Sở Quang, nam, tuổi là 26, từ nhỏ ba mẹ đã ly dị, lớn lên dưới sự chăm sóc của ông nội.

Năm thứ hai sau khi lên đại học, ông nội mất, từ đó anh trở thành một người cô độc lẻ loi.

May thay sống ở thời bình, vừa học vừa làm cũng có thể học xong đại học, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc bán hàng. Do biểu hiện xuất sắc trong công việc, anh có được sự tán thưởng sâu sắc của ông chủ, không bao lâu đã từ nhân viên mới lên làm nhân viên chủ quản.

Những ngày tháng khó khăn đó cũng gắng gượng qua được, ngay lúc Sở Quang lạc quan cho rằng cuối cùng cũng có thể trải qua ngày tháng an nhàn, thì ông trời lại không ra bài theo lẽ thường.

Mà lần này, trò đùa mà số mệnh đặt ra với anh có chút lớn.

Khoảng năm tháng trước.

Sở Quang vẫn nhớ rõ, lúc đó đang bàn một hợp đồng hai ngàn vạn với khách hàng, đúng lúc ông chủ đang cao hứng, trên bàn rượu uống hơi nhiều, không cẩn thận mà nằm bò ra đất.

Khi anh tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở nơi đồng không mông quạnh.

Mà đây lại chẳng phải nơi hoang vắng bình thường.

Đi liên tục hai ki-lô-mét, điều làm anh sững sờ là nơi đây chẳng những không thấy một bóng người, mà còn thiếu chút nữa anh đã bị một con chó hai đầu gặm.

Cũng may cho con thú dại hai đầu đó.

Lúc đó, Sở Quang bị doạ đến toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, mà đổ đợt mồ hôi này xong, anh cũng tỉnh rượu, quay người vắt chân lên cổ mà chạy.

Có thể là do hai cái đầu quá nặng, chạy không nhịp nhàng, con chó đó đuổi theo anh suốt một buổi mà vẫn chẳng đuổi kịp, gâu gâu hai tiếng rồi bỏ cuộc.

Không nhìn thấy con thú đó nữa, Sở Quang cũng không dám quay lại, cũng không biết nên đi về đâu.

Lúc này, anh mới phát hiện ví tiền và điện thoại trên người đã không còn, ngay cả quần áo cũng được đổi thành cái áo khoác xanh lam chẳng biết nhặt được từ đâu.

Tìm được một vũng nước nhỏ, mượn ánh trăng nhìn xuống, được lắm, mình không chỉ thay đổi trang phục mà còn đổi luôn cái đầu rồi!

Cũng không biết thằng nào đầu óc có vấn đề lại tự làm cho chính mình ngất đi, còn đổi luôn cái mặt, ném đến nơi quỷ quái khỉ ho cò gáy này.

Ngay lúc Sở Quang hoang mang lo sợ đi dạo ở nơi vắng tanh này, khói bếp nổi lên từ nơi xa đã thu hút sự chú ý của anh.

Bây giờ hồi tưởng lại, Sở Quang vẫn còn hơi sợ.

Lúc ấy, anh ấy một lòng một dạ chỉ muốn báo cảnh sát, bỏ mặc tất cả chạy qua nơi có một làn hơi người đó, sau đó nghĩ lại, may mà mình gặp đúng nơi tập trung đàng hoàng của người sống sót.

Đổi lại là gặp những tên cướp giết người không chớp mắt hoặc tộc ăn thịt người, bộ lạc người biến dị gì đó, chỉ sợ thân anh đã thành món ngon trong nồi.

Làm không tốt thì ngay cả giày da cũng chín luôn!

Sau khi tiếp xúc với những người sống sót ở nơi này, Sở Quang từ những manh mối nhỏ nhặt biết được: nơi này đã không phải Trung Quốc đại lục, thậm chí còn chẳng phải trái đất mà mình hằng quen thuộc!

Trong thế giới song song này, cuộc chiến tranh vào 200 năm trước đã huỷ diệt tất cả thành quả văn minh, chỉ để lại một mảnh đất hoang tàn và cả những người sống sót thoi thóp trên mảnh đất này.

Mà bây giờ, là năm 2340.

Cũng là năm thứ 211 của kỉ nguyên văn minh nhân loại từ khi bước vào thời kỳ sụp đổ năm 2129.

Sững sờ.

Kinh hãi.

Nỗi sợ không thể nói thành lời.

May mà năng lực tiếp nhận của Sở Quang cũng được tính là mạnh, trải qua quãng thời gian đầu, cũng dần bắt đầu thích ứng với cuộc sống bên này.

Sống được năm tháng trên mảnh đất hoang tàn này một cách khó khăn, mỗi ngày đều ăn bữa trước lo bữa sau, còn phải đấu trí đấu dũng với sinh vật biến dị và những tên cướp mang ý đồ xấu.

Ngay lúc Sở Quang bi quan nghĩ rằng, kiếp này bản thân chỉ đến đây thôi, thì vài tiếng trước mọi thứ đã phát sinh một bước ngoặt.

Trong xác của một viện điều dưỡng bỏ hoang, anh phát hiện lối ra vào của nơi lánh nạn số 404.

Đúng ra mà nói, không phải là Sở Quang tìm ra nó, mà là thiết bị tên “nơi lánh nạn số hiệu 404” tìm ra anh.

Âm thanh phát ra từ trong đầu dẫn anh tới nơi này.

Mà đến khi đến gần khu vực lân cận của viện điều dưỡng, Sở Quang bỗng nhiên nhận ra, nơi này chính là nơi lúc đầu anh tỉnh lại ở thế giới này!

Nếu ban đầu mình không chạy lung tung, hoặc sắc trời sáng hơn một chút, không chừng đã tìm thấy nơi này!

Cho dù thế nào, “quà tặng kèm” đến trễ năm tháng cuối cùng cũng đến.

Cùng lúc đó, một công việc mới cũng bày ra trước mắt anh.

Nơi lánh nạn này giống như được chuẩn bị dành cho anh, như đã đợi lâu lắm rồi.

Từ lúc anh bắt đầu bước chân vào nơi lánh nạn này, thân phận của anh liền từ người nhặt rác, trở thành cư dân và quản lý duy nhất của nơi lánh nạn này.

Mà công việc của anh chỉ có một việc.

Đó là sử dụng mạng xã hội của trái đất, chỉ dẫn hoặc lừa bịp một nhóm sinh vật tên “người chơi” đến thế giới này làm công cho anh.

Đúng vậy, công nghệ đen ở nơi lánh nạn này không chỉ có thể liên lạc với mạng xã hội của thế giới song song trái đất, mà thậm chí còn có thể có một trang web chính thức của riêng mình!

Người chơi hẹn trước của trò chơi sẽ tự động có một số hiệu, đồng thời cũng đăng kí trong hệ thống quản lý của [ Mục lục cư dân nơi lánh nạn ].

Sở Quang thân làm quản lý, có thể chọn số hiệu đặc biệt để cấp “tư cách của trò chơi”.

Hệ thống sẽ thông qua cách thức đặc biệt nào đó, gửi nón thực tế ảo đến tay người chơi. Người chơi chỉ cần mang nón thực tế ảo lên, thì có thể liên kết với khoang bồi dưỡng trong nơi lánh nạn, dựa vào thân phận nhân bản tỉnh lại.

Cực kỳ nhân tính hoá.

Cũng cực kì tiện lợi!

Cho dù nghỉ việc cũng chẳng phải chịu sự trừng phạt nào, nhưng phần thưởng đạt được khi hoàn thành nhiệm vụ lại là điều mà dù cho thế nào Sở Quang cũng không thể chối từ.

Ví dụ như cái áo chống đạn kia.

Trên mảnh đất hoang tàn này, khó khăn tranh giành sự sống còn trong năm tháng, anh quá rõ thứ đồ chơi có thể bảo vệ tính mạng này quan trọng như thế nào.

Ngoài ra, điểm số của phần thưởng nhiệm vụ cũng là một thứ đồ tốt, có thể ở trang [ Trợ cấp của quản lý ] đổi thành phần thưởng “hộp mù”.

Mua hộp mù sơ cấp cần 1 điểm thưởng, hộp mù trung cấp 10 điểm, hộp mù cao cấp 100 điểm.

Dựa theo giải thích của “Hệ thống quản lý lánh nạn 404” về công năng của [ Trợ cấp của quản lý ], chủng loại, số lượng của đồ bốc ra được từ hộp mù không cố định, nhưng ít nhiều cũng có chút đồ, cũng có nghĩa là không xuất hiện trường hợp “Chúc bạn may mắn lần sau”.

Hộp mù cấp độ khác nhau quyết định mức quà thưởng thấp nhất.

Ví dụ như hộp mù sơ cấp tệ nhất cũng mở ra được thực phẩm, hộp mù trung cấp thấp nhất ra được thuốc, hộp mù cao cấp có thể mở ra được vũ khí.

Còn việc hộp mù sơ cấp liệu có thể mở ra phần thưởng của hộp mù trung cấp hay không, trong phần thuyết minh của hệ thống lại không viết, nhưng nghĩ lại chắc cũng có, nhưng tỉ lệ có thể thấp.

Ngay lúc Sở Quang đang cân nhắc, 5 điểm trên tay này nên mang đi mở hộp mù sơ cấp hay tích luỹ đủ 100 điểm bốc vũ khí, “thùng rác phế” ở ngồi xổm ở góc tường lại lên tiếng nói chuyện.

“Chủ nhân, nhiệm vụ mới đã được update trên nhật kí quản lí của ngài, xin chú ý kịp thời kiểm tra.”

“Biết rồi.” Sở Quang bực mình đáp lại một câu.

Mẹ ơi.

Rốt cuộc ai là chủ nhân của ai!

Ném cái trợn mắt về góc tường, Sở Quang tạm thời bỏ việc bốc hộp mù qua một bên, trong lòng âm thầm nhắc hệ thống quản lý.

Rất nhanh, màn hình màu lam nhạt với đầy đủ thông tinh, chiếu ra bên trên võng mạc của anh.

——— Nhật ký người quản lý ———

[ Nhiệm vụ: Điều kiện kích hoạt nơi lánh nạn 404 đã đủ, nhóm “thu dung vật” đầu tiên xác nhận chuyển đi, yêu cầu đảm bảo ít nhất một người chơi đăng nhập trò chơi.

Loại hình: Tuyến chính.

Phần thưởng: Máy chiết xuất vật chất hoạt tính. ]

[ Nhiệm vụ: Chuẩn bị một máy phát điện công suất lớn hơn 10 kW.

Loại hình: Tuyến phụ.

Phần thưởng: Điểm thưởng +100]

Đù má?

100 điểm thưởng?!

Sau khi xem xong nhiệm vụ được cập nhật ở nhật ký người quản lý, hai mắt Sở Quang đờ đẫn.

Nhưng điều làm anh để ý hơn cả, là phần thưởng của nhiệm vụ tuyến chính.

“Máy chiết xuất vật chất hoạt tính... Thứ đồ này rốt cuộc để làm gì vậy?”

Tiểu Thất trả lời.

“Vật chất hoạt tính là nguyên liệu để tạo ra thể nhân bản vô tính, còn dùng như thế nào, chắc sẽ có sách hướng dẫn hay gì tương tự vậy chăng?”

Thân là một trợ lý AI, thực tế thông tin mà Tiểu Thất biết được không nhiều.

Trước mắt, quyền hạn mà Sở Quang có trong tay chỉ có thể đến được tầng B1 của nơi lánh nạn, quyền hạn của những tầng khác cần tiến hành mở khoá thông qua nhiệm vụ tuyến chính.

Tiện thể nhắc thêm, nếu dùng bạo lực phá kết cấu tường của nơi lánh nạn, thử tiến vào các tầng khác một cách phi pháp, sẽ dẫn đến sự gián đoạn của các thiết bị điện, thiết bị thông gió.

Việc này khi vừa vào trong chỗ lánh nạn, “hệ thống chỗ lánh nạn” tải vào đầu anh ấy đã nói cho anh biết rồi.

Thế nhưng ngay cả khi không có câu nhắc nhở này, Sở Quang cảm thấy bản thân đại khái cũng không làm ra được chuyện ngu xuẩn như phá nhà thế này.

Nói đùa thôi.

Phá banh chỗ này rồi, sau này anh ta ở đâu?

Hơn nữa kiểu chỗ lánh nạn “hội tụ khoa học kĩ thuật tuyệt vời trước chiến tranh, được thiết kế để chống đỡ các cuộc tấn công hạt nhân” như thế này, muốn phá được cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Đừng nói đến đạn hạt nhân, anh ấy ngay cả khẩu súng còn không có.

“Được rồi, tôi hiểu được đại khái rồi.”

Nói cách khác, vật chất hoạt tính cũng tương tự như “xu hồi sinh”, là tài nguyên mà các người chơi cần dùng để hợp thành thể nhân bản lần nữa.

Dựa vào thiết lập “một máy một số hiệu” của hệ thống, Sở Quang bây giờ nhiều nhất có thể kêu gọi được thêm 100 “người chơi” , bước vào trong thế giới này dưới hình thức nhân bản vô tính.

Đương nhiên rồi, trong lòng Sở Quang cũng hiểu rất rõ, sự việc không hề đơn giản như bề ngoài của nó.

Đầu tiên trước mắt là trang web chính thức của 《Đất Hoang OL》 không có lượng truy cập.

Tuyệt đại đa số người sau khi nghe thấy kiểu quảng cáo “trò chơi thực tế ảo nhập vai 100% chân thật”, phản ứng đầu tiên hoặc là lừa đảo, hoặc vẫn là lừa đảo mà thôi.

Dù sao thì trong hiện thực cũng không tồn tại loại kỹ thuật này, kể cả các phương tiện tự truyền thông cũng không thể tạo ra chuyện nhảm nhí vớ vẩn như thế này được.

Thứ hai, kể cả có 11 người chơi bị anh ấy liên tục mời gọi dụ dỗ mà nhấn đặt trước, anh ta cũng không thể đảm bảo 11 người này đều làm theo lời anh ta nói.

Quyền chủ động đăng nhập trò chơi và đăng xuất trò chơi, đều nằm trong tay các người chơi cả.

Còn quyền lực của bản thân chỉ có thể “cưỡng chế đá ra ngoài” những người chơi làm loạn, “niêm phong quyền hạn đăng nhập” và “tịch thu tư cách người chơi” mà thôi, chứ không thể bắt ép bọn họ đeo kính thực tế ảo và làm việc trực tuyến cho mình.

Vì thế nên những người được chọn để cấp cho tư cách trò chơi, đặc biệt là nhóm người chơi “close beta” đầu tiên, nhất định phải thật thận trọng.

Thà rằng ít một chút, cũng đỡ hơn lộn xộn cả lên.

Nếu không thì hoàn toàn là rước phiền phức về người.

Sau đó nữa, cũng là điều quan trọng nhất.

Điều kiện của vùng đất hoang này cũng đã được quyết định rồi, lúc này đây không phải càng nhiều người càng tốt.

Thêm được một người cũng đồng nghĩa với việc thêm một cái miệng.

Bây giờ anh ấy xơ xác không khác gì con quỷ, ngay cả bản thân cũng sắp không nuôi nổi nữa, càng đừng nói đến việc nuôi thêm cả trăm cái miệng.

Kể cả bây giờ anh ấy có được điều kiện đó, mở được hết toàn bộ một trăm khoang hồi sinh này, thì cũng là dâng miếng ăn đến cho bọn dị chủng và cướp bóc. - App TYT tytnovel.com

Ngoài việc này ra, không còn ý nghĩa nào khác nữa.

Sở Quang lần nữa quay về trước máy tính ngồi xuống.

Đối diện với màn hình bình tĩnh suy tư một lúc lâu, mạch suy nghĩ của anh ấy dần trở nên rõ ràng.

Lần nữa đăng nhập vào tài khoản cánh cụt của mình, Sở Quang ngay sau đó mở nhóm chat trò chơi tên “câu lạc bộ Ngưu Mã” kia lên, tạo một nhóm thảo luận với chủ nhóm chat và ba người quản trị viên.

Tiếp đến, bắt đầu gõ chữ nhắn trong nhóm.

[Khi các cậu đặt trước trò chơi, gửi tôi số thứ tự của trang web chính thức sau khi làm mới.]

[Tư cách close beta chỉ được bốn người thôi, đồ ngon thì không đến tay người ngoài, để tôi xin với công ty thử xem có thể trực tiếp gửi tư cách close beta và kính thực tế ảo của trò chơi đến các cậu không.]

Đều là những người đồng đội lúc trước cùng cày game trò chuyện với nhau, chiếu cố một chút cũng không quá mức lộ liễu.

Quan trọng nhất chính là, Sở Quang không nghĩ được bất kì người nào mà mình có thể nhờ trong thế giới hiện thực nữa, những người có thể nhờ vả toàn là những người bạn trên mạng, tuy trong hiện thực hoàn toàn chưa từng gặp mình, nhưng cũng có chút tình cảm qua lại.

Người thân?

Từ sau khi ông nội ra đi, anh ấy không đi đâu trong nhiều năm liền, nếu như cảnh sát không thông báo thì cũng không ai biết bản thân mình đã đi mất rồi.

Chủ nhà trọ?

Lúc này chỉ sợ cả thế giới đang tìm mình đòi tiền thuê nhà.

Bạn học?

Sau khi tốt nghiệp thì không còn liên lạc nữa.

Đồng nghiệp?

Haha.

Đoán chừng là vì cảm thấy xui xẻo, Sở Quang phát hiện họ đã xóa bạn bè với mình rồi.

Hơn nữa kể cả không xóa, Sở Quang cũng không thể nhắn tin cho họ, dù sao thì lúc đó bản thân cũng đang sắp ngủm trên bàn rượu.

Người chết nhắn tin cho người sống, nghĩ thôi cũng đủ sợ hãi rồi.

So sánh ra thì những người bạn hài hước trên mạng đây là lựa chọn tốt nhất rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.

Bọn họ và mình ngoài đời thật không hề quen biết nhau, kể cả mình không online suốt 5 tháng trời, bọn họ cũng sẽ không nghĩ về phương diện đó nhiều như vậy.

Bạch Câu Qua Cửa: [Đại ca ngầu quá! ]

Đại Cuồng Phong Cấp Tám: [Ngầu nha ngầu nha! ]

Lai Nhật Phương Trường: [666! ]

Thiếu Nữ Công Địch Dạ Thập Thứ: [Được! Lão ca mạnh vô dịch! Đợi kính thực tế ảo của anh! (mặt cười) ]

Sở Quang tiếp tục gõ chữ dặn dò thêm.

[Tuy nhiên có một chuyện tôi phải nói rõ một chút, thiết bị chỉ có thể xem như cho các cậu mượn, các cậu đừng làm mất, càng đừng có làm hỏng nó, nếu không thì tôi không cách nào ăn nói với công ty đâu. ]

[Ngoài ra, thiết bị sẽ liên kết với thông tin thân phận của người dùng, trên nguyên tắc thì một bộ thiết bị chỉ có thể đăng ký một tài khoản, hơn nữa cũng chỉ do một người sử dụng. ]
- app TYT tytnovel.com
Thật ra nói là dặn dò, nhưng anh ấy cũng không lo lắng đến chuyện người chơi không tuân thủ theo.

Dựa theo cách nói của hệ thống, kính mũ sẽ tiến hành phân biệt thông tin thân phận của người chơi, không phải chính bản thân người chơi thì căn bản không thể dùng được.

Còn về thiết bị…

Anh ấy không quan tâm cái này.

Hệ thống nếu đã có thể đem kính mũ đưa đến tận tay người chơi, vậy thì chắc chắn phải có cách giải quyết các vấn đề “dịch vụ sau khi bán”, đây không phải thứ anh ấy cần quan tâm.

Lai Nhật Phương Trường: [Có thu phí không? ]

Sở Quang: [Giai đoạn close beta không thu bất kỳ khoản phí nào cả, tuy nhiên bởi vì kinh phí eo hẹp, cũng không có tiền lương luôn. ]

Lai Nhật Phương Trường: [6666, số thứ tự của tôi nhắn riêng cho anh rồi, gửi cho tôi một phần nhé]

Bạch Câu Qua Cửa: [Đỉnh thế đỉnh thế, hahaha, làm cho tôi một cái luôn, nếu thật sự hoàn toàn chìm vào thực tế ảo như anh nói, tôi livestream chồng cây chuối đi ẻ!”]

Đại Cuồng Phong Cấp Tám: [Haha, chúng ta cũng ủng hộ một chút đi.]

Thiếu Nữ Công Địch Dạ Thập Thứ: [(mặt cười.jpg)]

Tuy rằng bốn người anh em này rõ ràng là không tin lời anh ấy nói, càng không tin trên thế giới này thật sự tồn tại loại trò chơi thực tế ảo hoàn toàn nhập vai như thế, nhưng bọn họ vẫn giữ tâm thái “phối hợp giỡn với anh ta cho vui” mà gửi số thứ tự của mình qua.

Chỉ là một con số được lấy từ trang web chính thức thôi mà.

Cũng không phải là số tài khoản ngân hàng hay mật mã gì.

Huống hồ bọn họ cũng rất hiếu kỳ, cái hồ lô của ông anh này rốt cuộc bán thuốc gì đây…

Sau khi nhận được số thứ tự, Sở Quang không hề do dự, lập tức gọi hệ thống người quản lý ra, tìm đến [mục lục cư dân chỗ lánh nạn], đánh dấu “cung cấp tư cách trò chơi” phía sau bốn số thứ tự.

Khoang hồi sinh cần thời gian ba ngày để tổng hợp được thể nhân bản vô tính.

Trong khoảng thời gian ba ngày này, hệ thống sẽ thông qua những phương tiện đặc biệt, đem kính mũ trò chơi giao đến tay người chơi…thậm chí ngay cả địa chỉ nhận hàng cũng không cần điền.

Còn về cụ thể là dùng phương tiện gì, liệu có thu hút sự chú ý của xã hội hiện đại không, hoặc là liệu có bị vướng vào các vấn đề phiền phức như kinh doanh vận chuyển phi pháp hay không, Sở Quang càng lười quan tâm đến nó.

Anh ấy chỉ hi vọng lượng người chú ý đến trang web chính thức của mình nhiều hơn một chút, tốt nhất là có thể dẫn đến một sự chấn động.

Như thế thì những lựa chọn mà anh ấy có thể đưa ra sẽ nhiều hơn một chút.

“Chủ nhân, trang web chính thức của chúng ta không phải đã có 11 người đặt trước rồi sao? Vì sao ngài chỉ cung cấp cho bốn người thôi vậy?”

Có thể là đã chú ý đến khoang hồi sinh được kích hoạt ở phòng kế bên, Tiểu Thất đang ngồi trong góc tường tỏ ra thắc mắc.

“Bởi vì tạm thời không dùng hết nhiều như vậy.”

Tắt đi [mục lục cư dân chỗ lánh nạn] .

Sở Quang ngay sau đó mở ra trang [Tiền trợ cấp quản lý] trong hệ thống, đem toàn bộ điểm thưởng đập vào “hộp mù”.

Gom lại mua hộp mù cao cấp thì không có ý nghĩa gì cả.

Điểm thưởng của nhiệm vụ hai đã trực tiếp là 100 điểm rồi, cũng không thiếu 5 điểm này làm gì.

Ánh huỳnh quang trên màn hình thông tin màu xanh nhạt nhấp nháy, bức tường của một bên căn phòng lần nữa rung lắc nhè nhẹ, cùng với âm thanh lạch cạch nhẹ vang lên, cánh cửa hợp kim của “cổng xuất hàng” mở ra.

Nhìn món đồ đang nằm trên nền sân, Sở Quang hơi sững sờ

“Đây...là hộp mù sao?”

Tiểu thất trả lời lại.

“Chắc là đúng rồi.”

Sở Quang định thần thần lại, nói.

“Tôi cứ nghĩ rằng phần thưởng thì ít nhất cũng được đựng trong hộp chứ.”

Tiểu Thất cố gắng đưa ra giải thích.

“Có lẽ hộp mù chỉ là một kiểu thiết lập thôi?”

Nhưng hộp mù mà không cần đập hộp như thế này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Tại sao không trực tiếp gọi là chơi rút thưởng đi?

Nhìn chằm chằm vào phần thưởng phía trước băng chuyền, Sở Quang trầm mặc một lúc lâu.

“Lý thuyết thì tôi đều hiểu cả.”

“Nhưng rõ ràng là tôi đổi tổng cộng là năm hộp, tại sao lên đến đây chỉ còn bốn hộp???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play