Tin tức về liên hoan phim Cannes cũng rất nhanh truyền tới nước Mỹ.

Một nhà hàng phong cách Trung Quốc ven đường phố San Francisco, ông chủ quán là người yêu thích điện ảnh, lúc này màn hình TV treo trên tường vẫn luôn chiếu đi chiếu lại tin tức Sở Vân Thanh và Ân Tranh đoạt giải.

Khách tới nhà hàng Hoa Hạ càng nhiều, nhìn thấy nền điện ảnh nước nhà nhận được vinh hạnh đặc biệt này, mặc dù không thường chú ý đến giới giải trí cũng cảm thấy tự hào, vừa ăn cơm vừa dùng tiếng Trung bàn luận hai diễn viên và bộ phim điện ảnh trên TV với người bên cạnh.

“Khi nào ‘Thiên Thanh Sát’ mới có thể công chiếu ở Bắc Mỹ đây? Cũng nửa năm rồi!”

“Aiz, gấp cái gì, tôi thấy tin tức trên mạng nói là tháng tư mới chiếu, nhanh thôi! Nếu cậu gấp thật thì chỗ tôi có đĩa này, nhưng chúng ta xem đĩa thì xem, đến lúc đó vẫn phải cống hiến cho phòng vé gấp đôi đấy...”

“Không xem không xem, tôi chờ phim chiếu rạp. Nghe bạn bè trong nước của tôi nói nhiều người đã coi đến lần thứ hai rồi, đến lúc đó chúng ta giành ngay hai vé... Nếu không phải về nước quá xa thì thật muốn về nước xem...”

Bàn bên cạnh vang lên tiếng thảo luận.

Một người đàn ông lạnh lùng mặc âu phục thường, mới gắp một đũa thức ăn đã cảm thấy đồ ăn trong miệng mình không có vị gì.

Anh ta ngó mắt nhìn Sở Vân Thanh đẹp trai ngời ngời trên màn hình TV, thản nhiên lấy cặp trên ghế đeo lên, tính tiền rồi bỏ đi.

Người đàn ông này chính là Chu Tử Ngôn.

Cuộc sống sau khi xuất ngoại hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của anh ta.

Bởi vì anh ta khăng khăng đưa Đào An và con đi nên đã cãi nhau một trận lớn với mẹ Chu. Vì vậy bị mẹ Chu chặt đứt nguồn kinh tế ở nước ngoài của anh ta, mỗi tháng chỉ đúng hạn phát cho anh ta phí sinh hoạt cố định, cũng cho anh ta một đống chung cư xa hoa, giúp anh ta vào một trường đại học tài chính nổi tiếng.

Theo lý thuyết thì thật ra điều kiện này cũng coi như không tệ rồi, nhưng Chu Tử Ngôn dẫn theo Đào An, Đào An muốn tiến vào giới giải trí Âu Mỹ, còn Chu Tử Ngôn cũng muốn gầy dựng lại sự nghiệp, xây dựng một công ty, về nước đánh bại Sở Vân Thanh.

Cho nên nếu muốn làm được hai việc này đương nhiên bao nhiêu đó tiền là không đủ.

Nhưng mà Chu Tử Ngôn cũng đã từng tổng giám đốc trẻ tuổi, không phải thật sự bị Đào An làm cho đầu óc mụ mị, làm gì cũng sai.

Đầu tiên anh ta liên hệ với vài người bạn nước ngoài, nhưng những người bạn kia đều bị mẹ Chu cảnh cáo, cũng thấy được nhà họ Chu sa sút, không có ai đưa tay ra giúp đỡ.

Chu Tử Ngôn cũng không ép, ngược lại hạ thấp yêu cầu, hy vọng những người bạn kia dẫn Đào An vào vòng giải trí.

Chu Tử Ngôn nhúng nhườn như vậy, cũng có vài người niệm tình xưa giúp đỡ anh ta thật. Nhưng tuy rằng kỹ năng diễn xuất của Đào An không tệ, cậu ta lại chỉ giỏi cái miệng mà làm chẳng tới đâu, chỉ tham gia casting ở vài đoàn phim lớn, mà những đoàn phim lớn kia chướng mắt trình độ xiêu vẹo của cậu ta, kỹ năng diễn xuất giậm chân tại chỗ, cho nên không có gì bất ngờ xảy ra, Đào An toàn bị đánh trượt.

Nhưng Đào An không cho rằng đó là do kỹ năng diễn xuất của mình có vấn đề, mà đổ lỗi hết cho kỳ thị, không đút lót, có nguyên nhân xâu xa, muốn Chu Tử Ngôn đi tìm người tiếp. Nhưng bây giờ Chu Tử Ngôn một là không có tiền, hai không có quan hệ, căn bản không đáp ứng được Đào An. Cuối cùng không còn cách nào, Chu Tử Ngôn đành nhét cậu ta vào một đoàn phim nhỏ, trấn an cậu ta bắt đầu từ đầu.

Đào An nghĩ thế nào, Chu Tử Ngôn không biết.

Nhưng trong mắt Chu Tử Ngôn thì anh ta đã sắp xếp ổn thỏa cho Đào An.

Kế tiếp, Chu Tử Ngôn lại dùng một phần tiền mời bảo mẫu chăm sóc con, cuối cùng còn dư lại anh ta quăng toàn bộ vào đoàn đội mới thành lập của mình.

Lúc trước anh ta học đại học chính quy và thạc sĩ đều ở nước ngoài, bây giờ tiếp tục học lên cũng rất quen thuộc quy trình đại học nước ngoài. Anh ta dùng thời gian rất ngắn tụ tập một đám người trẻ tuổi cùng chung chí hướng, đồng ý cùng nhau dốc sức làm việc, trong đó còn có mấy nhân tài kỹ thuật, rất có tiềm năng.

Đoàn đội chậm rãi lớn mạnh, đổi thành phòng làm việc.

Tuy rằng mỗi ngày Chu Tử Ngôn vô cùng bận rộn, vô cùng mệt, nhưng tưởng tượng đến cảnh tượng khí phách sau khi về nước, lập tức có động lực tiếp tục cố gắng.

Có điều từ thiếu gia nhà giàu quen ăn cơm Tây, rơi xuống thành khách quen hàng quán nhỏ bên đường, đối với Chu Tử Ngôn mà nói vẫn có chút chướng ngại tâm lý.

Anh ta cũng từng muốn học nấu cơm, nhưng tay nghề không tốt, không có kiên nhẫn lại không biết nếm thử trước.

Còn Đào An lại biết nấu cơm, nhưng Đào An thường xuyên ở trong đoàn phim, đôi khi trở về vừa đặt đầu xuống là ngủ mất, còn không kịp nhìn mặt con một cái.

Mọi chuyện vững vàng phát triển trong gian khổ, Chu Tử Ngôn cảm thấy có lẽ thắng lợi đã ở không xa.

Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng, bị phá vỡ vào một buổi chạng vạng.

Trên đường về nhà Chu Tử Ngôn nhìn thấy một chiếc siêu xe đậu ở đầu ngõ cách chung cư không xa, trong siêu xe phát ra tiếng động không nhỏ, cửa sổ xe còn mở ra, vừa nhìn đã biết là đang chơi dã chiến.

Đối với mấy chuyện này Chu Tử Ngôn thấy mãi thành quen, nhìn lướt qua đang định đi tiếp, thì bỗng nhiên phát hiện một bàn tay khó nhịn ấn trên cửa sổ xe.

Trên bàn tay kia đeo nhẫn kim cương, trong lòng bàn tay có một nốt ruồi son, Chu Tử Ngôn nhớ rõ những lúc mình hôn lên nốt ruồi son kia, Đào An sẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt động tình.

Đào An... Đào An!

Trán Chu Tử Ngôn lập tức nổi đầy gân xanh.

Anh ta hít sâu thật lâu, dưới ánh sáng lờ mờ nghiêm túc nhìn biển số chiếc siêu xe rồi quay lưng rời khỏi đầu hẻm.

Tìm người hỏi thăm thì đó đúng là xe của một tên con nhà giàu phóng đãng.

Chu Tử Ngôn không về nhà mà chuyển hướng đến quán bar.

Anh ta ngồi trong quán bar không ngừng tự rót rượu cho mình.

Tức giận và đau khổ dưới đáy mắt cũng được cồn tưới chậm rãi lắng đọng thành tàn nhẫn âm u.

Anh ta nhớ tới lúc ban đầu mới gặp Đào An, lo được lo mất khi theo đuổi Đào An, lúc biết Đào An mang thai hoảng sợ và mừng như điên, còn có thân thể và nụ hôn thẹn thùng của Đào An.

Vì Đào An anh ta mới trở nên như vậy...

Nếu không phải vì Đào An, sao anh ta lại nhàm chán đến nổi nhằm vào Ân Tranh và Sở Vân Thanh? Anh ta đã làm nhiều thứ cho Đào An như vậy, bây giờ Đào An lại muốn vứt bỏ anh ta, leo lên giường người khác, sinh con cho người khác?

Hốc mắt Chu Tử Ngôn đỏ lên, khàn khàn cười lạnh hai tiếng.

Anh ta nhìn nhóm người trẻ tuổi đang thác loạn với thứ bột màu trắng trong góc nọ, cuối cùng trong lòng nổi lên tàn nhẫn, móc di động ra gọi một cú điện thoại: “Lão Tân, mấy thứ này còn không? Đem thêm đi...” - đọc tốt hơn trên app TYT

Sở Vân Thanh ngàn lần không ngờ một lần nữa thấy được tin tức của Chu Tử Ngôn và Đào An vậy mà lại là trên bản tin pháp luật.

“Hôm qua, tổng giám đốc cũ Chu nào đó của tập đoàn Chu thị đã bị cảnh sát Hoa Kỳ trục xuất về tới Hoa Hạ. Theo xác minh, gần nửa năm qua cậu Chu kia thường xuyên qua lại với Tam Giác Vàng, từng có những hành vi phạm tội như buôn lậu ma túy, tàng trữ chất độc hại, xúi giục người khác dùng chất độc hại, tính chất vô cùng nghiêm trọng...”

Trên tin tức, mặt Chu Tử Ngôn và một người đàn ông gầy yếu bị làm mờ, nhưng Sở Vân Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra, người kia chính là Đào An.

Không lâu sau đó tin tức ngôi sao lưu lượng mới nổi Đào nào đó vào viện cai nghiện cũng truyền ra.

Sở Vân Thanh hơi bất ngờ.

Tuy rằng chuyện mẹ Chu cắt nguồn kinh tế của Chu Tử Ngôn là do anh nhúng tay vào, nhưng anh thật sự không ngờ hai người kia sẽ rơi vào kết cục như bây giờ.

Cũng đỡ cho anh phải tiếp tục ra tay.

Chuyện Chu Tử Ngôn chuốc ma túy Ân Tranh ở Paris không phải ngẫu nhiên. Vốn dĩ Sở Vân Thanh muốn điều tra đến cả nhà Chu Tử Ngôn, rồi báo cáo lên, cống hiến một chút sức nhỏ bé không đáng kể vì sự nghiệp cấm ma túy của tổ quốc, nhưng không ngờ Chu Tử Ngôn không đợi anh báo cáo đã tự dâng lên.

Sau đó Sở Vân Thanh cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện là thế nào rồi, Đào An ngoại tình, Chu Tử Ngôn nhịn xuống, sau đó thêm một chút gia vị vào cơm canh của Đào An. Chờ đến khi Đào An phát hiện ra thì đã muộn, với ý chí của cậu ta căn bản không chống cự lại nổi, còn Chu Tử Ngôn cũng vì liên tiếp tới lui với Tam Giác Vàng mà hãm sâu trong đó.

“Em từng khuyên Đào An đừng quấn lấy Chu Tử Ngôn.”

Ân Tranh ngẩn người nhìn tin tức một lúc, rồi đột nhiên nói.

Nhưng thật ra cậu không quá ngạc nhiên, thấy Sở Vân Thanh nhìn qua, nhíu mày nói: “Trước cuộc họp báo hoàn toàn trở mặt với Đào An, đôi khi em cũng sẽ đi gặp cậu ta. Em cảm thấy cậu ta không giống với lúc trước lắm, nhưng không giống chỗ nào thì em cũng không nói ra được.”

“Lúc em đến tìm cậu ta có một lần gặp cậu ta và Chu Tử Ngôn ở chung. Lúc ấy em không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không khí giữa hai người không bình thường lắm. Ánh mắt lúc Chu Tử Ngôn nhìn Đào An so với nói là yêu sâu đậm thì nên nói là dục vọng khống chế và chiếm hữu có tính hủy diệt rất mạnh thì đúng hơn.”

“Loại cảm giác này thật sự không hề tốt. Tình yêu chân chính không nên chỉ có hai thứ này.”

Ân Tranh nói ra lại làm Sở Vân Thanh hơi suy nghĩ.

Anh là người biết cốt truyện nguyên tác.

Ở trong nguyên tác, bởi vì không có biến số là Sở Vân Thanh, Chu Tử Ngôn và Đào An thuận buồm xuôi gió.

Sau khi Ân Tranh bị bỏ tù, cốt truyện có nhắc tới những ngày sau đó lại nổ ra sự kiện mấy nghệ sĩ hút thuốc phiện. Lúc đó Sở Vân Thanh nhìn thấy nhưng không nghĩ nhiều, bây giờ cẩn thận nhớ lại, sau khi những nghệ sĩ kia vào trại cai nghiện, những kịch bản lớn trong nội bộ hầu như cuối cùng đều rơi xuống đầu Đào An.

Cái gọi là siêu sao trỗi dậy, cuộc sống hạnh phúc của hoàng tử và hoàng tử nhất định phải dẫm lên máu của người vô tội mới có thể thành công đây sao?

Nhưng những điều này cũng không liên quan đến bọn họ.

Sau liên hoan phim Cannes Ân Tranh đóng Weibo, tập trung toàn bộ tinh thần lên sự nghiệp diễn xuất, không hề vì bất cứ lời bàn tán nào bên ngoài mà dao động, cũng không hề theo đuổi fans và lưu lượng.

Cậu khiêm tốn chăm chỉ, thiên phú tuyệt vời, có thể nói là chiến sĩ thi đua của giới nghệ sĩ, được nhiều đạo diễn lớn yêu thích. Ban đầu lúc Ân Tranh tuyên bố chuyển đổi hình tượng nhóm Hoa anh đào nhỏ còn khóc la om sòm, sau đó thấy mỗi năm Ân Tranh sản xuất ít nhất ba bộ chất lượng cao mới dần dần không kêu la nữa.

Ân Tranh đóng phim điện ảnh, cũng quay phim truyền hình, ngẫu nhiên còn đi diễn kịch nói. Trong hai năm này cậu có cảm giác kỹ năng diễn xuất đã bão hoà, nên xin miễn hết những lời hẹn, ra nước ngoài tu nghiệp một thời gian.

Sau đó hình bóng cậu bắt đầu xuất hiện trong các tác phẩm điện ảnh quốc tế lớn.

Vào năm cậu ba mươi bảy tuổi, bằng một bộ phim nghệ thuật xuất sắc thảo luận về nhân tính, cậu nhận về tượng vàng Oscar hàng thật giá thật.

Năm đó chính là đỉnh cao trong cuộc đời cậu.

Hoa Hạ chính thức thông qua Luật hôn nhân đồng tính.

Cùng ngày tin tức này được tung ra, Weibo Sở Vân Thanh đã đăng lên hai tờ giấy hôn thú, cộng thêm một tấm hình kết hôn.

Trong ảnh chụp, người đàn ông cao hơn đã trên bốn mươi tuổi, nhưng dường như được năm tháng ưu ái, không để lại nhiều dấu vết trên gương mặt anh. Chẳng qua sự hăng hái năm đó đã bị thời gian bào mòn thành khí chất chín chắn mê người. Anh mặc âu phục màu trắng nghiêm cẩn cấm dục, dáng người cân đối, con ngươi đen láy hơi rũ, chăm chú nhìn Ân Tranh được anh ôm trong ngực bằng một tay.

Ân Tranh mặc âu phục phong cách đơn giản, áo khoác được cởi ra, tùy ý vắt trên cánh tay, cổ áo sơmi lỏng lẻo.

Cậu hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo chưa bao giờ thay đổi theo thời gian, rực rỡ như ánh sao, thâm tình mà si mê nhìn người đàn ông trước mắt.

Về sau lúc giới thiệu nhà khoa học kiệt xuất nhất Hoa Hạ đương thời, bức ảnh này đã được lấy ra share tận mấy lần, mà tên của bức ảnh, còn gọi là tình yêu.

Giấy hôn thú vừa được tung ra đã khiến toàn mạng xôn xao.

Vô số fan CP điên cuồng vui sướng đón ngày long trọng này.

Nhóm Hoa anh đào nhỏ đủ mọi thể loại cũng nhốn nháo gửi tin nhắn mừng: “Tôi biết mà! Hai người là thật!”

“Nội ơi, nội ơi mau tỉnh lại đi! Sở Ân công khai rồi!”

“Thật ra tôi đã chấp nhận sự thật bọn họ sẽ không công khai chính thức, nhưng không ngờ vui như lên trời thế này! Tôi muốn chạy quanh tiểu khu một trăm vòng!”

“Thành tựu của tiến sĩ Sở bây giờ càng ngày càng cao, tôi còn sợ sau này lão Sở sẽ coi thường Tranh Tranh của chúng ta... Nhưng giờ tôi biết tôi trách oan anh rồi lão Sở, lão Sở đúng là ông chồng tốt thế kỷ, sau này tôi chỉ mua sản phẩm điện tử gia dụng của khoa học kỹ thuật Vân Sinh mà thôi!”

“Đợi đã... Có ai ngược CP giống tôi không...”

“Chị em lầu trên tôi cũng...”

“Đều tại Nguyên Thanh và Đỗ Minh Diệu! Khóc ròng!”

Phần lớn fan bây giờ đều đã có gia đình và sự nghiệp, biến thành chú dì trong miệng người khác, nhưng lúc này hoan hô nhảy nhót, vui vẻ ngọt ngào giống như vượt thời gian mười năm đằng đẵng, trở lại thời thanh xuân của mình.

“Này, lão Sở à, khi nào cậu và Ân Tranh tổ chức hôn lễ thế?”

Giọng Trương Phi Phàm vang lên từ di động: “Chẳng phải tôi lớn tuổi rồi sao, bà xã không cho uống rượu lung tung, nhưng hai người kết hôn thì khác nhé, ngày tốt như vậy sao có thể không uống hai ly sao? Đúng rồi, tiền mừng thấp nhất mà hai người nghĩ tới là bao nhiêu thế... Cậu cũng biết tôi đóng phim nghèo lắm đó...”

Sở Vân Thanh trực tiếp treo cuộc điện thoại bốc mùi nghèo.

Suy nghĩ một lúc sau đó anh nhìn Ân Tranh bên cạnh: “Em muốn khi nào tổ chức hôn lễ?”

Ân Tranh gối đầu lên đùi anh, lắc đầu nói: “Đừng tổ chức hôn lễ, chúng ta kết hôn du lịch đi. Thế giới lớn như vậy, không đi ra ngoài rất đáng tiếc?”

Nói xong cậu xoay người bò dậy, đè trên người Sở Vân Thanh, hứng thú bừng bừng: “Em hẹn trước một lâu đài cổ bên Châu Âu, chúng ta có thể qua đó diễn vampire nha, anh là vampire quý tộc thời Trung cổ, em là loài người nhỏ bé đáng thương bị anh giam cầm... Em còn muốn được ngắm đáy biển Aegean, ánh mặt trời rọi xuống, nhất định rất hưởng thụ... Nếu như không đi, già rồi sẽ không còn cơ hội nữa, chúng ta tranh thủ thời gian thôi...”

Sở Vân Thanh nhìn Ân Tranh hứng thú bừng bừng, sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của câu ba mươi như sói, bốn mươi như hổ kia.

Vậy bây giờ anh đổi nghề nghiên cứu Viagra loại mới không có tác dụng phụ, không biết còn kịp không?



App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play