Yến Hảo đến chỗ ba ngủ say như bất tỉnh, cậu mơ màng cứ nghĩ mình vẫn ở trong nước nên nhích sang bên cạnh, cậu không chạm vào cơ thể săn chắc ấm áp mà là tấm chăn man mát, cậu lập tức mở mắt ra.
Yến Hảo vừa tỉnh liền gọi cho Giang Mộ Hành, bên kia bắt máy ngay, cậu rầm rì: "Em ngủ thiếp đi mất, ngủ muốn choáng đầu."
Bên Giang Mộ Hành trời đã tối, anh đang xem tin thời sự: "Ba mẹ em đâu?"
"Bận việc ở công ty cả rồi." Yến Hảo duỗi lưng: "Em nói anh nghe, thư ký của ba em mua cho em một quả cầu pha lê."
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo nghiêng người kéo theo tấm chăn: "Cái kiểu có quay ngựa gỗ tuyết trắng bay bay ấy, hộp nhạc là Spirited Away, anh đoán ông ấy nghĩ gì?"
Giang Mộ Hành nói: "Nghĩ em dễ thương."
Yến Hảo cong môi: "Thế sao trước đây ông ấy mua sách chứ không mua món này?"
Giang Mộ Hành vẫn dùng giọng điệu trần thuật không xen lẫn chút mập mờ hoa mỹ nào, vừa ung dung vừa nghiêm túc: "Bây giờ em dễ thương hơn trước kia."
Yến Hảo: "..."
"Em cảm giác anh đang lừa em, nhưng em thích."
Giang Mộ Hành dựa vào ghế sô pha: "Dậy ăn gì đó đi."
"Lát nữa." Yến Hảo ngáp một cái: "Em nói này, em vừa nằm mơ thấy anh."
Đầu dây bên kia có giọng của người dẫn thời sự, gần như che lấp tiếng Giang Mộ Hành thở, anh lại còn không nói gì.
Yến Hảo như đang chỉ bảo trẻ con: "Anh phải hỏi em mơ về cái gì."
Giang Mộ Hành phối hợp hỏi: "Em mơ về cái gì?"
"Em mơ thấy anh đứng ở cửa lớp." Yến Hảo nhớ lại cảnh đứt quãng trong mơ: "Đó là hình ảnh của rất nhiều năm sau, vóc dáng anh trong mơ trưởng thành hơn bây giờ nhiều, tóc vuốt keo chải ngược kiểu dày, đeo kính đen, mặc bộ âu phục màu xanh đậm, vừa đoan chính vừa đẹp trai cấm dục, lúc đó anh đứng ở cửa sau rồi..."
Giang Mộ Hành nhắm hờ mắt: "Hửm?"
Giọng anh trầm trầm, âm cuối cao lên tùy ý rất gợi cảm ghẹo người.
Lỗ tai Yến Hảo nóng bừng, cậu dụi vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "Anh gọi tên em."
Yết hầu Giang Mộ Hành khẽ động, anh nghe cậu nói tiếp: "Khi đó em đang trong tiết, giáo viên bảo em ra ngoài, em mới vừa đứng dậy đi tới trước mặt anh là anh đã ôm em, khóc lóc gọi em là ba."
"..."
Yến Hảo: "Em sợ tới mức tỉnh giấc, sau đó em lại mơ..."
Giang Mộ Hành ngắt lời cậu: "Được rồi."
Yến Hảo: "Để em nói hết đã."
Giang Mộ Hành: "Giấc mơ thứ hai của em là anh chơi em."
Yến Hảo: "Sao anh biết?"
Giang Mộ Hành: "Em còn có thể thở dốc lớn hơn được nữa à?"
Yến Hảo dùng hành động để trả lời Giang Mộ Hành biết rằng cậu có thể.
Cuộc điện thoại nhuốm màu, tràn ngập tiếng thở dốc nặng nhọc và nhịp tim dồn dập. Yến Hảo đang cố ý muốn Giang Mộ Hành biết, em khao khát anh đến mức bực bội, anh cũng phải chịu giống em. (mới chương trước bảo không chat sẽ nay đã chơi phone sẽ)
——
Không lâu sau, thư ký Trần chở Yến Hảo đến khách sạn. Trong phòng riêng đâu cũng là những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, Yến Minh Thành đưa con trai đến đây một là vì đúng lúc có bữa tiệc, hai là vì nhân cơ hội này để con trai mình xuất hiện.
Yến Hảo bước vào phòng riêng không còn là một học sinh cấp ba bình thường mà là con trai của tổng giám đốc CLM, từng lời nói cử chỉ của cậu đều cực kỳ có văn hóa, bản lĩnh bề ngoài khéo léo không làm ba mình mất mặt.
Trong lúc nâng ly cạn chén, Yến Minh Thành cười ngày càng nhiều, trong thương trường lừa gạt lẫn nhau, thật giả khó phân không có bạn bè thật sự, chỉ có hợp tác lợi ích, nhưng tâm trạng ông vẫn rất tốt khi nghe người khác khen con mình.
Nửa sau bữa tiệc Yến Hảo đi ra ngoài hít thở, bất ngờ gặp người quen trong hành lang tên là Vương Phi Phi, cô là con gái cưng của cục trưởng Vương. Vương Phi Phi để tóc đỏ, trang điểm mắt khói, đeo khuyên tai to, đi bốt đen và mặc một chiếc váy ôm khá ngắn để lộ ra đôi chân.
Yến Hảo suýt nữa là không nhận ra cô, trong ấn tượng của cậu Vương Phi Phi không trang điểm, mái tóc đen dài và thẳng như thác nước, luôn mặc váy dài đến mắt cá chân phối với áo sơ mi hoặc áo len, trông rất thục nữ và nho nhã.
Vương Phi Phi giật giật vạt váy, thoạt nhìn có vẻ ngượng ngùng: "Sao cậu lại ở đây?"
Yến Hảo chỉ căn phòng bên trái: "Ăn tiệc."
Vương Phi Phi xoắn lọn tóc: "Cậu sang đây từ khi nào vậy?"
Yến Hảo ngửi thấy mùi rượu từ người cô, cậu đoán cô đến đây với nhóm bạn: "Mới hôm nay, nghỉ lễ quốc khánh."
"Ồ đúng rồi, quốc khánh, tôi quên béng mất." Vương Phi Phi cười: "Chắc là cậu nghe ba tôi nói rồi, cuối năm tôi sẽ về nước."
Yến Hảo gật đầu: "Tôi nghe rồi."
Vương Phi Phi cảm nhận được sự xa cách của cậu, nụ cười trên mặt cô cứng ngắc: "Tiểu Hảo, lần gần đây nhất chúng ta gặp nhau là đoan ngọ năm nay, chưa bao lâu mà tôi cảm giác cậu đã thay đổi rất nhiều."
"Nhiều lắm sao?" Yến Hảo gãi gãi má, nói thầm: "Chắc là vì thầm mến đã tu thành chính quả rồi."
Vương Phi Phi kinh ngạc mở to mắt: "Cậu có người yêu rồi sao?"
Yến Hảo thản nhiên thừa nhận: "Ừ."
Vương Phi Phi lại cười rộ: "Mối tình đầu của cậu à, năm cuối cấp tôi chẳng dám yêu đương, không ngờ cậu lại vượt qua được."
Yến Hảo cũng cười: "Hết cách rồi, ai bảo tôi thích người ta."
Vương Phi Phi thả lỏng người, đặt tay lên vai cậu: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu thẳng thắn thế này, chờ tôi về nước cậu phải dẫn người ta tới giới thiệu với tôi đó, tốt xấu gì tôi cũng là vị hôn thê của cậu."
Yến Hảo thôi cười: "Tầm bậy."
"Gì mà tầm bậy, chính miệng cậu nói hồi còn bé."
Vương Phi Phi biết tính tình cậu gàn dở, tâm trạng thất thường, lâu ngày đã thành thói quen, thấy cậu trở mặt, cô không để tâm mà nói tiếp: "Ảnh cưới cậu vẽ tôi vẫn còn giữ đấy."
Cô đang nói dối, thật ra tám năm trước bức tranh đó đã mất rồi.
Vương Phi Phi hơn Yến Hảo hai tuổi, năm nay mới hai mươi, cô đã quen nhiều bạn trai ở nước ngoài, tự do không bị gò bó trong tình cảm, nhưng họ không nằm trong phạm vi đối tượng kết hôn của cô.
Quan niệm của cô là tha hồ trước tuổi ba mươi và kết hôn với người mà gia đình sắp xếp. Yến Hảo là ứng cử viên lý tưởng của cô, chưa từng thay đổi.
Gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, tính hơi xấu cũng không sao cả, dù sao sau khi kết hôn mỗi người đều có một cuộc sống riêng.
Vương Phi Phi còn muốn tìm cơ hội để dạy Yến Hảo từ một cậu nam sinh trở thành một người đàn ông. Không ngờ bây giờ cậu đã hẹn hò, một người con gái khác đã giành trước cô một bước.
Có vẻ đang trong lúc cuồng nhiệt mù quáng, không biết chừng sang năm sau khi tốt nghiệp sẽ chia tay. Vương Phi Phi đang nghĩ ngợi, bên tai nghe giọng nói cứng rắn của Yến Hảo: "Sau này cô đừng nói bậy bạ nữa, tôi không có vị hôn thê nào."
Sắc mặt Yến Hảo rất xấu.
Vương Phi Phi bị kích thích, không khỏi tức cười: "Cậu mới mười tám tuổi đã yêu, coi nó là thật à?"
Yến Hảo đẩy tay cô ra, nhìn cô chằm chằm với đôi mắt không chút ánh sáng như bầu trời trước cơn bão tuyết, u ám lạnh lẽo.
Vương Phi Phi hoảng trong lòng: "Thôi bỏ đi, với trạng thái của cậu bây giờ thì tôi có nói gì cậu cũng không nghe, không bao lâu nữa chẳng cần tôi nói gì, tự cậu có thể..."
Yến Hảo không đợi cô nói xong đã rời đi.
Vương Phi Phi hơi hối hận vì lời không nên nói của mình, một người đang yêu mà bạn lý luận với người ta, trong khi người ta nói cho bạn biết chân tình thực cảm, rõ ràng là cả hai không cùng một kênh.
Thấy Yến Hảo sắp vào phòng vệ sinh, Vương Phi Phi chạy bước nhỏ đuổi theo: "Tiểu Hảo đừng giận, tôi nói chơi chơi thôi, không có ý gì đâu."
Yến Hảo không quay đầu.
Vương Phi Phi không bỏ qua, tình yêu tuổi học sinh cấp ba còn quá non nớt, không thể chống cự nổi cám dỗ và mưa gió, có thể chỉ kéo dài vài ngày, vài tuần, một hoặc hai tháng, nói hết thích là hết thích được ngay, vốn dĩ không thể kiên trì đến lúc tốt nghiệp, cô không muốn vì chuyện nhỏ này mà khiến quan hệ giữa mình với Yến Hảo căng thẳng.
Yến Hảo bị Vương Phi Phi chặn lại, tình hình chạm vào là nổ ngay. Đúng lúc này Yến Minh Thành xuất hiện hỏi xảy ra chuyện gì.
Vương Phi Phi cười ngượng giải thích: "Chú à, cháu vừa mới biết Tiểu Hảo có người yêu, nói vài câu cậu ấy không thích nghe lắm."
Yến Minh Thành nhìn con trai mình, dù ông rất tò mò con trai có người yêu từ khi nào và người đó là ai nhưng ông sẽ không hỏi chuyện này trước mặt người ngoài.
Con mình thỉ mình che chở.
"Đã trưởng thành cả rồi, yêu thì yêu thôi, tự làm chủ chuyện của mình."
Yến Minh Thành vừa nói vậy, đôi mắt con trai lập tức sáng đến mức da đầu ông tê rần, trong lòng sinh dự cảm xấu.
Điện thoại Yến Hảo bỗng rung lên.
Giang Mộ Hành gửi tin nhắn tới, Yến Hảo không hề chần chừ mở xem.
– Anh chuẩn bị đi ngủ đây, có việc gì thì gọi anh, không có việc gì cũng có thể gọi anh, ngoan chút nhé.
Yến Minh Thành đứng gần đó thấy nội dung tin nhắn qua khóe mắt, rồi chợt nghĩ tới điều gì đó làm sắc mặt ông thoắt biến.
Yến Hảo trả lời tin nhắn Giang Mộ Hành, im lặng đứng yên.
Vương Phi Phi thấy bầu không khí giữa hai ba con đột nhiên trở nên kỳ lạ, một người đang ở trên bờ vực sắp mất kiểm soát, người kia thì bình tĩnh, cô lén bỏ chạy, để hôm khác rồi nói xin lỗi.
——
Ban đầu Yến Hảo định xem lại bản thảo đã đánh máy rồi buổi tối tìm thời gian thoải mái để ngả bài với ba mẹ, bây giờ đột phát tình huống ngoài dự liệu, mọi thứ kéo đến vội vàng.
Yến Minh Thành rời khỏi bữa tiệc của đối tác, Nghê Thanh đang ở thành phố khác kết thúc cuộc họp vội vã chạy đến. Lúc cả nhà gặp nhau là khoảng ba giờ chiều, gió ấm mây trắng, thời tiết dễ chịu.
Phòng khách căn đầy áp lực.
Nghê Thanh ngồi ở quầy bar uống rượu, Yến Minh Thành hút thuốc bên cửa sổ. Cả hai đều đang dùng cách riêng của mình để tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực, tránh nói những lời làm tổn thương con.
Khó lắm con trai mới tiến đến gần họ, không ai muốn phá hỏng sự hòa thuận khó giành được của gia đình. Thế nên dù họ có bàng hoàng, lo lắng đến đâu, chuyện khó giải quyết đến mấy cũng phải cẩn thận.
So với sự bất lực của vợ, tâm trạng của Yến Minh Thành phức tạp hơn nhiều, từ lâu ông đã biết con mình phải lòng một người là sinh viên trường A tương lai và là một học sinh giỏi. Con trai ông vì người đó mới đặt một mục tiêu lớn, dốc sức đánh cược.
Nhưng mỗi lần trò chuyện điện thoại, con trai ông không than thở gì mà còn vui vẻ hơn trước kia như thể việc học rất hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại, không phải hạnh phúc vì việc học, mà hạnh phúc vì người dạy học.
Yến Minh Thành nhéo mạnh mi tâm, lúc đó ông cổ vũ con trai là con đừng lo lắng chuyện khác, cứ theo đuổi là được. Bây giờ thì hay rồi, con trai đuổi người ta vào tròng rồi.
Người đó xuất sắc là xuất sắc, chuyện này không cần bàn cãi, nhưng đó không phải là một cô bé mà là một anh chàng cao lớn.
Phòng khách im lặng đến đáng sợ.
Yến Hảo ôm chân ngồi dưới đất, đối mặt với ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
"Cộp."
Nghê Thanh đặt chai rượu xuống, không khống chế được lực tay nên âm thanh vang lên trong không gian yên tĩnh bị khuếch đại, nghe mà chấn động lòng người.
"Con đang học lớp mười hai phải đối mặt với kỳ thi đại học, một khi con đặt quá nhiều tình cảm vào đó, một chút xung đột sẽ khiến con tiêu tốn rất nhiều tinh lực, hoặc vì thiếu kinh nghiệm nên không tài nào khai thông được, con sẽ mất tập trung trong chuyện học, cuộc sống cũng sẽ nảy sinh nhiều ảnh hưởng xấu."
Nghê Thanh dừng một lúc: "Nên mẹ cho là chất lượng mối quan hệ này của con rất thấp, không đáng để con..."
Yến Hảo đột nhiên cười khẽ: "Suy cho cùng là vấn đề giới tính."
"Mẹ à, nếu Giang Mộ Hành là con gái thì mẹ có nói với con những lời này không?"
Nghê Thanh không nói gì, có lẽ có, có lẽ không. Đây là giả thuyết chứ không phải sự thật, chuyện đã xảy ra rồi, cụ thể sẽ thế nào không biết được.
Yến Minh Thành bên cửa sổ nghe hai mẹ con nói chuyện, tưởng tượng nếu Tiểu Giang là một cô bé, chắc chắn ông sẽ không có nỗi lòng như bây giờ, thay vào đó ông sẽ khen con trai là thật giỏi.
Ầy.
Yến Minh Thành thở dài trong lòng, quay đầu đi đến chỗ con trai, đá nó một cái không nhẹ không mạnh.
"Ba sẽ không đánh không mắng con, mẹ con cũng sẽ không nổi điên cãi nhau ầm ĩ với con, ba mẹ càng không lấy những thứ như lòng hiếu thảo để áp bức con."
Yến Hảo ngẩng đầu.
Yến Minh Thành cúi xuống nhìn con trai, nghiêm nghị nói: "Nhưng ba mẹ muốn nghe suy nghĩ của con, toàn diện và kỹ càng."
"Đừng nói với ba là Tiểu Giang đẹp trai thế nào, học giỏi ra sao, có thể chịu đựng gian khổ biết bao nhiêu, đối nhân xử thế chững chạc nhường mấy, tất cả những thứ đó đều vô dụng, hiện tại thằng bé chỉ là một học sinh cấp ba, ba hi vọng con nhìn thẳng vào..."
Nghê Thanh nghe chồng khuyên răn con trai mình bằng giọng điệu khuyên răn cấp dưới, không khỏi khụ một tiếng: "Lão Yến, sao anh nói liên miên thế? Em muốn nghe cho rõ, anh bớt mấy lời đi."
Yến Minh Thành: "..."
Ông cho vợ một ánh mắt, em cứ bảo vệ tiếp đi.
Nghê Thanh làm ngơ: "Hảo Hảo, con nói đi."
Yến Hảo không mất kiểm soát cảm xúc mà nói năng lộn xộn, lời cậu nói ngắn gọn chứa đầy sức mạnh.
"Giang Mộ Hành là tín ngưỡng của con."
Yến Minh Thành khựng lại, tìm một cái gạt tàn để gạt tàn thuốc, Nghê Thanh quay đầu tiếp tục rót rượu. Thật ra hai người nắm rõ, con trai họ quyết tâm dốc toàn lực thi vào đại học A, đến lúc này vẫn còn kiên trì, thái độ của cậu đã nói lên tất cả.
Con trai sẽ đi theo người nó thích bất kể có khó khăn thế nào.
Tay Nghê Thanh chống đầu, mái tóc dài xõa xuống, vẻ mặt thoáng bất lực, bà biết kinh doanh nhưng lại không biết giáo dục con trai, bà chỉ biết con mình muốn gì mình sẽ cho cái đó, nhưng con trai hầu như không mở miệng đòi hỏi bất cứ thứ nào.
Mà hiện tại con trai đã nói nó muốn gì rồi.
Cảm xúc của Nghê Thanh dần trở nên hỗn loạn, nỗi tự trách ập đến nghiền nát các đầu dây thần kinh. Nếu như trước khi bắt đầu sự nghiệp bà dành nhiều thời gian hơn cho con trai, soi sáng cho nó khi tâm trí nó dần hoàn thiện, thì liệu tính hướng của nó có...
Nghê Thanh bỗng đứng dậy đi lên lầu, bà không muốn con trai nhìn thấy dáng vẻ mình suy sụp hoàn toàn.
"Đừng nhìn, gánh nặng làm tổng giám đốc của mẹ con lớn lắm, không khóc trước mặt con đâu."
Yến Minh Thành ngồi xuống đối diện con trai: "Hút thuốc không?"
Yến Hảo vẫn nhìn lên cầu thang: "Không hút."
"Thế hai ba con mình tâm sự đi." Yến Minh Thành hút điếu thuốc: "Nhân sinh không thể song toàn, ba mẹ vì làm ăn mà bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành của con."
"Đương nhiên những lời hiện tại toàn là nhảm nhí, bỏ lỡ đã bỏ lỡ rồi, không có cơ hội làm lại."
Yến Hảo rũ mắt nhìn quang ảnh dưới sàn nhà.
"Ba không nói mối tình ở tuổi này của con có thể tồn tại bao lâu, ba chỉ nói với con một điều, con chọn Giang Mộ Hành, chỉ có một con đường dẫn vào bóng tối."
Yến Minh Thần phả ra một làn khói: "Con sẽ đánh mất nhiều con đường rực sáng mà con có thể dễ dàng bước đi."
Yến Hào bĩu môi: "Chính ba nói đã trưởng thành rồi, tự làm chủ chuyện của mình."
"Khụ! Khụ khụ khụ!" Yến Minh Thành ho sặc sụa, tự mình đào tự mình chui.
Yến Hảo hút thuốc thụ động, ho hai tiếng: "Hồi thi tuyển sinh cấp ba con đã thích Giang Mộ Hành."
Yến Minh Thành trừng mắt nhướng mày: "Được lắm thằng nhóc này, hóa ra đòi vào Nhất Trung là vì chạy đi tìm người ta hả?!"
"Đây không phải là trọng điểm." Yến Hảo không hề hoang mang: "Ý con là con không ham muốn cái mới mẻ, không phải bốc đồng hay làm chuyện đặc biệt để khiêu chiến thế đời."
Cuối cùng cậu nói: "Ba là người từng trải, ba hiểu mà."
Yến Minh Thành không trúng bẫy: "Ba con không hiểu lắm, do con gái không đủ dịu dàng hay không đủ dễ thương, ngoan ngoãn nên con mới phải lòng con trai?"
Yến Hảo nắm tóc mái: "Con gái cũng tốt, chẳng qua Giang Mộ Hành là con trai."
Thái dương Yến Minh Thành đau nhức: "Thằng bé ấy nghĩ gì? Ở cạnh con không có áp lực chênh lệch xuất thân sao?"
Yến Hảo nhíu mày: "Giang Mộ Hành thích Yến Hảo, không phải thích con trai của Yến Minh Thành và Nghê Thanh."
Yến Minh Thành nói lời sắc bén: "Thì sao, tất cả tài sản và điều kiện trong tay ba mẹ đều thuộc về con, bạn đời tương lai của con sẽ có một nửa."
Toàn thân Yến nổi gai nhọn: "Ba nói cứ như con trai ba chẳng có chút giá trị, được người mình thích thích chỉ vì xuất thân."
Yến Minh Thành nghẹn họng: "Nhóc con nghĩ bậy bạ gì đó, ba không có ý đó."
"Con cũng ưu tú mà." Yến Hảo lẩm bẩm: "Con sẽ ưu tú hơn nữa, con đang cố gắng."
Yến Minh Thành vuốt mạnh mặt, giọng khàn khàn, hai mắt hiện tơ máu, ông ngồi thẳng người nói: "Con ngồi đây một mình đi, ba đi xem mẹ con."
Yến Minh Thành trừng mắt: "Cảm ơn gì, ba có nói giúp con đâu?"
Giọng Yến Hảo nghẹn ngào, cậu cố hết sức để nước mắt không rơi xuống: "Ba là thần tượng của con."
Yến Minh Thành thầm mắng con trai không có triển vọng: "Lăn đi, thần tượng của con chẳng phải là người ta à?"
Yến Hảo nghiêm túc nói: "Cậu ấy là bé thần tượng, ba là siêu thần tượng."
Yến Minh Thành: "..."
Yến Hảo theo ba đến chỗ bậc thang: "Ba dỗ dành mẹ nhiều hơn đi, giúp Giang Mộ Hành nói nhiều lời tốt về cậu ấy, cậu ấy hiếu thuận lắm, sau này chắc chắn sẽ dưỡng lão ba!"
Yến Minh Thành loạng choạng, thằng nhóc kéo cả dưỡng lão ra luôn rồi, xem ra hai đứa nhỏ này đã sẵn sàng đi đến cùng. Ông cầm điếu thuốc bước lên lầu, ông luôn dạy con rằng người lớn có thể hoàn toàn độc lập tự chủ, ông không thể tự làm bẽ mặt mình được.
Thôi vậy.
——
Yến Hảo ngẩn người ngồi trong phòng khách, thời gian để lộ dấu vết khi ánh mặt trời nghiêng về phía tây, tia nắng cách xa cậu từng chút một.
Không biết qua bao lâu Yến Hảo mới hoàn hồn, đôi chân tê rần, chỗ ngồi bị bóng đen bao phủ, cậu lấy điện thoại ra xem giờ.
Giang Mộ Hành không gửi tin nhắn nào nữa, ở thành phố T đang là mười hai giờ đêm, chắc anh ngủ từ lâu rồi.
Yến Hảo cắn miếng ngọc nhỏ mà Giang Mộ Hành tặng mình, miệng lặp đi lặp lại: "Không sao đâu, sẽ không sao đâu..."
Sập tối, trên lầu có tiếng bước chân. Nghê Thanh bước xuống lầu, mái tóc dài gợn sóng được buộc sau vai, lớp trang điểm đã được tẩy đi, đôi mắt đỏ au.
Yến Hảo như tội nhân chờ tuyên án.
Nghê Thanh thấy phản ứng của con trai, bà đau lòng thở dài: "Hảo Hảo qua đây."
Yến Hảo ôm bất an cúi đầu đi tới, không biết ba nói chuyện với mẹ thế nào rồi, liệu có tốt không. Theo thường lệ thì khi ba cậu ra tay sẽ không có nhiều vấn đề lớn.
Nghê Thanh ôm con trai trong lúc nó đang cắn khóe môi.
Yến Hảo sững sờ.
Giọng Nghê Thanh rất dịu dàng: "Cục cưng, ba con nói đúng, đây là lần đầu con thích một người như thế, con cũng cho ba mẹ thấy quyết tâm của con, ba mẹ nên ủng hộ con."
"Hơn nữa khách quan mà nói, bản thân thằng bé mà con thích cực kỳ xuất sắc, giới tính chẳng trừ đi bao nhiêu điểm."
Hô hấp Yến Hảo thoắt trở nên gấp gáp.
"Mẹ muốn nói con biết, thế giới này sẽ ôm rất nhiều ác ý đối xử với con, con đường con đi sẽ gian nan vượt xa tưởng tượng của con."
Nghê Thanh vuốt tóc con trai: "Nếu con bị thương, không muốn tiến lên nữa thì quay đầu lại, ba mẹ luôn là chỗ dựa cho con."
Mũi Yến Hảo chua xót, nước mắt mấy lần kìm nén vẫn rơi xuống.
Yến Minh Thành ở tầng hai la to: "Bảo thằng bé đó tự gọi cho ba!"
"Thôi bỏ đi, nói qua điện thoại không rõ ràng, đợi dịp tết rồi nói chuyện trực tiếp, con chuyển lời cho thằng bé, là con dâu phải có dáng vẻ của con dâu, cư xử không tốt thì đừng hòng nhận tiền lì xì."
Yến Hảo lau nước mắt: "Con biết rồi!"
———
Editor có lời muốn nói:
Giang Mộ Hành: "Em còn có thể thở dốc lớn hơn được nữa à?"
Yến Hảo dùng hành động để trả lời Giang Mộ Hành biết rằng cậu có thể.
Cuộc điện thoại nhuốm màu, tràn ngập tiếng thở dốc nặng nhọc và nhịp tim dồn dập.
Mới chương trước bảo không chat sẽ nay đã chơi phone sẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT