Hành động của Sở Vân Thanh cuối cùng cũng khiến Viên Mông chú ý.

Viên Mông gọi cho Trương Phi Phàm giữa thời gian nghỉ ngơi, Trương Phi Phàm nhìn Weibo của 'Thiên Thanh Sát' phá mười nghìn fan chỉ sau một đêm thì đầy kinh ngạc, cuối cùng tất cả kinh hãi đều biến thành thỏa mãn và đắc ý, khen: "Lão Sở đúng là kỳ tài tuyên truyền!"

Giọng nói của Viên Mông lập tức nâng cao một quãng tám: "Anh biết?"

Trương Phi Phàm: "Đương nhiên là tôi biết rồi! Trước khi livestream lão Sở đã nói với tôi rồi, hỏi tôi có gì không thể phát được không. Tôi nói không có! Đoàn phim của tôi có làm gì đen tối đâu, cũng không bắt nạt ai, thích thì cứ quay, có gì bí mật đâu, cũng chẳng có gì bí mật, còn có thể hút fan, tiết kiệm tiền biết bao!"

Ngữ khí khi nói hai chữ "tiết kiệm" nhẹ như bay.

Viên Mông: "...Bỏ đi, Trương đạo anh đưa điện thoại cho lão Sở đi."

Trương Phi Phàm vui vẻ hớn hở gọi Sở Vân Thanh đang đối diễn cùng Ân Tranh ra một góc.

Sở Vân Thanh liếc mắt nhìn mấy chữ "Người đại diện Viên Mông" trên màn hình điện thoại, bình tĩnh nghe máy, đi mấy bước qua một bên.

"Lão Viên à."

Viên Mông khóc không ra nước mắt, ăn nói không lưu loát: "Lão Sở à, rốt cục anh livestream để làm gì thế? Sao lại chỉnh camera như phòng thẩm vấn thế? Trước đó không phải anh không nhận phỏng vấn trực tiếp hay sao? Còn nữa, dạo này anh đang đọc sách gì đấy? Cái gì mà ôn nhu si tình công? Cái gì mà chắc Ân Tranh nên thích anh?"

"Lão Sở, lúc anh nói mấy lời này có biết sẽ gây ảnh hưởng gì không? Anh cũng lăn lộn trong giới giải trí bao năm rồi, sao lại..."

Viên Mông thực sự nghi ngờ nhân sinh.

Anh ta nói như súng máy nổ liên hoàn, than thở lần thứ một trăm linh tám trong ngày hôm nay: "Em thật sự có tuổi rồi, lão Sở, phải mua hai thùng thuốc trợ tim rồi đấy, vợ của em còn đặt lịch phẫu thuật tim cho em rồi đấy, chúng ta có thể tin tưởng nhau một chút được không..."

Sở Vân Thanh đợi Viên Mông phát tiết hết lửa giận và đau khổ trong lòng, thở dài thườn thượt, anh mới bình tĩnh nói: "Nhiệt độ của tôi với đoàn phim bây giờ cao lắm đúng không?"

"Đúng."

Viên Mông khựng lại rồi nói: "Nhưng ảnh hưởng..."

Sở Vân Thanh ngắt lời anh ta: "Bây giờ những tin tức bôi đen tôi và Ân Tranh trên mạng là giả hết đúng không? Phần lớn đều có thủy quân chỉ đường?"

Viên Mông có chút khó hiểu, nhưng vẫn nói: "Đúng là thế, nhưng anh phải biết là anh livestream ảnh hưởng rất lớn đến..."

"Không cần lo."

Sở Vân Thanh trầm giọng: "Việc này tôi có thể giải quyết, cậu chỉ cần tập trung hoàn thành chuyện tôi bảo là được, tháng này tăng lương, tiền thưởng gấp ba."

Trong mắt Viên Mông lập tức nhảy số, anh ta tính sơ qua thu nhập tháng này của mình, tức thì không còn thấy đau lưng mỏi gối gì nữa, cả người tràn đầy vẻ thỏa mãn, tinh thần sảng khoái, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng, hỏi lại: "Không cần phòng làm việc lo thì anh định giải quyết thế nào?"

Là người đại diện nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Viên Mông thấy một nghệ sĩ gặp chuyện lại gạt phòng làm việc và công ty sang một bên.

Sở Vân Thanh trầm tư: "Nói ra thì dài dòng lắm."

Viên Mông: "Thế thì anh nói tóm gọn thôi, em thân là người đại diện của anh, không thể nào bỏ mặc cái gì cũng không lo được, hiện tại em chẳng yên tâm về anh một tí nào cả!"

Sở Vân Thanh: "Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất đi đầu."

"???"

Viên Mông ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại đây chính là lời tóm gọn của Sở Vân Thanh: "...Gì cơ? Có ý gì?"

Tổ đạo cụ đã sẵn sàng, nhân viên trong đoàn làm phim đã ra hiệu với Sở Vân Thanh.

Không có thời gian giải thích cặn kẽ, Sở Vân Thanh hỏi ngược lại Viên Mông: "Chuyện tôi bảo cậu điều tra có kết quả chưa?"

Viên Mông lập tức bị cuốn theo, bước vào trạng thái làm việc nghiêm túc: "Có kết quả rồi, cũng tìm được một ít chứng cứ. Chuyện của Ân Tranh và Đào An chắc hẳn là giả, vai nam hai trong bộ phim lần trước của Đào An ra tay, chỉ là muốn để Đào An gặp chút phiền toái, chắc cậu ta nghĩ rằng Đào An có thể có được vai chính là do Ân Tranh nhường, cho nên muốn thông qua vụ việc náo loạn lần này để khiến Ân Tranh ghét Đào An, không ngờ rằng Đào An lại cắn Ân Tranh một miếng thật."

Viên Mông dừng lại, rồi nói tiếp: "Lão Sở, thực ra bây giờ trong chuyện này còn có bóng dáng của Chu thị, chúng ta chưa chắc đã đối đầu được. Anh nhất định phải giúp Ân Tranh sao?"

Viên Mông không quá tin rằng Sở Vân Thanh sẽ dùng quy tắc ngầm với Ân Tranh.

"Cậu ấy đáng để tôi giúp."

Sở Vân Thanh thờ ơ nói: "Trước mắt cứ để bọn họ ầm ĩ đi, tuyên truyền miễn phí rồi đẩy hotsearch hộ chúng ta, đừng để lãng phí. Gần đây tôi cũng nghèo lắm, phòng làm việc của chúng ta cũng không giàu có gì, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút nấy. Về sau cậu không cần lo nữa, tôi đi quay phim đây."

Nói xong, Sở Vân Thanh tiêu sái cúp máy.

Viên Mông ngồi trong văn phòng, nhìn điện thoại ngây ngốc, đột nhiên phát hiện anh ta gọi cuộc điện thoại này hoàn toàn không có nghĩa lý gì.

Sở Vân Thanh cứng đầu cố chấp như vậy khiến Viên Mông bất đắc dĩ đến cùng cực. Nhưng hiện tại anh ta là nhân viên của Sở Vân Thanh, cũng chỉ có thể khuyên nhủ. Nếu sếp không nghe thì anh ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể cầu nguyện Sở Vân Thanh thật sự có tính toán sẵn trong lòng.

Viên Mông lau mặt: "...Nể mặt tiền thưởng đấy nhé!"

Bên ngoài mưa gió máu tanh, không ngừng hoài nghi về buổi livestream đầy gạch đá của Sở Vân Thanh, không ngừng châm chọc.

Nhưng đoàn làm phim 'Thiên Thanh Sát' nên quay phim thì quay phim, nên ăn cơm thì ăn cơm, không bị ảnh hưởng một tí nào.

Đi theo Trương Phi Phàm mấy năm nay, nhân viên trong đoàn phim đều luyện thành tuyệt kỹ không có mạng vẫn sống vui vẻ, một khi đã vào công việc quay phim thì đều thờ ơ với tất cả những thứ bên ngoài. Mà đạo diễn và nam chính có thể quan tâm đến lại không coi ra gì, không nói với bất kỳ ai trong đoàn làm phim.

Đương sự Ân Tranh bị mắng đầy trên mạng cũng không biết gì, Sở Vân Thanh rất hài lòng với kết quả này, bản thân anh không quan tâm tới dư luận bên ngoài, nhưng anh không muốn những người đó quấy nhiễu Ân Tranh khó lắm mới vực dậy được.

Sở Vân Thanh cũng không phải ngày nào cũng livestream.

Mỗi tuần anh chỉ dành ra hai ngày cuối tuần để phát trực tiếp, thời gian còn lại đều lặn mất tăm.

Phong cách livestream của anh vẫn độc đáo như trước, anh thường xuyên bỏ điện thoại vào túi, nhốt người xem vào bóng tối, một ngày chỉ nói một câu "Mai gặp lại", "Hẹn cuối tuần gặp lại", không tương tác gì với fan hâm mộ.

Ban đầu còn có rất nhiều người không rõ là người qua đường hay là antifan vào công kích, nhưng một thời gian sau, mọi người phát hiện mình đã quen với kiểu livestream quái đản này của Sở Vân Thanh.

Cứ đến sáng thứ bảy, fan sẽ tràn vào phòng livestream đúng giờ còn hơn chấm công đi làm, nói chuyện phiếm trong bình luận.

Sở Vân Thanh rửa mặt, bọn họ nói chuyện của bọn họ, đợi đến khi Ân Tranh dậy, bọn họ sẽ nghe thấy tiếng phẫn nộ: "Sở ca, anh lại không bôi kem chống nắng!"

Bình luận: [Uầy, cuộc sống thường ngày của boy tinh tế và đại thúc xuề xòa hả?]

[Sở Vân Thanh chẳng dưỡng da bao giờ.]

[Tranh tinh tế ngày ngày gào thét.]

[Real quá trời real.]

Fan phật hệ cười, không hề sân si.

Livestream nhạt nhẽo như vậy, antifan đầy oán thán không còn kiên nhẫn nữa, lặng lẽ bỏ đi, mắng chửi không ai thèm care, muốn cãi nhau cũng không ai cãi cùng. - đọc tốt hơn trên app TYT

Mà những người khác ở lại không phải là chưa từng xem livestream của diễn viên và đoàn phim, chỉ là đa số những buổi phát sóng trực tiếp đó đều có người tạo hiệu quả phát sóng để hot, minh tinh cũng vui vẻ cười nói tương tác với người xem, cái cần chính là cảm giác tương tác và độ hot, không có ai như Sở Vân Thanh không thèm quan tâm đến người xem, ảnh đế lạnh lùng thích làm gì thì làm.

Nhưng bất ngờ là, xem Sở ảnh đế livestream nhiều dần dần biến thành một kiểu thói quen vậy.

Người xem sẽ không canh trước điện thoại, chờ được tương tác, mà là để điện thoại lên giá, phải nấu cơm thì nấu cơm, phải đu phim thì đu phim.

Có nhiều khi bọn họ đều cảm thấy bản thân không phải đang xem minh tinh livestream, mà là đang tìm hiểu về cuộc sống của người mình thích, hơn nữa ở một mức độ nào đó bọn họ còn có cảm giác vô cùng thỏa mãn giống như được chung sống cùng với người mình yêu.

Cạch một màn hình, nhưng lại sống không khác nhau là mấy.

Rất nhiều ngôi sao đều lo lắng thần tượng của mình sẽ chóng hết thời, mờ nhạt trong mắt công chúng.

Nhưng Sở Vân Thanh lại không hề có gánh nặng này, anh cũng sẽ ăn dưa hấu uống coca lạnh, cũng sẽ sáp vào tính cân nặng cùng Ân Tranh, gọi đồ ăn ngoài, cũng sẽ mệt đến cùng cực, lười động đậy, mặt cũng không thèm rửa.

Mặc dù nam thần có khoảng cách thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng một nam thần vừa thanh cao vừa bình thường có lẽ lại càng khiến người ta có cảm giác rung động một cách chân thực và kiên định, và động lực theo đuổi.

Sở Vân Thanh livestream suốt thời gian quay 'Thiên Thanh Sát'.

Nếu như nói từ đầu vẫn còn rất nhiều người nghi ngờ mối quan hệ của Sở Vân Thanh và Ân Tranh, chất vấn hành động của Ân Tranh, thì về sau, dần dần không còn ai tin những lời đó nữa.

Tương tác hàng ngày của Sở Vân Thanh và Ân Tranh có lẽ có chút thân mật, nhưng cực kỳ tự nhiên, không hề giống kiểu quan hệ mờ ám, ngược lại càng giống như anh em bạn bè thân thiết.

Đương nhiên, nếu có ai đó biết rõ tình hình, chỉ e sẽ nói toạc ra đây rõ ràng là kiểu sống chung của vợ chồng già.

Nhưng thật đáng tiếc, không có ai biết hai người đã từng ngủ với nhau.

Sở Vân Thanh làm anh trai thực sự rất quan tâm Ân Tranh, Ân Tranh cũng rất để ý đến Sở Vân Thanh, biết Sở Vân Thanh ngủ không sâu giấc, không cần biết là về muộn cỡ nào, cậu đều đun một ly sữa nóng cho anh.

Còn diễn xuất của Ân Tranh tiến bộ một cách rõ rệt mắt thường cũng nhìn thấy.

Ân Tranh thường xuyên tìm Sở Vân Thanh đối diễn, phân tích lời thoại, người xem livestream được tận mắt chứng kiến cậu từng bước từng bước lột xác dưới sự chỉ bảo của Trương Phi Phàm và Sở Vân Thanh, từ một vai phản diện có phần rạp khuôn, dần dà trở thành một quân phiệt thời loạn thế vô cùng sinh động.

Sự cố gắng và thay đổi của Ân Tranh đều được mọi người nhìn thấy.

Cho dù vết nhơ trên người cậu vẫn chưa tẩy sạch, nhưng mọi người cũng không còn ghét cậu nữa.

Huống hồ livestream lâu như vậy, và còn có Sở Vân Thanh làm sáng tỏ, mọi người bắt đầu sinh lòng nghi ngờ chuyện Ân Tranh quấy rối Đào An.

Nói cách khác, người xem trực tiếp nhìn thấy Ân Tranh phát triển, nhìn tiểu tiết biết nhân phẩm, khán giả vẫn nảy sinh chút tín nhiệm với Ân Tranh.

Thời gian quay phim trôi qua rất nhanh.

Khi cảnh cuối cùng của Ân Tranh kết thúc, trong phòng phát sóng trực tiếp thậm chí còn điên cuồng tặng quà.

Có một dòng bình luận nói ra tiếng lòng của mọi người.

[Nhìn thấy Ân Tranh lúc này, không hiểu sao tôi lại có cảm giác như thể nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình lội ngược dòng trở thành học bá, đỗ đại học trọng điểm, tốt nghiệp thuận lợi...]

Những bình luận khác cũng hưởng ứng theo.

[Ân Tranh thật sự đã tiến bộ nhiều.]

[Tranh Tranh nỗ lực quá, cậu ấy còn hà khắc hơn cả đạo diễn, quay một cảnh mà quay đến mòn mỏi, lúc nào cũng lo mình thiếu kinh nghiệm, ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim, tốn kinh phí của đoàn làm phim.]

[Đoàn làm phim này còn có kinh phí để kéo à?]

[Đạo diễn Trương với Sở ca cũng biết dạy diễn viên ghê, tôi là sinh viên học viện điện ảnh, tuần nào cũng vào livestream nghe giảng bài, giảng viên cũng khen tôi tiến bộ! Còn giới thiệu kênh livestream của Sở ca cho toàn khoa!]

[Đợi đã, Tranh Tranh quay xong rồi, có phải sau này sẽ không được nhìn thấy cậu ấy nữa không?]

Một đống bình luận nhất thời phản ứng lại đóng máy có nghĩa là gì, bắt đầu khóc trời oán đất.

Hai ba tháng trước lúc Ân Tranh mới xuất hiện thì không có ai thích cậu, tất cả đều mắng chửi, châm chọc, không có ai để ý đến cậu, chỉ tập trung xem Sở Vân Thanh.

Nhưng đến hôm nay, ấn tượng của mọi người đối với Ân Tranh đã thay đổi rất nhiều, đột nhiên có chút luyến tiếc chàng trai tinh tế rất hay lẩm bẩm càm ràm kia.

Có điều khán giả rất nhanh đã nhận ra mình cả nghĩ rồi

Ân Tranh hết cảnh quay muốn đi cũng không đi được, bị Sở ảnh đế bá đạo ép ở lại, tiếp tục nhốt ở trong đoàn phim học tập.

Phòng trực tiếp: [...Sao tự nhiên lại thấy thương Ân Tranh thế nhỉ?]

[Chơi trò nhốt người à?]

[Ân Tranh bị ép ở lại học hình như còn rất vui vẻ.]

Ân Tranh quả thật rất vui.

Ba tháng sống trong một đoàn phim cách biệt với thế giới bên ngoài khiến cậu hoàn toàn vứt bỏ được tâm trạng suy sụp trước đây, những uẩn khúc trong lòng cũng bị công việc quay phim bận rộn căng thẳng xua tan. Không ai dùng ánh mắt chán ghét để nhìn cậu, cũng không ai mắng cậu chết đi, mắng cậu biến thái ghê tởm.

Khác với những đoàn làm phim thần tượng trước kia cần phải sống giả tạo, đấu đá nhau, đoàn phim 'Thiên Thanh Sát' giống như một đại gia đình, cậu hòa nhập với mọi người, những vết thương trước đây cũng từ từ khép lại.

Hiện tại bình tĩnh lại, quay đầu nhìn lại những chuyện trước kia, hình như cũng không có gì to tát.

Cậu vào showbiz từ khi mới chỉ hơn mười tuổi, tất cả chỉ là vì cậu thích đóng phim. Nhưng hiện tại cậu có diễn xuất, có nhiệt huyết, cần gì phải phiền não như vậy?

Ân Tranh nghĩ thông suốt, cả người đều trở nên thoải mái hơn nhiều.

Những tưởng cậu phải rời đi sau khi kết thúc bộ phim, và đã đến lúc cậu phải ra ngoài đối mặt với những tin đồn đó, nhưng Sở Vân Thanh lại ngang bướng giữ cậu lại để cậu tiếp tục quan sát và nghiên cứu trong đoàn phim.

Ân Tranh nói không vui là giả, từ tận đáy lòng cậu không muốn rời khỏi đây.

Còn về lý do tại sao không muốn đi, đó là vì không muốn tạm biệt đoàn làm phim, hay là không muốn rời xa Sở Vân Thanh, cậu vẫn chưa xác định được.

'Thiên Thanh Sát' không hoàn toàn quay theo thời gian, cho nên sau khi cảnh cuối cùng của Ân Tranh kết thúc không lâu, cả bộ phim cũng bước vào giai đoạn kết thúc, ba ông lớn trong đoàn phim cũng bắt đầu bận rộn, sớm ngày móc nối quan hệ ở khắp nơi, bàn bạc chuyện xét duyệt và phát sóng.

Không nói thì thôi, nói là ra vấn đề ngay.

Phim bị cắt mất.

'Thiên Thanh Sát' vẫn chưa quay xong đã có tin đồn, bộ phim không có rạp nào thầu, bên trên có lẽ sẽ giữ lại, không cho chiếu.

Nhà sản xuất không phải chỉ biết mỗi quay phim, đạo diễn Trương cái gì cũng không biết tuy rằng không có quan hệ, nhưng tốt xấu gì cũng lăn lộn trong giới điện ảnh lâu như vậy, khi nghe ra ý của mấy người bạn trong điện thoại ám chỉ, lập tức hiểu ra, bộ phim này đã đắc tội với ai đó rồi.

Còn là một nhân vật rất tầm cỡ.

Đêm đó, ba ông lớn của đoàn phim lại chụm đầu ngồi xổm trong WC, hóa thành ba cây nấm già, than thở, vắt óc nghĩ cách.

Lúc này không có Sở Vân Thanh đi vào giải quyết nỗi buồn nữa, hôm nay là ngày anh phát trực tiếp, cho nên anh vẫn đang livestream.

Buổi tối không phải quay phim, sau khi kết thúc huấn luyện diễn xuất với Ân Tranh, Sở Vân Thanh nhớ đến Viên Mông từ hôm qua vẫn chưa gọi điện thoại đến, anh hỏi Ân Tranh: "Sắp tới cậu có dự định gì không?"

Ân Tranh vẫn đang đun sữa ở bếp, nghe thấy Sở Vân Thanh nói vậy thì ngẩn ra, quay đầu nhìn Sở Vân Thanh đang dựa vào cửa phòng bếp, nghĩ ngợi một hồi, thành thật nói: "Sở ca, phòng làm việc của anh còn nhận người không? Tôi biết mặc dù bây giờ tôi rất phiền phức nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục đóng phim. Tôi sẽ cố gắng học tập, cũng sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này, hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội."

Sở Vân Thanh có chút bất ngờ.

Quả thật anh có ý muốn để Ân Tranh gia nhập vào phòng làm việc của mình, nhưng không ngờ rằng, Ân Tranh lại mở lời trước, trong lời nói tràn ngập sự kiên định và thành khẩn.

Sở Vân Thanh nhìn Ân Tranh.

Hôm nay Ân Tranh mặc áo hoodie và quần đùi rộng thùng thình, trên cổ đeo tạp dề màu xanh nhạt. Mái tóc đã gội sấy khô mềm mại rủ xuống, che khuất đi gương mặt tỏa sáng chói mắt của cậu, có vẻ gì đó rất thuần khiết sáng sủa.

Đôi mắt cậu mang ý cười, đen láy như bảo thạch, lấp lánh như ngọc sáng, còn có chút thấp thỏm nhìn chằm chằm Sở Vân Thanh.

Trái tim Sở Vân Thanh đập nhanh hơn.

Đột nhiên anh thấy hơi buồn cười.

Đôi môi mỏng cong lên, đáy mắt xẹt qua chút ấm áp khó phát hiện, anh khẽ nhướng mày, nói: "Phòng làm việc của tôi không cần thần tượng lưu lượng. Cậu qua đó, có lẽ sẽ mất rất nhiều fan hâm mộ, mất tiếng tăm, nhưng cậu có thể tiếp tục đóng phim, đóng đến khi nào cậu không thể tiếp tục được mới thôi."

Vành tai Ân Tranh ửng đỏ, cong môi cười, bưng ly sữa chạy vọt lại: "Sở ca, uống sữa của tôi đi!"

Sở Vân Thanh: "Hả... sữa của ai?"

Ân Tranh sửng sốt, hận không thể tạt sữa vào mặt mình.

Sao cậu lại nói mấy lời gây hiểu lầm đó chứ!

Ân Tranh cố gắng giải thích: "Nhầm nhầm... là sữa tôi đun. Sắp mười một giờ rồi, Sở ca, anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi ngủ trước đây."

Nói xong, Ân Tranh vô cùng bình tĩnh nở nụ cười tươi, trấn tĩnh đi ra khỏi bếp, sau đó véo vào miệng mình một cái thật đau.

Ai bảo mày nói năng lung tung!

Điện thoại đặt trên mặt bàn phòng khách đã quay lại một màn này.

Người xem livestream: "..."

Sở Vân Thanh nhìn thấy động tác của Âm Tranh trong gương liền bật cười thành tiếng, từ từ nhấp một ngụm sữa hơi nóng rất hợp khẩu vị của mình, thắc mắc liệu có phải Ân Tranh lén bỏ đường vào hay không, hình như có hơi ngọt.

Sở Vân Thanh uống sữa xong, tắt điện phòng bếp, cầm điện thoại đi về phòng ngủ.

Sở Vân Thanh ngồi xuống trước bàn, đọc lướt qua tin nhắn Trương Phi Phàm gửi, trong đó nói chuyện liên quan đến bộ phim.

Anh không trả lời tin nhắn, mà giống như ngày thường, đeo kính vào, mở máy tính lên, bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím.

Người xem livestream mới đầu còn thắc mắc hơn nửa đêm rồi mà Sở Vân Thanh không đi ngủ, không biết anh đang làm gì, nhưng sau đó mỗi lần Sở Vân Thanh nghe điện thoại đều sẽ tránh xa điện thoại livestream, sách anh đọc cũng toàn là ngoại ngữ, khiến người ta hoàn toàn không hiểu gì, dần dần cũng không có ai hỏi nữa.

Nhưng hôm nay không như thế.

Mười một rưỡi đêm.

Trong lúc Sở Vân Thanh đang ngồi trước máy tính làm việc một cách say mê thì chiếc điện thoại khác của anh vang lên.

Người xem đang ngáp ngắn ngáp dài trong phong livestream tưởng rằng lần này lại là công việc phải giao tiếp bằng tiếng nước ngoài như bình thường, nhưng bất ngờ là từ trong điện thoại truyền ra không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Pháp, lại càng không phải tiếng Tây Ban Nha, mà là tiếng Trung Quốc chính tông.

Fan mừng rớt nước mắt, lập tức tăng âm lượng lên, dỏng tai lắng nghe.

Sau đó bọn họ lờ mờ nghe thấy từ trong điện thoại truyền đến một giọng đàn ông vô cùng nghiêm túc và khách khí: "Xin hỏi là giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Vân Sinh, Sở tiên sinh đấy phải không ạ? Chúng tôi là Viên nghiên cứu Đế Đô, chúng tôi rất quan tâm đến nghiên cứu mới nhất về pin lithium polymer của quý công ty, không biết có thể mời chuyên gia của quý công ty đến nói chuyện hay không?"

Sở Vân Thanh nhìn đồng hồ để bàn, nói: "Gấp không? Nếu không gấp thì đợi tôi quay phim xong đã."

Đầu dây bên kia: "..."


App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play