Cố Nghiên Thu khiếp sợ mà chớp mắt một chút.

Bàn tay Lâm Duyệt Vi áp sát đến nổi có thể cảm giác được từng mạch máu đang kích động trên đôi môi đối phương.

Lòng bàn tay nàng cảm nhận được một lực đẩy chống cự, hóa ra Cố Nghiên Thu đang mím môi, Lâm Duyệt Vi vội rút tay về, trong lúc nhất thời tìm không thấy giọng của chính mình.

"Xin lỗi."

Mới vừa bị "Khinh bạc" tim Cố Nghiên Thu đã nhảy "thình thịch", động tác chậm chạp lần từng hạt châu trên tay, sâu kín mà nhìn Lâm Duyệt Vi, thần sắc bình tĩnh nói: "Không sao."

Lâm Duyệt Vi một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Nghiên Thu dịch sang một bên, tựa hồ như sợ đối phương, Lâm Duyệt Vi thấy động tác cô qua mặt kính phản quang , xấu hổ đến khó chịu, dư vị ngượng ngùng càng thêm đậm đà.

Khúc nhạc dạo ngắn này khiến cả quãng đường sau đó của hai người trôi qua trong im lặng, sau khi tới điểm đến, hai người được phục vụ viên dẫn đường vào một phòng riêng, Lâm Duyệt Vi đẩy thực đơn qua, hỏi cô: "Cố tiểu thư uống trà gì?"

Cố Nghiên Thu nhớ lại chuyện xảy ra hôm lãnh giấy kết hôn, Lâm Duyệt Vi từng thể hiện nghiên cứu bất phàm với trà đạo, bèn nói: "Lâm tiểu thư hiểu biết, em cứ chọn đi."

Lâm Duyệt Vi kêu phục vụ mang một bình Bích Loa Xuân tới.

Cố Nghiên Thu lật qua thực đơn, chọn hai món, rồi đẩy về vị trí cũ, Lâm Duyệt Vi chọn thêm một món canh.

Trà còn chưa lên, phục vụ sau khi nhận thực đơn thì cũng lui xuống, bên trong bao sương chỉ còn lại hai người, Lâm Duyệt Vi đảm đương nửa phần "Địa chủ", tận hết lễ nghĩa chủ nhà, nhưng lại không được sáng dạ như Cố Nghiên Thu, vắt hết óc vẫn không nghĩ ra đề tài để nói chuyện.

Hỏi gia đình? Nhà cô còn loạn hơn cả sổ sách, hỏi ra nói không chừng còn giẫm phải mìn.

Hỏi công tác? Thiên Thụy bây giờ loạn trong giặc ngoài, cô thân là người thừa kế của Cố gia sầu đến đau đầu như vậy, mà nhà nàng nói không chừng còn là đối thủ gián tiếp, một bữa cơm như thế này không thích hợp bàn chuyện công.

Hỏi sinh hoạt cá nhân?

Lâm Duyệt Vi híp híp mắt, xác định sơ bộ.

"Cố tiểu thư."

"Ừm?"

Cửa phòng bị gõ vang, phục vụ bưng một ấm Bích Loa Xuân vào, Lâm Duyệt Vi nhìn lướt qua ấm trà, không phải thượng phẩm, nhưng cũng không phải kém đến khó uống. Lâm Duyệt Vi đảo hai chiếc ly lại, tráng nước một lần, rót một cốc trà cho Cố Nghiên Thu, hai ngón tay xuôi theo thành cốc, chậm rãi đẩy qua.

Ánh mắt Cố Nghiên Thu dừng lại trên ngón tay mảnh mai linh hoạt của Lâm Duyệt Vi, nhìn lại mặt nàng, chờ nàng nói tiếp.

"Chị du học ở đâu?"

Cố Nghiên Thu: "......"

Cô không ngờ Lâm Duyệt Vi bày ra đại tư thế như thế, chỉ vì muốn hỏi vấn đề này.

"Em không biết?" Cố Nghiên Thu hỏi ngược lại.

Vì sao em phải biết chứ?

Lâm Duyệt Vi cảm thấy không thể hiểu được, ở trong lòng tự hỏi chính mình. Trước khi hợp thành khế ước bà Lâm từng nói với nàng rất nhiều về Cố Nghiên Thu, hình như là một trường đại học rất có tiếng ở nước M, Lâm Duyệt Vi lúc ấy không dụng tâm nhớ, chỉ nhớ rõ ở nước M, mà trường nổi danh ở nước M thì có cả đống, không nhớ kỹ cũng bình thường. Sau đó, Lâm Duyệt Vi cũng bận chuyện của mình, mẹ nàng lại nhắc tới Cố Nghiên Thu muốn tác hợp hai người, Lâm Duyệt Vi lại che lỗ tai không nghe không nghe.

"Không biết." Lâm Duyệt Vi thành thật nói.

Cố Nghiên Thu nói tên trường học, Lâm Duyệt Vi "Àh" một tiếng, nói: "Hai năm trước em từng cùng bạn xuất ngoại sang đó chơi, phong cảnh không tồi."

Cố Nghiên Thu nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi nắm cốc, quan sát màu sắc nước trà, bất thình lình ngước mắt thoáng nhìn ánh mắt Cố Nghiên Thu, hỏi: "Sao lại nhìn em như vậy?"

"Không có gì." Cố Nghiên Thu thu hồi nhãn thần, "Trà này có vấn đề sao?"

"Không, uống đi."

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng thổi thổi, uống một ngụm.

Lâm Duyệt Vi nhìn nước trà trong suốt dính lên cánh môi no đủ của Cố Nghiên Thu, lực lòng bàn tay vuốt ve ly dần dần tăng thêm.

"Lâm tiểu thư tốt nghiệp từ Thanh Đại?"

"Đúng vậy."

"Nghe dì nói em học tài chính, thành tích rất tốt, sao không tiếp tục học lên nghiên cứu sinh hoặc đi làm công việc phù hợp?"

"Hứng thú cá nhân khác biệt ." Lâm Duyệt Vi mỉm cười, "Trước khi 21 tuổi em thích tài chính kinh doanh là thật, nhưng bây giờ vào giới giải trí cũng là thật, ai nói nhân sinh đã hình thành thì không thay đổi, mỗi một loại khả năng em đều muốn thử một lần."

"Có hơi mạo hiểm, không sợ thất bại trong gang tấc?" Cố Nghiên Thu buông ly xuống.

"Đã không công thành, bàn gì tới chuyện chia đất? Cùng lắm thì trở lại vạch xuất phát thôi."

Cố Nghiên Thu sửng sốt, chợt cười nói: "Chị lớn hơn Lâm tiểu thư ba tuổi, nhưng luận điểm này lại không tiêu sái bằng, hổ thẹn. Chị lấy trà thay rượu, kính em một ly."

Lâm Duyệt Vi cùng cô chạm ly.

Lâm Duyệt Vi cảm thấy phong cách nói chuyện của mình càng lúc càng lệch, Cố Nghiên Thu không ngừng dẫn dắt nàng, thao túc nàng, khiến nàng chỉ có thể nói chuyện theo phong cách của cô, điều này khiến toàn thân Lâm Duyệt Vi không được thoải mái, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

"Cố tiểu thư, em có một đề nghị." Lâm Duyệt Vi cuối cùng biết rốt cuộc không khí khách sáo quỷ dị giữa hai người rốt cuộc đến từ chỗ nào, nhịn không được nói.

"Đề nghị gì?"

"Khi không có người ngoài, chúng ta có thể đổi cách xưng hô được không?" Kính xưng tới kính xưng đi, không biết còn tưởng rằng hai người đang đàm phán.

"Vậy em tính xưng hô thế nào?"

"......" Lâm Duyệt Vi nghĩ thầm khó, nhưng kêu "Nghiên Thu" tựa hồ quá thân mật, nàng cũng không không thường gọi người khác như thế, ngay cả Giang Tùng Bích cũng không có ngoại hiệu, lúc tức giận thì kêu cả tên lẫn họ. Nhưng kêu cả tên lẫn họ Cố Nghiên Thu thì nghe cũng không thích hợp, ngoại trừ lần vừa nãy ra, sợ chỉ có tái sinh mới có thể cùng cô thân mật.

"Vi Vi?" Cố Nghiên Thu thấy nàng sau một lúc lâu không đáp lại, không khỏi nhẹ nhàng mở miệng hô trước.

Lâm Duyệt Vi nổi lên từng đợt từng đợt da gà: "Ngàn vạn đừng, khó nghe quá."

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Duyệt Vi xoa xoa cánh tay nổi hết da gà: "Chị vẫn nên gọi cả tên lẫn họ đi, hoặc là không gọi cũng được, cứ kêu em thôi."

Cố Nghiên Thu: "...... Cũng được. Vậy còn em?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Không biết, chờ em nghĩ ra sẽ nói với chị, phía trước không được thêm xưng hô, em nghe không thoải mái."

"Lâm tiểu......"

Lâm Duyệt Vi trừng mắt nhìn cô.

Cố Nghiên Thu thong dong sửa miệng: "Em nói sao thì cứ vậy đi."

Lâm Duyệt Vi lúc này mới giãn mặt ra.

Cửa phòng lại lần nữa bị gõ khai, phục vụ bắt đầu dọn món lên.

"Cố tiểu......" Lâm Duyệt Vi cũng không sửa được ngay, Cố Nghiên Thu cũng đáp trả nàng bằng cách trừng mắt như vừa rồi, Lâm Duyệt Vi "Aizz" một tiếng, cười nói, "Em sai rồi, kính chị một ly tạ tội."

Hai người liên tiếp gọi sai, không biết là do cố ý hay do một cái xưng hô thật sự khó sửa như vậy, hai người trừng mắt với nhau đến không biết mệt, đôi mắt cũng căng lên không ít.

Sau khi rượu đủ cơm no, Lâm Duyệt Vi muốn tiễn Cố Nghiên Thu về khách sạn, vừa hỏi tên, thế mà hai người lại ở cùng một khách sạn, Lâm Duyệt Vi tâm nói sao lại trùng hợp như vậy được.

Cố Nghiên Thu nghe nàng nói cũng ở cùng một khách sạn, không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc, nói: "Trùng hợp."

Lâm Duyệt Vi không biết là trùng hợp thật hay giả, quay lưng về phía Cố Nghiên Thu trên mặt hiển hiện một chút hồ nghi.

Nhưng mặc kệ là trùng hợp kiểu gì, rốt cuộc hai người không chỉ cùng đi ăn cơm, còn cùng về khách sạn, khách sạn này do tổ tiết mục an bài, ngoại trừ Lâm Duyệt Vi còn có Thiệu Nhã Tư cùng các tuyển thủ khác, Lâm Duyệt Vi không nghĩ sẽ để Cố Nghiên Thu nhìn thấy bọn họ, miễn cho gây nên hoài nghi. Cũng may Cố Nghiên Thu cũng không cùng tầng với nàng, nàng đưa Cố Nghiên Thu về phòng, lúc nàng kéo rương hành lý đi thì bất chợt bị Cố Nghiên Thu gọi lại.

"Lâm......" Hai chữ sau còn chưa nói ra, Lâm Duyệt Vi quay lại, "Xảy ra chuyện gì?"

"Có một thứ vẫn còn chưa đưa cho em."

Cố Nghiên Thu ngồi xổm trên mặt đất mở rương hành lý của mình, từ bên trong tìm ra một hộp gỗ có khắc vân tinh xảo, đặt vào trong tay nàng, "Trước đó đáp ứng tặng em Phật châu."

"Cảm ơn."

Sau khi Lâm Duyệt Vi trở về phòng, thì tùy ý để rương hành lý vào một góc, đặt chiếc hộp lên trên giường, mở ra, chuỗi Phật châu này so với chuỗi trên tay Cố Nghiên Thu dài hơn một chút, Phật châu bằng gỗ mang màu tím-đen, giống như ánh sáng ôn nhuận tỏa ra từ mã não đen, dưới ánh đèn hiển hiện quang mang màu tím, thâm thúy mê người. Trên mỗi một viên gỗ bóng đều khắc chi chít kinh văn lớn nhỏ như kiến, mắt thường không thể thấy rõ, tuy rằng Lâm Duyệt Vi không nghiên cứu nhiều về Phật châu, nhưng mùi gỗ tản ra từ mỗi viên Phật châu đều tương tự mùi hương thoang thoảng trên người Cố Nghiên Thu cùng với xúc cảm mượt tay có thể biết giá của chuỗi Phật châu này hẳn phải rất xa xỉ.

Nàng lên mạng tìm một chút, màu gỗ của cây tiểu diệp tử đàn vốn dĩ không có màu sắc như vậy, trải qua bảo dưỡng cùng nhiều năm tỉ mỉ mới có thể hình thành màu sắc như vậy. Khẳng định luôn được Cố Nghiên Thu mang theo bên người, nàng càng ngắm càng cảm thấy yêu thích, ở trên tay vòng hai vòng thử đeo một chút, ở trước gương dương dương tự đắc.

Đang lúc này có người gõ cửa, trước đó Lâm Duyệt Vi đã nói số phòng của mình với Cố Nghiên Thu, tai Lâm Duyệt Vi vừa động, vội vàng tháo Phật châu xuống bỏ vào hộp, "Chờ một chút."

Nàng nghĩ nghĩ, quay lại lấy Phật châu ra bỏ xuống chăn, từ cửa nhìn vào thì có thể nhìn thấy được.

Như vậy vừa không có vẻ nàng đặc biệt trân trọng, cũng sẽ không có vẻ coi khinh, muốn nói sao cũng được.

Lâm Duyệt Vi sắp xếp cảm xúc một chút, soi mình bằng camera selfie, nhịn không được cười, kéo mở cửa phòng.

Người đứng ngoài cửa là Thiệu Nhã Tư, Thiệu Nhã Tư thấy nét mặt của nàng ngay lập tức trở nên phức tạp vạn phần, thậm chí có chút ghét bỏ, chịu đại đả kích nói: "Cậu không muốn nhìn thấy mình à?"

"Không phải, mình cho rằng......"

"Cho rằng cái gì?"

"Không có gì."

Lâm Duyệt Vi đẩy giữ cửa lớn, mời cô tiến vào, hỏi: "Tìm mình có việc à?"

"Không có việc gì không thể tìm cậu sao?" Thiệu Nhã Tư ở trong phòng nàng tùy ý nhìn một vòng, rồi ánh mắt lại quay nhìn Lâm Duyệt Vi, cười nói, "Tìm cậu rủ đi ăn cơm chiều, bây giờ không phải đã tới giờ cơm chiều sao?"

"Mình ăn rồi."

"Ăn rồi? Mới 6 giờ thôi mà."

"Mình đột nhiên có chút đói, cho nên ăn trước, bây giờ ăn không vô, quên nói với cậu, ngại quá."

"Vậy thôi." Thiệu Nhã Tư đột nhiên chú ý tới chuỗi Phật châu chỉ sợ người nhìn không thấy mà nàng tùy tiện đặt ở trên giường, mắt sáng ngời, chỉ vào nó nói, "Đây là của cậu sao? Mình có thể xem một chút không?"

Thiệu Nhã Tư đã hỏi vậy, Lâm Duyệt Vi cùng cô là bạn tốt, cũng không thể quá keo kiệt, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu, cười nói: "Xem đi, cậu có am hiểu sao?"

"Có một chút, bà của mình tin phật." Thiệu Nhã Tư híp mắt xem kinh văn khắc trên Phật châu, nhìn đến muốn mù cả mắt, chợt hưng phấn nói, "Khắc đẹp quá, cậu mua ở đâu vậy?"

"Không phải mua, mình...... Một người bạn tặng mình, do cô ấy tự khắc."

"Người bạn này nhất định rất thích cậu."

Lâm Duyệt Vi nhẫn nhịn, nhưng rốt cuộc nhịn không nổi, khóe môi hơi hơi nhếch lên, hỏi: "Sao lại nói vậy?"

"Cậu có biết khắc một viên như thế này cần mất bao lâu không?"

"Bao lâu?"

"Mình cũng không biết ha ha, dù sao chính là dùng thời gian rất lâu." Thiệu Nhã Tư yêu thích không nỡ buông tay, hỏi, "Mình có thể thử mang một chút không? Chỉ một lát thôi."

Câu nói trước đó của cô khiến tâm tình Lâm Duyệt Vi rất tốt, lập tức đồng ý nói: "Mang đi, ngàn vạn lần phải cẩn thận."

"Rồi."

Cộc cộc cộc --

Lâm Duyệt Vi nhìn Thiệu Nhã Tư mang chuỗi Phật châu, xoay người đi mở cửa, trên mặt vẫn còn mang theo ý cười.

Cố Nghiên Thu cũng ngậm lấy ý cười, tận đến khi cô thấy người ngồi ở trên giường xuyên qua khe cửa phòng Lâm Duyệt Vi mở ra, trên cổ tay người ấy đang mang chuỗi Phật châu mà trước kia chưa từng rời khỏi người nàng, người ấy không ai khác chính là Thiệu Nhã Tư, điều này khiến sắc mặt Cố Nghiên Thu tức thì trầm xuống.

Tầm mắt Thiệu Nhã Tư bị Lâm Duyệt Vi đứng cản, thấy không rõ là ai tới, hỏi Lâm Duyệt Vi: "Là ai a?"

Cố Nghiên Thu đoạt lời trước Lâm Duyệt Vi, lạnh giọng mở miệng: "Đi nhầm, làm phiền."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play