Editor: Yan Lão sư

Nói được vài câu Cố Nghiên Thu liền cúp máy.

Tránh cho Cố Nghiên Thu vì mãi nghe điện thoại mà không để ý đến xe cộ bên đường nên suốt đường đi Lâm Duyệt Vi đều nắm tay cô, chờ cho đến khi cúp máy, nàng cũng không hỏi đến Cố Phi Tuyền đã nói những gì, chỉ hướng mắt về phía đường lớn đối diện.

Ngược lại là Cố Nghiên Thu chủ động: "Cố Phi Tuyền nói muốn cùng chị hợp tác, hỏi chị đang ở đâu."

Thấy người ta cũng chủ động thành thật, đuôi chân mày Lâm Duyệt Vi cũng có hơi hướng nhướng lên tỏ vẻ hài lòng, cảnh giác hỏi thêm: "Hợp tác việc gì với chị?"

Cố Nghiên Thu nhíu mày, cũng mơ hồ không rõ: "hắn muốn cùng nhau tìm hiểu sự việc của ba mươi năm trước."

"Cố Phi Tuyền? Chị xác định đó là con trai của Hạ Tùng Quân – Cố Phi Tuyền?"

Cố Nghiên Thu gật đầu: "Xác định!"

"Mục đích của hắn là gì?"

"Chưa nói, hắn muốn trực tiếp gặp mặt để bàn, chị nói hai ngày nay không có thời gian nên bảo khi nào rảnh sẽ liên lạc lại."

"Chị thấy thế nào? Thật sự muốn gặp để bàn bạc sao?"

"Gặp một lần chắc cũng không sao."

"Em đi cùng chị!". Thấy Cố Nghiên Thu có chút sửng sốt vì lời nói của mình, Lâm Duyệt Vi bình tĩnh giải thích thêm: "Ý em là, chị có muốn em đi cùng chị không?"

Cố Nghiên Thu không trả lời, Lâm Duyệt Vi lại gấp gáp phân trần: "Hai người sẽ an toàn hơn."

Biểu hiện lúc này của Cố Nghiên Thu phải nói là mười phần xuất sắc, nhàn nhạt bên ngoài mà cố nén không cười ra tiếng. Hai người cứ vậy ở chỗ huyện nhỏ núi cao này ở chung một cách tự nhiên, không như lúc ở Yến Ninh vội vàng gấp gáp, cũng không câu nệ lo lắng bản thân có nói sai làm sai điều gì khiến đối phương khó chịu, cứ vậy êm đềm cùng nhau trôi qua một ngày bình thường.

Lâm Duyệt Vi vẫn chưa yên tâm, lại thêm chút lý do: "lỡ như hắn động tay động chân thì sao? hai mẹ con nhà này đều không thể dùng lý lẽ của người bình thường mà phân tích nổi."

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng tán đồng: "Em nói đúng."

Ánh chiều tà dần xuống thấp, nhìn xuống bàn tay đang được Lâm Duyệt Vi giữ chặt, phố xá náo nhiệt nhưng không ồn ào, cả hai như những cặp đôi bình thường khác, Cố Nghiên Thu không muốn phá đi bầu không khí đẹp đẽ này nên tạo thêm đề tài nói chuyện: "tối nay chị nên ăn gì?".

Lâm Duyệt Vi: "..."

Cố Nghiên Thu thật hay ho, biết rõ buổi tối mình không thể ăn món gì, liền sửa lại tỉnh bơ hỏi người ta mình nên ăn gì?!?

Cố Nghiên Thu chớp chớp mắt chờ đợi câu trả lời từ Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi hoàn toàn nghẹn ngào: "... ăn chút thức ăn thôn quê đi, tìm quán nào sạch sẽ một chút."

Cố Nghiên Thu: "Tốt!"

Sao nghe cứ như lời dỗ dành của mấy bà mẹ vậy: "Bảo Bảo thật ngoan."

Lâm Duyệt Vi một tay kéo Cố Nghiên Thu đứng trong vòng bảo hộ của mình tránh đi lề đường bên dưới, một tay cầm điện thoại mở app tìm mỹ thực gần đấy, lướt lướt vài nơi lại hỏi Cố Nghiên Thu: "chỗ này được không? Được chấm điểm khá cao nè."

Cố Nghiên Thu mới từ nước ngoài trở về được nửa năm, ngày thường rất ít đặt cơm hộp hay ăn bên ngoài, cũng không biết đến ứng dụng này, Lâm Duyệt Vi chỉ ở đâu nàng cũng cần quá suy xét, chỉ liếc nhìn một chút lại lập tức gật đầu: "được, đi thôi."

"Vậy đi chỗ này." Lâm Duyệt Vi đơn giản một cách thô bạo mà quyết định, nàng không thích dong dong dài dài không như đa số thanh thiếu niên thời buổi này – đều là kiểu "ăn xong bữa này không biết bữa sau nên ăn gì tiếp", đây cũng là lý do quan trọng mà Giang Tùng Bích thích đi ăn cùng nàng, Lâm Duyệt Vi có thể quyết định, đối với người có chứng sợ lựa chọn chẳng khác nào cứu tinh mà.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Táo liền đến.

Trong lúc ngồi ở quán ăn đợi gọi món , Lâm Duyệt Vi nhận được điện thoại của Giang Tùng Bích.

Lâm Duyệt Vi đưa ngón tay lên miệng, ra dấu cho Cố Nghiên Thu im lặng, chuyện nói với Giang Tùng Bích cũng không phải bí mật gì, không cần lảng tránh, cứ vậy mà ngồi đối diện với Cố Nghiên Thu tiếp điện thoại.

"Có chuyện gì vậy Giang Đại tiểu thư?" – Lâm Duyệt Vi kéo dài giọng nói.

"Sao hả, phải có việc mới được phép gọi cho cậu sao?"

"Đương nhiên không phải, mình là biểu đạt sự cung kính cũng là vui sướng hân hoan tột độ khi nhận được điện thoại của cậu mà thôi."

"Bớt nịnh hót đi, tới giờ ăn tối rồi, mình muốn ra ngoài ăn, tiện thể rủ thêm cậu, đang ở đâu đó?"

"Không có ở nhà."

"Sao, cuối cùng cũng nhận được việc rồi hả?"

"Không phải, là việc riêng."

Lâm Duyệt Vi để điện thoại ra xa một chút, tiếp sau đó Cố Nghiên Thu liền nghe được Giang Tùng Bích đang gầm gừ từ dây bên kia: "Có việc riêng phải chạy đến nơi khác lại không nói với mình, có biết mình sắp bị ngâm thành cá mặn rồi không hả? Nói, đi đâu chơi?"

Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng nhìn Cố Nghiên Thu, nhe răng cười gượng một cái rồi trả lời Giang Tùng Bích: "trong suy nghĩ của cậu mình chỉ biết ăn chơi thôi phải không hả?"

"Ờ, đúng vậy đó!" Giang Tùng Bích cười haha

Lâm Duyệt Vi hơi trước tiên đưa điện thoại di động microphone lấy xa một chút.

"Đậu hủ Ma Bà của các vị." Phục vụ đưa món lên, một bàn bây giờ tràn đầy mấy món mỹ vị đã gọi.

"Các vị? Cậu đang đi cùng ai?" thính lực siêu cấp của Giang Tùng Bích phát huy.

"Có ai đâu." Lâm Duyệt Vi lấy tay che bớt lại microphone của điện thoại.

Người phục vụ lại hỏi: "Cơm chiên có cần kiêng thứ gì không?"

Lâm Duyệt Vi che lại điện thoại, quay sang trả lời: "Không có!", hồi sau mới chợt nhớ mình có ăn đâu, trả lời cái gì chứ.

Phục vụ lần này nhìn về phía Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu lại nhìn Lâm Duyệt Vi khiến nàng thắc mắc: "hả?"

Cố Nghiên Thu lại chỉ về phía di dộng, Lâm Duyệt Vi hiểu ý đứng dậy, tránh sang một bên.

Cố Nghiên Thu có vẻ hơi mất hứng, quay lại trả lời: "không ăn hành tây, những thứ còn lại cứ để bình thường, cám ơn."

"Vâng!"

Cô lại ra dấu O.K. cho Lâm Duyệt Vi, nàng qua loa lấy lệ thêm vài câu với Giang Tùng Bích rồi cúp máy, trở về bàn ăn.

Bữa cơm này Cố Nghiên Thu ăn đến an tĩnh, "ăn không nói" vốn dĩ là thói quen tốt nhưng Lâm Duyệt Vi như thế nào lại cảm giác cô đang không vui cho lắm.

Cố Nghiên Thu cắn phải một hạt tiêu, nhăn mày "Ngô" một tiếng, Lâm Duyệt Vi tay mắt lanh lẹ lập tức chuyền sang một ly nước, cô uống một hớp rồi nhàn nhạt nói "cám ơn".

Lúc này Lâm Duyệt Vi càng xác định có gì đó không đúng, nếu là thường ngày Cố Nghiên Thu thế nào cũng sẽ thêm một nụ cười.

Tự dưng sao lại không vui?

Lâm Duyệt Vi nghĩ nghĩ lại nói: "chị không cần phải gấp, chuyện gì cũng sẽ có đáp án, có gấp cũng không được, chúng ta chỉ cần chờ thôi." Nàng cho rằng nguyên nhân liên quan đến việc của Mẹ cô.

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng "Ân" một tiếng lại tiếp tục múc thêm một muỗng cơm chiên lẳng lặng đưa vào miệng.

"Còn Cố Phi Tuyền, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chúng ta hai người còn có thể sợ không đối phó được hắn sao? Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, chị cũng không cần lo lắng."

"Không có lo lắng!"

Lâm Duyệt Vi lại phân vân: hai việc đều không phải, vậy cuối cùng bị chuyện gì mà chị tự dưng mất hứng như vậy chứ?

Cố Nghiên Thu dùng chiếc đũa khẩy đi hạt tiêu trên miếng đậu hũ, dùng tay trái múc lên thổi thổi, làm bộ bâng quơ hỏi: "vừa rồi là Giang tiểu thư gọi cho em?"

"Đúng vậy."

Cố Nghiên Thu một dạng nhai kĩ nuốt chậm miếng đậu hủ, cứ như đang nói chuyện phiếm lại hỏi tiếp: "Nghe có vẻ như em ấy đang khá kích động, nói chuyện gì với em vậy?"

"Không có gì, chẳng qua muốn rủ em ra ngoài ăn tối với cậu ấy, vừa nghe em nói đang ở nơi khác thì la hét nói em không có nghĩa khí, bỏ bạn bỏ bè bla bla bla..."

Cố Nghiên Thu nhướng mày, nói: "Giang tiểu thư rất thú vị."

"Là so với em sao?" Lâm Duyệt Vi vui vẻ khi thấy quan hệ cả hai đã gần thêm được một chút, nửa đùa nửa thật hỏi tiếp.

"Không có." Cố Nghiên Thu cười nói.

"Nói vậy nghe còn tạm được.", Lâm Duyệt Vi có chút kiêu căng hừ một tiếng, nhắc đến Giang Tùng Bích liền bắt đầu mở máy, lung ta lung tung chủ động kể cho Cố Nghiên Thu nghe nội dung: "Giang Tùng Bích lúc nào cũng chê việc chưa đủ náo nhiệt, em mà kể cho cậu ấy nghe đang cùng chị lo công việc thế nào cũng "bắt nhốt" tra hỏi cả đêm, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu. Còn có Mẹ nữa, hai người khá thân thiết, thêm bà biết chuyện này, đến lúc đó cả hai đều trốn không thoát, em chẳng qua là vì một thế giới yên bình cho hai chúng ta mà thôi."

Khóe môi Cố Nghiên Thu lúc này mới thấy được độ cong, liền gật đầu: "Em nói đúng!".

Lâm Duyệt Vi yên lặng quan sát trong chốc lát, cảm giác được áp thấp nhiệt đới vừa nãy đã biến mất, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm nhận vi diệu.

Không phải chỉ vì mình tránh mặt lúc cùng Giang Tùng Bích nói chuyện mà tức giận chứ? Lâm Duyệt Vi càng nghĩ càng thấy có lý, ánh mắt nhìn Cố Nghiên Thu cũng thêm phần ý vị thâm trường.

Cố Nghiên Thu bị nhìn đến không được tự nhiên, liền lấy ly nước chắn ngang, Lâm Duyệt Vi thu hồi ánh mắt nghiên cứu sâu xa của mình lại, tự rót chút nước cho bản thân.

Cố Nghiên Thu hẳn là đã có chút gì gì đó với mình rồi...

Lâm Duyệt Vi chậm rãi khép hờ mi mắt. Có không? Là có hay không có đây?

Cố Nghiên Thu vẫn tiếp tục ưu nhã thưởng thức bữa tối của mình, lông mi buông xuống, bất luận làm gì cũng thật tập trung, Lâm Duyệt Vi lẳng lặng ngắm nhìn đến khi tầm mắt rơi vào mí mắt kia lại khẽ nhướng chân mày đầy nghi vấn. Một tay chống cằm, Lâm Duyệt Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tình yêu cũng thật khiến người phiền não mà.

Hai con người tràn đầy phiền não sau khi ăn xong bữa tối thì trở về bệnh viện, Cao lão thái thái vẫn chưa tỉnh, Cố Nghiên Thu gọi cho Lưu tiên sinh, Lâm Duyệt Vi sớm đã luyện thành một thân tuyệt kĩ "giữ im lặng khi cần thiết", liền đeo tai nghe để luyện tập kĩ năng diễn xuất cho bản thân, ngược lại Cố Nghiên Thu sợ quấy rầy nên chủ động ra ngoài.

Sau khi kết thúc một bài tập, Lâm Duyệt Vi ngẩng đầu lên vừa lúc Cố Nghiên Thu quay lại, thuận miệng liền hỏi: "Lưu tiên sinh có gì không?"

"Chuyện retouch lại ảnh chụp muộn nhất sáng mai sẽ có kết quả."

"Hôm nay có kết quả thì ngày mai cũng phải quay lại, chị xin công ty nghỉ mấy ngày?"

"Hai ngày, có lẽ không đủ, mai lại tính sau. Còn em?"

"Thoải mái hơn." Lâm Duyệt Vi nhún vai, "Bao giờ Phương Hiểu Hiểu tuyên truyền cho bộ phim em mới cần quay lại."

Tối qua đạo diễn bộ phim đích thân nhắn cho Lâm Duyệt Vi nói vai này đã có người khác nhận, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác, thái độ có vẻ rất thành khẩn nên Lâm Duyệt Vi tin chắc đạo diễn tương đối hài lòng với khả năng diễn xuất của mình, đối với tương lai tràn ngập chờ mong.

"Ở đây cũng vài ngày rồi, bao giờ chúng ta quay về Yến Ninh?"

"Chị quyết định đi." Lâm Duyệt Vi chỉnh lại tai nghe một chút, "Em nghe tiếp nha?"

"Uhm."

Buổi tối hai người thay nhau trông chừng lão thái thái, nửa đêm bà có tỉnh lại một lúc, thần trí vẫn còn chút mơ hồ, sau khi được đút chút nước và cháo nóng lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Cố Nghiên Thu nhận được điện thoại của Lưu tiên sinh, thông báo bức ảnh đã được chỉnh sửa sắc nét, đúng như Lâm Duyệt Vi phỏng đoán, trên bia đá chỉnh là tên thôn, tuy có chút khó khăn nhưng cuối cùng cũng đọc ra "thôn Dương Thanh".

"Vậy thôn này ở đâu?"

"Vẫn chưa biết, trên bia đá chỉ có tên mà không có địa chỉ, có lẽ là có nhưng không bị chụp lại trong ảnh." Tuy vậy Lưu tiên sinh vẫn rất lạc quan, "tuy đã qua nhiều năm nhưng chỉ cần thêm chút thời gian tôi khẳng định sẽ điều tra ra rõ ràng."

"Khoảng bao nhiêu thời gian?"

"Chừng một, hai tháng", Lưu tiên sinh ước chừng trả lời.

"Được rồi, tôi hiểu, vất vả cho ngài rồi."

Cố Nghiên Thu cúp máy, đến trước toilet nói: "không cần xin nghỉ nữa, hôm nay chúng ta quay về Yến Ninh."

Lâm Duyệt Vi còn đang rửa tay, nghe vậy hơi hoảng hốt: "Sao nhanh vậy?"

Cố Nghiên Thu thở dài: "Mới chỉ nhìn ra được tên thôn, muốn biết địa chỉ cụ thể ở đâu còn cần thêm một khoảng thời gian, chúng ta cũng không thể chờ đợi mãi ở đây được."

Lâm Duyệt Vi không nghĩ đến hôm qua còn đang suy nghĩ phải làm sao, hôm nay đã có kết quả, dù vậy tình huống này cũng có thể hiểu được.

Dự định tối nay sẽ bay về, nên buổi sáng vẫn là lưu lại bệnh viện, Cố Nghiên Thu đi mua bữa sáng còn Lâm Duyệt Vi ở lại chăm sóc lão thái thái.

Do vết thương trên người nên Cao lão thái thái cả đêm ngủ không yên giấc, chập chờn suốt đêm, đến sáng lại âm ỉ than đau, Lâm Duyệt Vi đành lấy ghế để bên cạnh giường, nắm tay cùng bà nói chuyện.

Cao lão thái thái mắt nửa mở nửa đóng, mơ màng nhận lầm nàng thành con gái mình.

Không lâu sau hộ lý đến giúp lão thái thái lau người, vết thương của lão thái thái chủ yếu ở cánh tay, hộ lý cởi xong áo bên ngoài liền tiện tay đặt khăn lông trên bụng bà.

Lâm Duyệt Vi rời mắt khỏi điện thoại, nhìn thấy sau khi hộ lý để khăn lên thì lão thái thái hơi co rúm người lại, liền quát: "Cô đang làm gì vậy?"

Vừa lúc Cố Nghiên Thu mua bữa sáng trở về, thấy cả hai đang tranh chấp, hộ lý thì măt đỏ tai hồng còn Lâm Duyệt Vi hầm hầm một đống, đặt đồ ăn lên bàn Cố Nghiên Thu mờ mịt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Duyệt Vi thì thầm trả lời: "hộ lý này thật không chuyên nghiệp."

Bên kia hộ lý gục đầu không hé răng nửa lời.

Chăm sóc bệnh nhân bị gãy xương phải nằm lâu dài trên giường ngoài việc cần cố gắng là hết sức tránh gây thêm những vết thương khác còn có ngăn ngừa bệnh cảm, đặc biệt là người già, càng phải cẩn trọng hơn. Lúc lau người phải vô cùng lưu ý không được để cơ thể tiếp xúc lâu trong không khí. Cao lão thái thái tuổi tác đã cao vậy mà còn bị để khăn ướt trên người như vậy, lỡ như bị cảm, sợ chỉ khó qua được.

Nguyên tắc cơ bản như vậy Lâm Duyệt Vi còn biết, một hộ lý chuyên nghiệp sao có thể không biết.

Lâm Duyệt Vi: "Người này là ai mời?"

Cố Nghiên Thu nghe nàng giải thích cũng khó chịu ra mặt: "là do bệnh viện sắp xếp". Cô đã nghĩ đến việc mời người từ Yến Ninh đến đây nên không quá quan tâm đến việc sắp xếp của bệnh viện, ai ngờ việc như vậy lại xảy ra.

Sau khi đuổi hộ lý còn đang mặt ủ mày chau kia ra khỏi phòng bệnh, vài phút sau Cố Nghiên Thu quay lại giải thích: "Người kia là dựa vào quan hệ, căn bản chỉ học được chút ít kiến thức hộ lý rồi vào bệnh viện làm việc, trước đây chưa từng chăm sóc người già, không hiểu được làm vậy đối với bệnh nhân rất nguy hiểm."

"Đuổi đi chưa?" Lâm Duyệt Vi lạnh lùng hỏi một câu

"Đuổi rồi." Cố Nghiên Thu ngoan ngoãn gật đầu, một Lâm Duyệt Vi như vậy trông thật...nói sao bây giờ... trông thật hấp dẫn.

"Để em tự tay làm đi." Sắc mặt Lâm Duyệt Vi có chút hòa hoãn, "chị đi mời người khác đi, nhớ phải hỏi rõ ràng có chuyên nghiệp hay không, đừng để loại người đục nước béo cò có cơ hội. Hay là em ở lại đây thêm hai ngày, chờ hộ lý mới đến rồi mới đi."

"Em sao?" Cố Nghiên Thu nghẹn ngào trân trối nhìn Lâm Duyệt Vi, sao có thể?

"Dì em là bác sĩ, vẫn thường hay nói em có thiên phú học y, lúc Ba Mẹ có việc bận đi xã giao hay đi du lịch em đều qua chỗ dì chơi." Lâm Duyệt Vi đem thau nước ấm ban nãy vào toilet rồi ló đầu ra ngoài cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện, "em nói em không muốn học y, nhưng dì lại bảo biết thêm một thứ sẽ tốt hơn một thứ, không bổ chiều ngang cũng bổ chiều dọc. Tuy cuối cùng cũng không thuyết phục được em trở thành bác sĩ nhưng nhìn mãi cũng biết được chút ít kiến thức căn bản."

Lâm Duyệt Vi mỉm cười kể tiếp: "Em hình như chưa kể với chị bà nội của em trước đây cũng bị té, sau đó thì không còn tỉnh táo được, Bà thật ra cũng khá lớn tuổi rồi, lúc đó phải nằm trên giường một khoảng thời gian dài. Bà nội em có hai người con – một là Ba em, người còn lại là Cô. Cô sau này được gả đi xa nên không tiện về chăm sóc, Ba thì chuyện làm ăn bận rộn nên vẫn do em chăm sóc bà từ lúc học sơ trung đến cao trung, thời gian dài như vậy nên Bà có thể nhận ra em, không cần ai khác nữa, lúc thì nhìn em gọi tên Ba, có khi thì gọi tên Cô, cũng có lúc gọi tên em, nếu không em sẽ phiền bà một phen.

Cố Nghiên Thu cúi xuống, vờ như không thấy mặt nàng rồi đột nhiên quay mặt đi.

"Chị đem ghế đến đây đi.", Lâm Duyệt Vi điều chỉnh lại tâm tình, đem thau nước rửa mặt đã được pha vừa nước ấm đến.

Cố Nghiên Thu đặt ghế bên mép giường

Lâm Duyệt Vi: "Chị lấy thêm một cái khăn sạch mới, lớn hơn một chút."

Lâm Duyệt Vi thành thục lau mình cho lão thái thái, thấy bà đã tỉnh lại nên luôn cùng bà thì thầm to nhỏ nói chuyện, miệng lão thái thái mấp máy, mơ hồ phát ra một vài âm thanh. Dù nghe không hiểu nhưng nàng vẫn kiên nhẫn hỏi, kiên nhẫn hơn rất nhiều người bình thường khác. Cố Nghiên Thu ở bên cạnh giúp đỡ thay nước ấm, thầm nghĩ cho dù bản thân là cháu ngoại, chưa chắc đã tận tâm như Lâm Duyệt Vi.

Nàng nhẹ nhàng cẩn thận lau đôi chân khẳng khiu, chỉ còn da bọc xương của lão thái thái, đột nhiên ngừng lại, nhíu mày. Cố Nghiên Thu thấy vậy liền hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Duyệt Vi lấy khăn lông ra, nhìn về phía cẳng chân thấy một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ mắt cá chân đến đầu gối, một vết thương cũ lại còn không phải là nhỏ.

Hai người cùng trao đổi ánh mắt, Cố Nghiên Thu chụp lại vết sẹo rồi gởi hình qua cho Lưu tiên sinh.

Hộ lý mới đến so với người vừa rồi đáng tin cậy hơn nhiều, Lâm Duyệt Vi cũng kiểm tra qua đối phương, thấy yên tâm rồi mới cùng Cố Nghiên Thu trở về khách sạn, thu dọn hành lý trả phòng rồi ra sân bay về lại Yến Ninh.

***

Yến Ninh vẫn là nơi đô thị phồn hoa náo nhiệt, thế nhưng người Yến Ninh lại lạnh lùng xa cách, Cố Nghiên Thu cảm giác được một Lâm Duyệt Vi kính râm khẩu trang lúc này so với lúc còn ở huyện thành kia lãnh đạm hơn rất nhiều, cũng có thể do đã trễ rồi, Lâm Duyệt Vi cũng ít nhiều mệt mỏi sau chặng đường dài.

Chuyến bay đến trễ, lúc hạ cánh đã là hai sáng, Lâm Duyệt Vi buồn ngủ đến mắt đã muốn híp hết lại. Nàng cũng không hiểu vì sao hôm nay mình lại buồn ngủ đến vậy, cứ cúi đầu mà đi, ngón tay thì móc vào hai bên quai đeo của balo, thất tha thất thểu bước về phía trước, đột nhiên đâu đó xuất hiện một bàn tay dời balo của nàng qua vai người đó.

Lâm Duyệt Vi bừng tỉnh trợn mắt hỏi: "AI?"

Cố Nghiên Thu: "Nắm tay chị, đừng đi lạc."

Lâm Duyệt Vi: "..."

Từ lúc ba tuổi nàng đã có thể dọc ngang khắp nơi, nhắm hai mắt cũng có thể về đến nhà, là ai đi lạc còn chưa biết à.

Dù vậy Lâm Duyệt Vi vẫn duỗi tay nắm lấy... góc áo của Cố Nghiên Thu.

Trời khuya khá lạnh, Cố Nghiên Thu mặc áo len tay dài, bên ngoài thêm một chiếc áo khoác vải dạ, sải bước như đi catwalk, tỉ lệ người đi đường ngoảnh lại nhìn ắt hẳn lên đến 300%, ấy vậy mà bị Lâm Duyệt Vi nắm góc áo, phút chốc hình tượng gì cũng tan biến.

Cố Nghiên Thu nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, Lâm Duyệt Vi vẫn đeo kính mát, nhìn thẳng cô mà cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giác quan cho cô biết Lâm Duyệt Vi chắc chắn là cố ý mà.

Lâm Duyệt Vi có vẻ như không thích cô ăn mặc quá đẹp, nói chính ra là không thích cô không có việc gì lại đi câu người đến thế. Cố Nghiên Thu chỉ nhẹ nhàng cười đáp trả, để mặc nàng nắm góc áo mình mà cùng rời khỏi sân bay.

Đứng chờ ở cổng sân bay đến khi xác nhận bảng số xe khớp với thông tin đặt xe thông qua ứng dụng, cả hai lên xe về nhà. Lâm Duyệt Vi vừa lên xe đã tựa lên ghế ngủ, nàng không phải là không có cảnh giác, giữa đêm khuya dám ngủ trên chiếc xe xa lạ chỉ bởi một nguyên do: đối với Cố Nghiên Thu hoàn toàn buông bỏ lòng phòng bị, là tín nhiệm hoàn toàn. Một kết luận khiến cho Cố Nghiên Thu mười phần hài lòng.

Đầu Lâm Duyệt Vi hơi tựa vào cửa sổ xe, phản trên mặt đủ sắc màu từ ánh đèn của thành phố buổi đêm. Cố Nghiên Thu nhích người đến gần hơn, phi thường có dụng ý mà để bả vai mình sát bên người nàng, vòng một tay đến vai bên kia của Lâm Duyệt Vi, kéo nàng vào lòng mình, để Lâm Duyệt Vi thuận thế dựa đầu vào người cô.

Từ sân bay về nhà mất gần một tiếng, Lâm Duyệt Vi ở trên xe vẫn mơ mơ màng màng, ngủ cũng không sâu giấc nhưng mí mắt nặng trĩu đến không thể mở được, mơ hồ ngửi được mùi hương quen thuộc, theo bản năng càng nghiêng về phía Cố Nghiên Thu.

Thật thơm, thật mềm, thật thoải mái mà

Sao lại có mùi hương quỷ dị đến độ còn tạo ra được cảm thụ cụ thể như vậy chứ?

Lâm Duyệt Vi đột nhiên mở bừng mắt, dưới ánh đèn mờ ảo hắt ra từ hai bên cửa xe nàng thấy mình đang gối đầu trên chân Cố Nghiên Thu, mà cái nơi thật mềm kia chính là...

Lâm Duyệt Vi xấu hổ rút tay mình từ trong quần áo của Cố Nghiên Thu.

"Xin lỗi". Nàng ngồi thẳng người dậy, giờ thì cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến.

"Không có gì". Cố Nghiên Thu nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mà kì thật lỗ tai nàng đã đỏ bừng lên rồi.

"Em..."

"Tay em thật lạnh đó." Cố Nghiên Thu vì nàng mà viện lẽ.

"uhm, tay em có chút lạnh thật." Lâm Duyệt Vi sờ sờ hai cánh tay mình

"Trong túi em còn quần áo nào không? Cố Nghiên Thu hỏi, vali của Cố Nghiên Thu để trong cốp xe, còn balo của Lâm Duyệt Vi thì ngay bên tay phải cô.

"Em không có mang áo dài tay." Lâm Duyệt Vi bình thường sức khỏe khá tốt, hơn nữa cứ nghĩ chuyến này chỉ đi một, hai ngày nên cũng không đem theo nhiều đồ, lỡ thời tiết có trở lạnh thì mua thêm cũng không muộn.

"Nga." Cố Nghiên Thu ậm ừ, vẫn không chịu quay đầu vào nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi cũng có chút lúng túng không biết phải nói gì tiếp theo, nhìn xuống điện thoại xem còn bao lâu sẽ đến nhà.

Trời ơi, còn đến nửa tiếng, nãy giờ mình ngủ chưa đến nửa tiếng?

Lâm Duyệt Vi kéo kính xe xuống một chút, khuỷu tay chống bên cạnh, gió từ khe hở lùa vào giúp nàng giảm bớt nhiệt độ trên mặt mình.

"Em không sợ bệnh hay sao?", Cố Nghiên Thu hỏi

"Không đâu, hai năm rồi em chưa bị cảm lại."

"Ohm."

Miệng Cố Nghiên Thu dường như được khai quang, cái tốt không linh cái xấu lại linh. Lâm Duyệt Vi vừa mới vào cửa liền hắt hơi một cái kinh thiên động địa, sáng hôm sau tỉnh dậy đầu choáng, cổ họng đau.

Cố Nghiên Thu lại xin phép nghỉ thêm một ngày, ở nhà chăm sóc nàng.

Tác giả có lời muốn nói: Tình cảm hai bạn trẻ vẫn luôn được phát triển nha, mọi người không nhìn ra sao? Ahuhuhuhu

Yan: thấy được thấy được Cố tổng bao giờ cũng "em luôn đúng!"

Luôn luôn theo sau dỗ dành, ngon ngọt liệu có phải là Công quân? Có ai thấy được manh mối gì chưa? ;)

p.s. Chương này vẫn dài như vậy T_T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play