Dương Tùng ngả ngớn đi tới bồn rửa, Tống Nhiên và Hạ Thủy chăm chú để ý động tĩnh, hai người tận mắt nhìn Dương Tùng bước gần tới đó, cậu ta chưa làm hành động nào cũng chưa nói chưa rằng gì, thế mà một lớp sương giá đã bao quanh người Giang Mộ Hành trong chớp mắt.
Thật sự là lật mặt trong một giây.
Dương Tùng hếch cằm về phía bọn họ, thấy chưa?
Đôi mắt sau lớp kính của Tống Nhiên tràn đầy khó tin: "Kiếp trước lão Giang là bình giấm hả?"
Hạ Thủy thấp giọng: "Tôi nghĩ là vại giấm."
Cô giải thích trước ánh mắt tỏ vẻ thắc mắc của Tống Nhiên: "Vại vừa to vừa sâu hơn bình."
Tống Nhiên: "..."
Bầu không khí ở bồn rửa tay trùng xuống.
Dương Tùng đứng bên cạnh Yến Hảo hỏi: "Tiểu Hảo, giao bánh ngọt tới chưa?"
"Tới lâu rồi, bỏ trong tủ lạnh." Yến Hảo nói: "Đường kính bánh hai mươi xăng-ti, mấy người chúng ta có thể ăn hết luôn một lần, khỏi phải để qua đêm."
"Năm nào mẹ ông cũng nhờ bậc thầy đỉnh cấp làm bánh cho ông, độc nhất vô nhị trên thế giới, nào như mẹ tôi, sinh nhật tôi mẹ nấu cho mấy món hắc ám, lần nào cũng y như phim thảm họa..."
Dương Tùng liếc nhìn Giang Mộ Hành ôm một thân khí lạnh rời đi, cậu ta "xì" một tiếng: "Cậu ta ăn cả giấm của tôi."
Yến Hảo đứng trước gương chải tóc: "Ồ."
Dương Tùng giật khóe miệng: "Ồ gì? Tên đó có độc chiếm ông quá không?"
"Tàm tạm." Yến Hảo đặt lược gỗ xuống bàn: "Còn tôi thì khá nghiêm trọng."
Dương Tùng hoài nghi mình ảo thính: "Ông nói gì?"
Yến Hảo túm tóc mái: "Ông không nghe lầm."
Dương Tùng nhíu mày hít sâu một hơi: "Mẹ! Ông yêu đương đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần."
Yến Hảo thì thầm với Dương Tùng: "Bạn trai tôi ghen vì tôi, lòng tôi cực kỳ sảng khoái, đành để người anh em tủi thân rồi."
Dương Tùng thấy bạn nối khố hạnh phúc đành nuốt lời than thở đã lên tới mép về: "Ông bảo cậu ta rút địch ý đi được không? Mẹ nó chứ ai không biết còn tưởng tôi là bồ nhí."
Yến Hảo "hừm" một tiếng: "Tùng Tùng, tôi nhận ra ông cao thêm rồi."
Dương Tùng ngẩng đầu ưỡn ngực: "Thật à?"
"Ừ." Yến Hảo cười chân thành: "Vết sẹo trên mặt ông gần như không nhìn thấy, ngũ quan nảy nở ngày càng đẹp trai hơn."
Dương Tùng choàng cổ cậu: "Ngài Hảo đổi đề tài có tâm thêm chút được không, đừng có trắng trợn lừa gạt vậy chứ?"
Nụ cười trên mặt Yến Hảo biến mất.
Lưng Dương Tùng toát mồ hôi lạnh, Tống Nhiên nói đúng, tên này tính tình thất thường, cực kỳ gàn dở, chẳng qua chỉ có người trong nhà với nhau mới được nói chuyện này, ngoài ra thì phải che chở.
"Tôi nói sai gì à mà ông bày cái mặt đó ra với tôi?"
Yến Hảo lạnh lùng nói: "Áo ba lỗ họa tiết hoa của ông ở trong tủ đồ tôi."
Dương Tùng: "Hả?"
"Hồi chuyển mùa Giang Mộ Hành đang xếp đồ cho tôi thì phát hiện." Yến Hảo nói: "Cậu ấy hỏi tôi có phải cậu từng ngủ với tôi không."
Dương Tùng hoảng sợ la toáng: "Con bà nó!"
Tống Nhiên và Hạ Thủy ở phòng khách đồng thời nhìn sang.
Dương Tùng kéo Yến Hảo vào phòng ngủ khác: "Mẹ nó chứ tôi suýt vãi ra quần, từng ngủ là sao? Đừng có dọa người ta chứ?"
Yến Hảo dính nước bọt cậu ta đầy mặt, cậu chê bai lau đi: "Từng ngủ tức là ngủ cùng một giường."
Đầu Dương Tùng chết máy mấy giây: "Anh bạn, hai chúng ta là bạn nối khố."
Yến Hảo dựa vào cửa ngáp: "Ông quen tôi sớm hơn Giang Mộ Hành nhiều năm, còn lớn lên cùng nhau, chúng ta thân nên cậu ấy ghen tị."
Dương Tùng tỏ vẻ một lời khó nói hết. Chẳng lẽ trong tình yêu đồng giới, bạn nối khố tương đương với người khác giới trong tình yêu dị giới? Nhà trai là thanh mai, nhà gái là trúc mã?
Dương Tùng dựa vào tường lắc lắc chân: "Chỉ ngủ cùng một giường đã không chịu nổi, thế Giang Mộ Hành có biết chúng ta đã tắm rửa, chà lưng cho nhau nhiều lần không?"
Sắc mặt Yến Hảo trầm xuống: "Tôi yêu đương đã chẳng dễ dàng, phiền ông quản miệng cho tốt."
Dương Tùng thấy cậu giận, dừng lại đúng lúc: "Rồi rồi rồi, vì hạnh phúc của ông, trước kỳ thi đại học tôi cam nguyện bị ai đó căm thù."
"À phải rồi, cái áo đó của tôi đâu? Chết thảm rồi hả?"
Yến Hảo: "Nén bi thương."
Dương Tùng: "..."
——
Đợi tiêu thực cơm tối, mọi người lấy bánh sinh nhật ra, thắp nến, tắt đèn. Yến Hảo chưa từng tưởng tượng cảnh Giang Mộ Hành hát chúc mừng sinh nhật cho mình, cậu xúc động đến mức viền mắt nóng bừng.
Giang Mộ Hành dẫn đầu hát hai câu, Dương Tùng, Hạ Thủy, Tống Nhiên và dì Trương tham gia vào hai câu cuối, mọi người đồng thanh hát rồi gửi những lời chúc giản dị.
Suốt quá trình cắt bánh Yến Hảo đều cụp mắt, cậu chia từng miếng một lên dĩa, Giang Mộ Hành vẫn luôn đứng bên cạnh cậu.
Tống Nhiên kinh ngạc: "Sinh nhật mà mấy ông không bôi kem hả?" Vô lý quá chừng, cả đám cười nói đùa giỡn, sinh nhật trôi qua nhẹ nhàng vậy sao?
Dương Tùng quấn dải ruy băng, vứt vào thùng rác: "Không bôi trong sinh nhật Tiểu Hảo."
Tống Nhiên tò mò: "Tại sao?"
Dương Tùng duỗi hai ngón tay: "Có hai nguyên nhân."
Hạ Thủy tiếp lời: "Một là đắt, hai là ngon siêu cấp vô địch dữ dội."
Tống Nhiên cầm muỗng múc ngôi sao nhỏ trên bánh lên ăn, cậu ta không biết giá nhưng đúng là ngon thật, thế là cậu ta tìm một chỗ để thưởng thức bánh. Hạ Thủy đi gửi tin nhắn báo bình an cho gia đình, Dương Tùng đi vệ sinh, dì Trương vào bếp ăn phần bánh của mình.
Trên bàn chỉ còn Yến Hảo và Giang Mộ Hành. Yến Hảo liếm sạch kem dính trên ngón tay, đầu lưỡi hồng hồng, cánh môi trơn bóng.
Giang Mộ Hành nhíu mày: "Ăn đàng hoàng, đừng nghịch."
Yến Hảo mút ngón tay: "Em đâu có nghịch."
Giang Mộ Hành hít thở nặng nhọc.
Yến Hảo như không để ý, dùng ngón trỏ quệt ít kem đưa đến miệng Giang Mộ Hành: "Anh nếm thử đi."
Giang Mộ Hành bạnh chặt quai hàm: "Em tự ăn đi."
Yến Hảo thở dài: "Anh chẳng có tình..."
Chữ "thú" còn chưa kịp thốt ra, đầu ngón tay cậu đã được cảm giác ấm áp bao lấy, sau đó là một phen đau nhói. Đến khi Yến Hảo kéo hồn về thì kem trên đầu ngón tay cậu đã biến mất, chỗ đó chỉ có vết cắn gọn gàng, thủ phạm đã vào phòng từ lâu.
Yến Hảo xoa vết cắn, đầu ngón tay tê dại như có dòng điện chạy qua.
"Giả tạo, quả là giả tạo, tất cả đều là giả tạo."
Hạ Thủy ngồi xuống ăn bánh: "Định lực của Giang Mộ Hành mạnh đến mức nhiều người trưởng thành không thể sánh được, cậu ấy ngày thường cũng siêu lý trí, không có biểu cảm gì. Tôi cứ nghĩ ngay cả khi cậu ấy có người yêu, trong giai đoạn thân mật nồng nhiệt vẫn lạnh lùng, nào ngờ cậu ấy có... ờm, một mặt dữ dội."
Yến Hảo từng nghĩ tương tự, cậu thấy môi Giang Mộ Hành cứ như nước đá, hóa ra chỉ là vì anh nín nhịn.
Hạ Thủy giơ tay che miệng, bà tám hỏi dò: "Phát triển đến mức nào rồi?"
Yến Hảo lấy nĩa xiên một miếng trái cây cho vào miệng, cất giọng mơ hồ: "Thấp hơn một mức so với bà nghĩ."
"Why?" Hạ Thủy xúc động mở to hai mắt: "Hôm nay mưa thuận gió hòa, quốc thịnh dân an, thiên thời địa lợi, còn gì ngăn cản được hai ông..."
Yến Hảo thấy dì Trương đi ra từ trong bếp bèn vội ngắt lời Hạ Thủy: "Bà ăn bánh đi."
Dì Trương đóng cửa kính lại: "Tiểu Hảo, dì về trước đây."
Yến Hảo dạ một tiếng: "Dì đi đường cẩn thận."
Dì Trương lục lọi bên tủ giày ở trước cửa, lấy một cái túi từ trong túi vải đỏ ra đưa cho Yến Hảo: "Đây là món quà nhỏ dì tặng con, sinh nhật vui vẻ nhé Tiểu Hảo, hạnh phúc là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."
Yến Hảo vươn tay nhận: "Con cảm ơn dì."
Dì Trương đi rồi, Hạ Thủy ló đầu nhìn đồ trong túi: "Oa, là album ảnh, dì Trương đỉnh thật. Năm sau ông tốt nghiệp chắc chắn rất nhiều người gửi ảnh cho nhau, món quà này rất thiết thực."
Yến Hảo cất album ảnh đi: "Tôi không quen phần lớn bạn bè trong lớp."
Hạ Thủy cười tít mắt: "Để tôi nói với Hành Tây, Tống Nhiên, mỗi người bọn tôi cho ông mấy chục bức ảnh, đảm bảo ông sẽ lấp đầy album."
Yến Hảo: "..."
"Đây, quà của tôi." Hạ Thủy cầm chiếc áo khoác len vắt trên lưng ghế, lấy một chiếc hộp gỗ từ trong túi áo ra: "Ông khoan xem, đợi bọn tôi đi đã."
Trên hộp có vài hoa văn phức tạp trông rất đẹp và tinh xảo.
"Yo, món làm mỹ nữ Hạ xuất huyết máu đây ư." Dương Tùng đi tới: "Vòng tay đôi đặt làm riêng à?"
Hạ Thủy trừng mắt, lạnh lùng nói: "Ông có thể đi chết đi."
Dương Tùng tặc lưỡi: "Đoán đúng rồi hả? Không phải chứ?"
Hạ Thủy quay đầu, nhanh nhảu nói: "Tiểu Hảo, quà của Hành Tây là đề thi Toán chính thức ba năm gần đây, hai bộ đề thi tổ hợp, một bộ văn xuôi!"
"..." Dương Tùng: "Mẹ nó bà..."
Hạ Thủy: "Sao?"
Dương Tùng: "Ông đây trai hiền không đánh con gái."
Hạ Thủy: "Xí."
Yến Hảo nhàn nhã ăn bánh, không thèm để ý cặp đôi dở hơi này, dù sao hai người họ không làm ầm nổi, kết cục luôn là sấm to mưa nhỏ.
Dương Tùng vác khuôn mặt đen sì đi lấy ba lô, cầm hết đống sách ra: "Còn có cái này."
Cậu ta ném một đĩa nhạc lên bàn trước mặt Yến Hảo.
"Sao ông mua cái này, tôi có..."
Yến Hảo bỗng im bặt, cậu nhìn thấy chữ ký ở góc dưới bên trái đĩa nhạc, bên cạnh còn ghi một câu.
– Chúc bạn Yến Hảo được ghi tên trên bảng vàng.
Đĩa nhạc của ca sĩ cậu thích nhất, phiên bản giới hạn cậu thích nhất, từ chữ ký đến lời chúc, tất thảy đều khiến Yến Hảo vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
"Tùng Tùng, ông tự viết chữ hả?"
"Quả là ông thông minh."
"Ông bắt chước giống thật."
"Cũng tạm thôi, nhờ tay nghề này tôi mới nuôi sống gia đình được."
Cơ mặt Yến Hảo co rút.
Dương Tùng làm bộ muốn giật về: "Không muốn thì trả lại cho tôi."
Yến Hảo ôm đĩa vào lòng, cả người lẫn ghế ngả ra sau.
Dương Tùng đỡ lưng ghế: "Mặt mũi đâu rồi."
Yến Hảo cực kỳ cảm động, đĩa nhạc đã khó mua mà chữ ký với lời chúc còn khó có hơn, chắc chắn người anh em này đã bỏ ra rất nhiều công sức.
"Huynh đệ tình thâm." Hạ Thủy vẫy tay: "Hai anh đẹp trai lại đây, tới làm dĩa bánh."
"..."
——
Nhóm Dương Tùng phải đi sớm vì kế hoạch học được dán trên tường nhà rất lớn rất nổi bật. Dấu đỏ như đồng hồ đếm ngược đến kỳ thi, lúc nào cũng nhắc nhở họ rằng hôm nay Yến Hảo còn bao nhiêu đề chưa làm, bao nhiêu công thức chưa thuộc, cậu phải thức khuya đến tối muộn.
Họ đều là những trẻ ngoan, đạo đức không bị tiêu hoại, nhân cách không bị bóp méo nên ngầm hiểu tự rút lui, đổi chỗ đi high.
Yến Hảo đợi ba người đi rồi mới vào phòng mở quà Hạ Thủy tặng, đúng thật là một cặp vòng tay. Trên đó có khắc chữ không rõ lắm, phải soi dưới đèn mới thấy là chữ Latinh in hoa. Một chiếc được khắc chữ "VV", chiếc còn lại là "HP", ngoài ra còn có thiệp chúc mừng điện tử.
Yến Hảo ngồi xếp bằng trên giường, mở thiệp chúc mừng, nghe bản nhạc chúc mừng sinh nhật trong sáng.
[Ding ding ding ding, bạn cùng lớp Tiểu Hảo đáng yêu nhất của tôi, chúc ông sinh nhật vui vẻ.]
[Giờ này năm sau ông là sinh viên đại học, đây là sinh nhật cuối cùng của ông ở trường trung học, rất ý nghĩa.]
[Tôi nhờ một người thân giúp tôi thiết kế vòng tay từ lâu rồi, hàng không bán. Đây là kiểu cặp kín đáo lắm, kín đến mức người bình thường nhìn không ra đâu, hai người đeo sẽ không bị phát hiện bí mật nhỏ này. Phải hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.]
[Cuối cùng thêm một lần nữa, sinh nhật vui vẻ.]
———
Chú thích:
(*) Gốc của VVHP là YYXF – vĩnh viễn hạnh phúc (yǒngyuǎn xìngfú)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT