoài, ăn được một lần là muốn ăn lần nữa.
Hơn nữa đang tuổi sức lực dồi dào, tràn đầy tinh lực, thi đại học xong giải trừ lo lắng, sợi dây trói buộc lý trí nới lỏng, chuyện mất kiểm soát đã đến thì khó cản. Kêu khóc, ôm hôn, liều mình triền miên, lúc tỉnh lúc mê, ôm chặt lấy nhau trong đau đớn.
Hôm sau, cả ban ngày Yến Hảo không thể ra khỏi phòng, tối xuống cậu mới mặc quần áo vào vì cậu muốn ăn tiệc chia tay, cậu là một người chú trọng nghi thức.
——
Giang Mộ Hành nói chuyện điện thoại với chủ nhiệm, anh hỏi địa điểm, thời gian bữa tiệc chia tay. Chủ nhiệm đang xử lý công việc ở trường, nghe câu hỏi này thầy khó hiểu: "Chiều qua thầy mới xác nhận lần cuối với em."
"..."
Giang Mộ Hành bóp trán, một ngày một đêm trải qua mơ mơ màng màng như người say rượu. Gọi xong, Giang Mộ Hành thấy cậu thiếu niên ngồi trên ghế sô pha.
"Bảy giờ tổ chức ở Vườn Bốn Mùa."
Yến Hảo dựa vào ghế: "Vườn Bốn Mùa à, cũng được, không xa lắm nên có thể đi bộ qua."
Giang Mộ Hành cúi đầu nhìn cậu: "Đi bộ?"
Yến Hảo vừa định gật đầu bỗng nhũn bắp chân không có chút sức, thắt lưng kéo cơn đau nhức tới như song ca, cậu bĩu môi: "Không đi bộ được."
Giang Mộ Hành mới nhấc chân đã bị níu ống quần, anh quay đầu: "Anh đi lấy giày cho em."
Yến Hảo buông tay, sống dở chết dở.
Giang Mộ Hành cầm giày ở cửa quay lại, ngồi xuống ghế mang cho cậu: "Ăn xong đi về, chúng ta không tham gia mấy hoạt động thâu đêm."
"Hoạt động gì..."
Bắp chân Yến Hảo bị kéo căng, cậu lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Đau đau đau."
Giang Mộ Hành xoa nhẹ.
Yến Hảo nghiêng đầu, tựa cằm lên gối ôm bí đỏ mềm mại: "Khó chịu."
Giang Mộ Hành không biết phải làm gì: "Lúc làm là ai không cho anh ra ở ngoài, muốn anh ra bên trong?"
Yến Hảo xấu hổ đỏ mặt.
Giang Mộ Hành xoa bóp bắp chân với thắt lưng cậu một lúc nhưng thấy cậu không đỡ hơn chút nào, anh nhíu mày: "Không đi nữa."
"Đừng." Yến Hảo vội nói: "Phải đi."
Cậu vịn chân Giang Mộ Hành đứng dậy: "Nếu không ăn bữa này, em sẽ thấy thiếu thiếu gì đó."
Giang Mộ Hành đành chịu thua, anh ôm cậu.
Yến Hảo dựa vào lòng Giang Mộ Hành: "Có hoạt động gì thế?"
Giang Mộ Hành mang chiếc giày còn lại cho cậu: "Hát karaoke, Tam quốc sát*, thật hay thách."
(*) Một trò chơi thẻ bài.
"Nghe hay nhỉ." Yến Hảo thở dài: "Nếu không phải anh đã là bạn trai em, tối nay chắc chắn em sẽ chơi điên cuồng, uống điên cuồng rồi ôm Dương Tùng khóc lóc ỉ ôi."
Giang Mộ Hành cụp mắt buộc dây giày: "Em không mượn rượu lấy can đảm để tỏ tình à?"
Yến Hảo liếc anh: "Chỉ sợ là em phải ôm số tình yêu đợi gọi đến lượt mình."
Giang Mộ Hành chưa kịp nói gì đã nghe cậu cảm thán: "Cảm giác như anh sắp đâm vào trong cùng luôn ấy."
Yến Hảo không để ý Giang Mộ Hành tối sầm mắt, tự lẩm bẩm một mình: "Móng tay anh đã cắt ngắn không đâm phải em, anh không biết chứ lúc đó em sợ anh đâm..."
Những lời sau đó chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt từ Giang Mộ Hành.
Mãi đến mười mấy phút sau, Yến Hảo và Giang Mộ Hành mới đến Vườn Bốn Mùa, đã có nhiều người tập trung ở cửa.
Trong giờ chạng vạng tối oi bức khó chịu dào dạt hơi thở thanh xuân, lẫn với mùi nước hoa Liushen* ngăn cản đội quân muỗi, chỉ còn các tiểu đội ôm tư tưởng "người gan dạ chết vì no, kẻ hèn nhát chết vì đói" đột kích.
Mọi người không cố ý đứng thành các lớp mà đều đứng chung với nhau. Chỗ này một nhóm chỗ kia một nhóm, nói về các bước giải bài toán, ước tính điểm hay về nguyện vọng ước mơ cùng cuộc sống đại học.
Người thi tốt thì làm như bình thường, người thi không tốt lắm có lẽ vì phát huy thất thường, câu trả lời đều viết trên mặt mỗi người, có thể nhận ra rõ bằng mắt nên chẳng cần phải thăm dò hay hỏi han.
Kỳ thi đại học đã kết thúc, có người vui, có người buồn, có người thấy may mắn cảm ơn trời đất, có người đau lòng ước gì chặt cái tay đổi đáp án, có người nhẹ nhõm, có người bắt đầu mong chờ, có người càng ngày càng lo lắng.
Yến Hảo có ba cảm xúc là vui, nhẹ nhõm, mong chờ.
Dương Tùng đang hút thuốc sau bụi cây, cậu ta bóp điếu thuốc ném xuống đất, dí đế giày lên nó rồi bước tới: "Hai người đến trễ thêm nữa được không? Sao không chờ cả hội tan rồi tới?"
Yến Hảo ăn kẹo táo: "Chưa bắt đầu mà không phải sao?"
Dương Tùng đột nhiên "hừm" một tiếng, nhìn cậu từ đầu đến chân. Gió thổi tóc mái Yến Hảo rối tung, nốt ruồi chu sa nhỏ giữa hai lông mày hiện ra lờ mờ càng thêm quyến rũ.
Tim Dương Tùng đập thình thịch, xong rồi, dám cá là người anh em này đã bị ăn thịt. Mới thi xong là làm ngay? Đệt mẹ nó chứ Giang Mộ Hành!
Yến Hảo thấy Dương Tùng trừng mắt nhìn Giang Mộ Hành cách đó không xa, cậu nhíu mày: "Ông trừng ai đấy?"
Dương Tùng tức giận: "Trừng người đàn ông của ông."
Yến Hảo muốn đá Dương Tùng nhưng lưng đau chân đau không dám động, đành đập cánh tay cậu ta: "Người đàn ông của tôi chọc ông?"
Dương Tùng nghiến răng: "Phải."
Yến Hảo "ồ" một tiếng: "Chịu đi."
"..." Dương Tùng tặc lưỡi: "Anh bạn đúng là tiêu chuẩn cho câu trọng sắc khinh bạn."
Yến Hảo cho cậu ta một viên kẹo: "Tôi còn phải phấn đấu nhiều."
Dương Tùng trợn tròn mắt vừa cầm một viên kẹo ngại chẳng đủ nhét kẽ răng vừa xé giấy gói: "Ông thi thế nào?"
Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành đang đứng cùng vài giáo viên: "Rất tốt."
Dương Tùng đã nhận ra nhưng vẫn không yên lòng: "Tốt cỡ nào?"
Nhà Dương Tùng đã sắp xếp con đường cho cậu ta từ lâu, cậu ta từ chối, lòng phản nghịch mạnh, không muốn đi nhưng bất thành, cậu ta vẫn phải đi.
Dẫu thế thì có sao, cứ đi thôi. Bạn luôn tìm thấy được chút bình yên cùng tĩnh lặng trong cuộc sống chết tiệt này.
——
Khoảng sáu giờ rưỡi dưới lầu Vườn Bốn Mùa, nắng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời, các lớp xếp hàng điểm danh tựa như quay trở lại khóa huấn luyện quân sự năm lớp mười, chẳng qua là không mặc đồng phục rằn ri, thậm chí không phải đồng phục học sinh. Đây là lần điểm danh cuối cùng, một đoạn buồn trước bữa cơm chia tay.
Giang Mộ Hành đứng trước lớp 12/1 như trước kia, anh cúi đầu gọi từng tên một trên danh sách.
"Trần Kỳ."
"Có. "
"Trần Tiêu."
"Có."
"Cao Phi."
"Có. "
"Hà Giai Giai."
"Có. "
"..."
"..."
Giang Mộ Hành điểm danh theo thứ tự: "Dương Tùng."
Dương Tùng biếng nhác mở miệng: "Có."
Giang Mộ Hành nhìn cái tên phía sau Dương Tùng, anh thoáng dừng lại, rũ mắt gọi: "Yến Hảo."
Yến Hảo cười rạng rỡ, đôi mắt lóe ánh sáng: "Có."
Giang Mộ Hành nhìn cậu một giây, tiếp tục điểm danh đến tên cuối, anh báo cáo với chủ nhiệm: "Sĩ số sáu mươi bốn người, có mặt..."
"Từ từ!"
Dương Tùng đang ngồi xổm dưới đất đột nhiên bật dậy, giơ màn hình điện thoại về phía Giang Mộ Hành với chủ nhiệm: "Hạ Thủy ở đây."
Bên kia video là Hạ Thủy đang nằm trên giường bệnh viện, tóc cô đã cắt ngắn hơn, sắc mặt có vẻ ổn, cô nhìn camera cười tít mắt như mọi khi: "Có!"
Cả lớp 12/1 lặng thinh, các lớp khác ngó nghiêng qua.
Giang Mộ Hành mở danh sách đánh dấu vào bên cạnh tên Hạ Thủy: "Sĩ số lớp 12/1 sáu mươi bốn người, có mặt sáu mươi bốn người, đầy đủ."
Hạ Thủy xuất hiện với tiếng "có" vang dội đẩy bầu không khí đêm nay càng buồn bã hơn. Nói chính xác là vừa buồn vừa vui, bởi bữa cơm chia tay không chỉ để nói lời tạm biệt với quá khứ hay cảm ơn mối duyên bạn học cùng ba năm, mà còn để gói ghém một tâm trạng thật tốt để tiếp tục lên đường, chào đón tương lai, trở thành một bản thân tốt hơn.
Đây là quá trình diễn ra mỗi năm của Nhất Trung, còn được gọi là tiệc tri ân thầy cô, cũng là hiện trường tỏ lòng, hòa giải quy mô lớn.
Những rào cản mà bản thân từng nghĩ cả đời này mình không thể vượt qua, thoáng cái đã trôi đi. Thứ mình đuổi theo mãi không bắt được, điều mình muốn quên nhưng không thể, chuyện mình làm sai nhưng không thể nói xin lỗi... Những ân oán tình thù mù mờ những năm tháng thuở kia pha loãng rồi tiêu tan trong ly rượu.
Họ tốt nghiệp rồi, sắp mỗi người một ngả, liệu có được gặp nhau lần nữa tùy thuộc vào duyên số có sâu đậm hay không.
——
Nhất Trung bao trọn cả Vườn Bốn Mùa, từ trên xuống dưới toàn là tiếng hò hét ầm ĩ. Nhóm Yến Hảo, Giang Mộ Hành ở trong phòng ngoài cùng bên trái lầu ba, có hai bàn, một bàn mười hai chỗ ngồi, tức là có hai mươi bốn người ngồi cùng phòng, cộng thêm phòng bên cạnh thỉnh thoảng đến nâng ly không ngừng nghỉ nên chẳng có một giây phút yên tĩnh nào.
Giang Mộ Hành xoa eo Yến Hảo ở góc người khác không chú ý: "Chỉ nhìn thôi là có thể no à?"
"Không thể." Yến Hảo khẽ nhúc nhích mông, mỏi nhừ cả người: "Do em không biết ăn gì, em không thể ăn đồ cay."
Giang Mộ Hành nhìn lướt qua các món ăn trên bàn: "Có muốn ăn canh đậu phụ không?"
Yến Hảo chần chừ: "Em muốn ăn một ít."
Giang Mộ Hành xoay nồi canh đậu phụ đến trước mặt cậu, anh định bưng chén cậu lên thì cậu ngăn lại: "Để em tự múc."
Yến Hảo vừa dứt lời đã đổi ý: "Thôi kệ, anh múc đi, em là bạn thân nhất của anh, anh múc cho em cũng chẳng sao."
Lúc Giang Mộ Hành múc canh đậu phụ cho Yến Hảo, vài ánh mắt đổ dồn vào anh.
Yến Hảo bóc quýt ăn, dù cậu là bạn thân nhất của Giang Mộ Hành nhưng các bạn nữ vẫn ghen tị.
Chắc chân kiếp trước cậu đã cứu cả thiên hà, cậu được gặp Giang Mộ Hành, nhận được lòng trung thành cùng tình yêu từ anh với thân phận là người đồng tính.
Giang Mộ Hành múc canh đậu phụ, canh còn rất nóng nên anh cố ý để sang một bên, đợi nguội rồi mới đưa cho Yến Hảo. Không ngờ Yến Hảo nhanh tay, múc một muỗng cho vào miệng không hề nghĩ ngợi, sau đó cậu giậm chân vì bỏng.
Giang Mộ Hành vô thức cầm giấy lên định để Yến Hảo nhả ra ngay trước mặt mọi người.
Dương Tùng thấy vậy mí mắt giật mạnh, cậu ta vội cầm giấy bịt miệng Yến Hảo. Yến Hảo phun canh ra, cuối cùng thì miệng lưỡi đã được cứu.
"Tên ngốc này." Dương Tùng trưng nét mặt hờn chê ném giấy vào thùng rác: "Nhóc ba tuổi còn biết thổi trước khi ăn, ông đã lớn nhường này rồi."
Yến Hảo uống một hớp rượu cho dịu: "Cút đi."
Dương Tùng khoanh tay tỏ vẻ chán ghét: "Mấy anh chị em ở đây thấy chưa? Xét về độ nhẫn tâm, Yến Hảo lớp chúng ta hạng nhất."
Cả bàn cười rộ.
"Mẹ bà, Dương Tùng, Yến Hảo, hai người tình cảm quá đấy chứ."
"Quan hệ siêu thân ha."
"Bình thường người ta không săn sóc thế đâu, cái này cứ như chăm người yêu ấy."
Dương Tùng phụt một ngụm rượu, may cậu ta kịp thời quay đầu nên đồ ăn trên bàn không gặp họa.
"Mẹ ông, có biết ăn nói không?"
Mặt bạn nam ấy cứng đờ: "Tôi chỉ đùa thôi."
Dương Tùng nổi nóng: "Đùa cục cứt, ông đây mẹ nó suýt héo hon vì ông."
Cậu ta uống mấy hớp rượu vào bụng, mẹ kiếp, ông sắp bị mùi giấm từ người Giang Mộ Hành làm ngạt thở muốn ói ra đây này. Chuyện vừa rồi nếu Dương Tùng không phản ứng đủ nhanh để giành trước Giang Mộ Hành một bước, anh mà ra tay là mọi chuyện chấm dứt.
Bạn nối khố làm nhiều chuyện thân mật được, người khác sẽ không nghĩ ngợi lung tung, cũng không mang đến cảm giác mập mờ, cùng lắm là có vài tên mồm miệng nói linh tinh mấy câu để gây chú ý. Khác với quan hệ nam bạn thân, dù cho có hai chữ "thân nhất" thì làm cái hành động ấy vẫn rất kỳ lạ.
Đặc biệt là vị thần Giang – người luôn bị phóng đại mọi hành động cử chỉ.
——
Yến Hảo đi vệ sinh, vị trong nhà đầy mùi ghen bước theo sau. Hai người chưa kịp nói gì, Dương Tùng đã liên tục nhắn tin đến.
– Anh Hảo bảo người đàn ông của anh kiềm chế chút.
– Nên dạy bảo thì dạy bảo.
– Với cả nói cậu ta gọi lý trí với tự chủ bỏ nhà đi bụi về đi.
Yến Hảo giật giật khóe miệng, hồi âm hai chữ "cảm ơn" với Dương Tùng rồi cất điện thoại nhìn Giang Mộ Hành, cậu hé miệng: "Anh xem lưỡi em có nổi bọc nước không."
Giang Mộ Hành nắm mặt cậu để dưới mí mắt mình, anh rũ mi nhìn: "Đỏ, không nổi bọc."
Yến Hảo nhỏ giọng làm nũng: "Đau quá."
Giang Mộ Hành sờ mặt cậu.
Yến Hảo cọ cọ vào lòng bàn tay thô ráp ấy: "Dương Tùng có ý tốt, nhờ cậu ấy mà giải quyết ổn thỏa."
Giang Mộ Hành: "Ừ."
Yến Hảo: "Anh còn ghen không?"
"Còn." Giang Mộ Hành nói: "Hai chuyện không liên quan."
Yến Hảo: "..."
Giang Mộ Hành hôn lên mi tâm, mắt, chóp mũi Yến Hảo rồi áp môi mình lên đôi môi mềm mại. Yến Hảo bất giác nghênh đón.
Không lâu sau bên ngoài có tiếng bước chân, Yến Hảo căng thẳng đến mức cắn phải Giang Mộ Hành, trong miệng cậu xuất hiện vị tanh ngọt.
"Anh không sao chứ?"
Yết hầu Giang Mộ Hành rục rịch: "Có sao."
Yến Hảo vừa định kiểm tra lưỡi anh đã bị anh đẩy vào trong buồng, đóng cửa khóa trái.
Tiểu Giang bùng nổ, cần được vỗ về.
——
Lúc Yến Hảo và Giang Mộ Hành về phòng, Tống Nhiên đi mời rượu đã trở lại nói chuyện ở bàn bên cạnh. Dương Tùng ngả ngớn cầm ly rượu đứng dậy, hếch cằm với Giang Mộ Hành: "Lớp trưởng, tôi mời ông một ly."
Giang Mộ Hành không phản ứng.
Tống Nhiên ở bàn bên chớp mắt với Dương Tùng, Yến Hảo đá chân Dương Tùng.
Dương Tùng đã uống nhiều, giọng điệu lớn hơn bình thường, cười như không cười: "Sao hả lớp trưởng, không cho chút mặt mũi à?"
"Được rồi, mời rượu phải nói chút gì đó phải không, để tôi nói vài lời với ông." Dương Tùng một tay chống bàn, một tay nâng cao ly: "Chết tiệt nên nói gì đây, để tôi nghĩ..."
"Hi vọng lớp trưởng trân trọng những gì mình đang có, đừng phụ lòng... hức..." Dương Tùng nấc rượu: "Chỉ vậy thôi, lớp trưởng đứng dậy đi chứ?"
Mọi người trố mắt nhìn nhau, Dương Tùng uống tới muội đầu rồi hả, sao đang yên lành lại đi mời rượu Giang Mộ Hành? Giang Mộ Hành không chung hướng đi với cậu ta nên không thể nào tiếp ly rượu này, Dương Tùng sẽ không xuống đài được.
Ai ngờ Giang Mộ Hành thế mà đứng dậy cụng ly với Dương Tùng, anh còn đáp lại bằng một câu kỳ lạ: "Cảm ơn đã quan tâm."
Nửa sau bữa ăn chia tay lần lượt là màn nôn, khóc, hát, ôm, cười, ầm ĩ... mãi chẳng ngừng.
Lớp phó nhân bầu không khí này tìm Giang Mộ Hành nói chuyện, năm ngoái cô bị từ chối rõ ràng, sau đó mâu thuẫn nhau cô càng thêm khó chịu nhưng cô không cam lòng buông chức vị trong tay. Bây giờ đã tốt nghiệp, không còn chức vị gì, cơ hội duy nhất để nói chuyện riêng cũng mất.
Rượu có thể cho người ta can đảm, lớp phó thẳng thắn hỏi: "Giang Mộ Hành, bây giờ cậu có bạn gái chưa?"
Trong phòng có tiếng la hét, tiếng gõ chén, tiếng huýt sáo, hết âm thanh này đến tiếng động khác rất nhịp nhàng.
Gần chín giờ, lưng Yến Hảo đau đến mức không ngồi yên được nữa nên Giang Mộ Hành đưa cậu về. Trong đại sảnh dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết: "Giang Mộ Hành!"
Người được gọi không phản ứng mà bạn trai của người đó giật mình thiếu điều hụt chân lăn xuống cầu thang.
Giang Mộ Hành giữ cánh tay cậu: "Em đi chậm thôi."
"Em đi chậm lắm rồi." Yến Hảo hoảng sợ: "Vấn đề không phải em đi chậm mà là bạn nữ kia..."
Cậu còn chưa nói xong, dưới lầu lại vọng tiếng gọi: "Giang Mộ Hành! Giang Mộ Hành!"
Càng nghe càng đau lòng.
Bạn nữ đó uống nhiều quá, đang nằm trên ghế sô pha trong sảnh kêu ồn ào, mấy bạn ngồi cùng phòng thấy Giang Mộ Hành đi xuống đều xấu hổ. Người say khướt chẳng hay biết gì, cứ gọi đi gọi lại tên người mình thầm mến, nước mắt giàn giụa trên mặt. Không biết lúc tỉnh táo lại sẽ thế nào, có thể thấy mất mặt muốn về nhà, có thể thề không bao giờ uống rượu nữa hay có thể xem như mình đã trút hết ra.
Buông bỏ từ hôm nay.
Sau khi rời khỏi Vườn bốn mùa, Yến Hảo quay đầu trừng Giang Mộ Hành, đi hai bước lại trừng Giang Mộ Hành thêm cái nữa.
Giang Mộ Hành trêu: "Mắt không đau chứ?"
Sắc mặt Yến Hảo hơi tệ, cậu không đùa với Giang Mộ Hành, con người này học hành giỏi giang, khuôn mặt không có chút khuyết điểm, thân hình người mẫu, tính cách chững chạc trưởng thành, cậu chọn cái tốt nhất để học theo.
"Vào đại học anh đừng tập thể dục nữa, ăn cho béo."
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo cất giọng ra lệnh: "Cơ bụng dồn hết lại còn một múi."
Giang Mộ Hành nhướng mày: "Thế em liếm cái gì?"
Yến Hảo nghẹt thở.
Giang Mộ Hành xoa trán, trong hơi thở có mùi rượu nồng: "Về nhà trước đã, ngoan."
Gai nhọn trên người Yến Hảo lập tức dịu xuống.
Trở lại căn hộ, Giang Mộ Hành ngồi bất động. Ban đầu Yến Hảo không nhận thấy điều gì bất thường, cậu cầm xem những món quà lưu niệm mà trường phát.
"Nghe nói năm ngoái là mấy tấm bưu thiếp, năm nay còn có cái mô hình nhỏ." Yến Hảo cho Giang Mộ Hành xem mô hình nhỏ: "Đây là tòa khoa học công nghệ, còn..."
Cậu im bặt, nhích lại gần: "Giang Mộ Hành?"
Giang Mộ Hành không nhúc nhích.
Yến Hảo lắc lắc mô hình trước mắt anh: "Anh say à?"
Giang Mộ Hành vẫn không cựa quậy hay nói chuyện.
Yến Hảo cười to: "Giang Mộ Hành, anh say rồi!"
"Tửu lượng của anh còn chẳng bằng phân nửa em, mười ly bia đá uống thêm chút rượu trắng đã say, em phải nhanh chụp lại làm kỷ niệm."
Yến Hảo vừa chụp ảnh vừa quay video, phấn chấn bận rộn một phen rồi tìm trên mạng nên làm gì khi say.
"Anh đợi chút, em pha nước mật ong cho anh."
Yến Hảo đang rửa ly rót nước trong bếp thì nghe thấy tiếng Giang Mộ Hành gọi mình, lúc đầu cậu còn tưởng mình nghe nhầm nhưng sau hai lần cậu chắc chắn không phải ảo thính.
"Em đây."
Yến Hảo vội cầm ly nước mật ong trở lại phòng khách, đợi bạn trai rượu vào lời ra, cơ hội hiếm có không thể bỏ lỡ.
Giang Mộ Hành cúi người để tấm lưng cong thành một vòng cung, viền mắt bị rượu nhuốm đỏ, ánh mắt mơ màng.
Yến Hảo nắm tay anh đặt lên mặt mình: "Em ở đây."
Giang Mộ Hành chậm rãi cúi đầu, phả hơi thở nóng bỏng lên mặt Yến Hảo, nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu như để chắc chắn: "Yến Hảo, em phải ngoan."
Yến Hào bị vẻ đáng yêu này chọc cho miệng đắng lưỡi khô, cậu cắn đầu ngón tay anh hai cái: "Được, em ngoan."
Giọng Giang Mộ Hành khàn khàn: "Em phải nghe lời."
Yến Hảo: "..."
Ngoan với nghe lời là hai thuộc tính khác nhau hả?
Giang Mộ Hành đợi mãi không có câu trả lời như mong muốn, anh nhíu mày, mím chặt môi mỏng, sắc mặt rất tệ.
Yến Hảo kéo hồn về, hấp tấp dỗ anh như con nít: "Được được được, em nghe lời."
Giang Mộ Hành im lặng.
Yến Hảo tựa nửa người lên đùi Giang Mộ Hành, ngước nhìn anh đầy thành kính si mê.
Giang Mộ Hành quay đầu nhìn chỗ khác như đang dọn dẹp bộ não hỗn độn, một lúc sau anh nghiêng đầu lại, tập trung vào khuôn mặt Yến Hảo: "Em phải luôn..."