Thane nghe thấy tiếng của tên lính, vội vàng ngồi dậy mặc dù còn hơi mệt trong người. Thane vội vàng chỉnh quần áo lại. Sau đó, Thane lấy cái chăn đắp lên người Astrid, để che đi hiện trường tạm thời. Thane mở cửa lều, bước ra ngoài rồi hỏi:
- Sao? Ngươi kêu ta có việc gì?
Tên lính liền trả lơi:
- Dạ thưa ngài, em có chuyện cần phải thông báo gấp.
- Sao? Nói đi.
- Dạ thưa ngài, tên xạ thủ đang tấn công chúng ta ...
Thane giật mình:
- Sao? Chúng tấn công rồi à? Được rồi, ta sẽ ...
- Dạ không phải thưa ngài. Hắn bị quân ta đạp bẹp dí rồi.
Thane đơ người, không nói được gì. Tên lính lay người Thane, nói dồn dập:
- Ngài Thane ơi, ngài sao vậy ... ngài Thane ơi!
Bất chợt, Thane ngã gục xuống đất. Tên lính vội vàng đưa Thane vào trong lều. Xong rồi, hắn để Thane nằm xuống. Tên lính lẩm bẩm:
- Sao lạ vậy cà, bình thường ngài Thane đánh thắng được kẻ thù là mừng dữ lắm mà ta ...
Vừa nói, tên lính lấy cái chăn mà Thane đắp cho Astrid đắp cho Thane. Vừa lấy cái chăn, tên lính hoảng sợ. Hắn lẩm bẩm:
- Ơ ơ cái gì vậy?
Hắn đơ người một lát, rồi hắn bắt đầu nứиɠ. Hắn sờ soạng khắp người Astrid, làm cô nhột. Cô nói nhỏ:
- Anh Thane ơi, đừng sờ em nữa mà ...
Hắn nghĩ: "Hí hí, vậy là tha hồ sờ thoải mái.". Hắn vẫn sờ soạng đủ thứ. Tên lính này có vợ rồi, nhưng hắn bị bệnh "dzâm". Có lẽ như hắn sẽ không ngừng sờ soạng nếu như tôi không lên tiếng gọi Thane:
- Này ngài Thane ơi, trễ lắm rồi đấy.
Tên lính giật mình. Hắn bỏ chạy khỏi lều. Tôi và Tú có nhìn thấy hắn, nhưng không ai để ý làm gì. Tôi vào lều, gọi to:
- Ngài Thane ơ... (ơi)
Tôi và Tú run cầm cập, khi nhìn thấy bãi chiến trường. Tú hoảng quá, bỏ chạy mất. Còn tôi ở lại, lấy cái chăn che người Astrid lại, rồi gọi:
- Ngài Thane ơi, tỉnh dậy đi, muộn rồi.
Thane vẫn nằm im, không nói gì. Tôi lẩm bẩm:
- Hừ, chắc hôm qua xoạc nhau nên ngủ như chết vậy.
Tôi không biết làm gì để hai người họ tỉnh dậy. Nhưng tôi lại nghĩ: "Nếu bọn họ không dậy, mình sẽ cho họ ngủ say sưa luôn.". Nói rồi, tôi để hai người họ nằm ôm nhau, xong tôi đóng cửa lều lại và đi ra ngoài.
Tôi chạy ra ngoài, thì gặp Tú. Tôi hỏi Tú:
- Ê mày, có gì mà chạy xa dữ vậy?
- Tao sợ quá, có khi nào ngài Thane biết mình nhìn thấy Astrid đang ... khỏa thân thì ... - Tú nói với giọng run sợ. Tôi bảo:
- Thôi thì chuyện gì tới cũng phải tới thôi. Tụi mình là anh em đúng không?
- Ừ, thì sao? - Tú hỏi.
Tôi liền giơ tay kiểu của Cris Devil Gamer, rồi nói:
- Đã là anh em, thì có phúc cùng hưởng, có họa thì ... mình mày chịu.
- Cái đệt ...
Tôi cố tình nói thế đấy. Sau đó, tôi nói lại:
- Thôi tao giỡn thôi. Có gì, tao với mày chịu chung. Cùng lắm thì chết thôi.
Chợt có tiếng động gì đó ở trong bụi lùm. Tôi và Tú đi lại bụi lùm, thì thấy một cô bé. Cô ấy cũng trạc tuổi tôi, đẹp lắm. Cô bé ấy nói với tôi:
- Này hai anh ơi, cho em hỏi đây là đâu vậy?
- Ờ thì đây là Athanor. - Tôi trả lời. Xong tôi quay ra nói với Tú:
- Kiểu này chắc cũng lạc đường như mày.
Tú trả lời:
- Ừ.
- Thế sao cô lại đến đây?
- Em ... em cũng không biết nữa. Lúc nãy, em nằm mơ thấy em bị rơi xuống một cái hố, mở mắt ra thì ... em thấy em đang nằm ở đây. Mà lúc đó trời tối nên em vô bụi lùm ngủ cho ấm.
Rồi tôi hỏi:
- Cho hỏi cô tên gì?
- Hứ, muốn hỏi tên con gái phải tự giới thiệu mình trước chứ.
Tôi liền trả lời, giọng có pha chút bực mình:
- Tui tên Hùng. Còn tên này, là Tú.
- Em tên Loan. - Cô bé ấy trả lời.
Rồi Loan nhìn tôi với một ánh mắt kì lạ. Tôi nhìn vào ánh mắt ấy thì tôi đoán chắc nó đã cảm nắng tôi rồi. Tôi không biết nói sao, vì tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Tôi chưa kịp nói gì, thì Loan đã nhảy đến chỗ tôi, rồi nói:
- Em ... thích anh ...
Giọng nói pha chút ngại ngùng. Tôi rất sợ yêu, vì tôi vẫn là con nít. Tôi đành trả lời một giọng lạnh lùng:
- Xin lỗi nha, tui có người yêu rồi.
- Anh ...
Tôi vội vã bước đi.
*
Một lát sau, Thane tập hợp lực lượng lại. Kế bên Thane là Astrid. Thane nói:
- Tôi không hiểu chuyện gì lắm, nhưng quân địch hình như bị diệt cả rồi.
Tên lính lúc nãy liền lên tiếng:
- Thưa ngài, hôm qua khi giao chiến với bọn chúng, hắn đã nói là hắn sẽ đến Lâu đài Khởi Nguyên để gặp ngài. Xong rồi hắn bỏ đi.
Thế là Thane và Astrid dẫn tôi và Tú về. Thane còn dặn dò nên canh phòng cẩn mật.
(Lâu đài Khởi Nguyên)
Thì ra đó là Rourker - xạ thủ càng gần bắn càng thấm. Sau khi hoàn tất một số thứ, ông ta đã trở thành một chiến binh của Lâu đài Khởi Nguyên. Nhưng đây không phải vấn đề chính.
(Phòng tôi)
Tôi và Tú nằm trên giường. Chợt Tú nói với tôi:
- Ê mà con Loan đâu rồi?
- Nó hả? Mày nói tao mới để ý, không thấy nó đâu cả.
- Mà tên Hải đâu rồi?
Tôi ngơ ngác một lúc, rồi nói:
- Nó đi về Trái đất rồi.
- Sao cơ? Nghĩa là tụi mình có thể về nhà được hả?
- Phải, có một con đường kết nối các thế giới.
Tú lại hỏi tôi:
- Thế ... nó đi về làm gì vậy?
- Tao chả biết nữa.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng tôi đột nhiên bị đạp banh ra. Tôi và Tú ngơ ngác. Tôi hỏi:
- Chị Liliana ơi, chị tới đây làm gì vậy?
- Nghe nói thằng nhóc Hải có vợ đúng không? Nó sẽ đi xoạc đúng không?
Tôi giật mình. Tú cũng giật mình theo. Tôi ấp úng hỏi:
- Cho ... cho em hỏi sao chị biết?
- Thằng nhóc Hiếu nó mới kể cho chị nghe. Nó nghe trộm được.
Tôi bực mình, và chửi nói trong bụng: "F*CK!". Nhưng rồi tôi hỏi lại Liliana:
- Thế chị đến đây làm gì?
- Chị nhất quyết sẽ không để cho nó được xoạc! Nó dám sờ soạng chị, mà còn cưới người khác nữa.
Đến đây, tôi nói nhỏ với Tú:
- Ê mày, nếu như ngày đó mình không nhờ ông thần tình yêu thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?
- Ờ thì ... tao cũng chả biết nữa.
Liliana lại nói tiếp:
- Nhóc, dẫn chị đến Trái Đất nhanh lên!
- Nhưng ... chị định phá đám hai người họ bằng cách nào? Chị nên nhớ, ai mà đụng vào vợ nó là nó sẽ "CHÉM" không tha đâu.
Tôi thấy Liliana suy nghĩ mất một lúc, rồi nói:
- A! Chị có cách rồi! Chị sẽ dùng những cái đuôi của chị, móc móc vào nó, làm nó sẽ không tập trung được.
Vừa nói, Liliana vừa biểu diễn khả năng điều khiển đuôi của mình. Tôi nói với Tú:
- Ê mày.
- Sao?
- Tao nghe nói cáo thuộc họ chó.
Tú ngạc nhiên:
- Thì sao?
- Thì Liliana vẫy đuôi y như chó vậy.
"BỐP!". Liliana đập vào đầu tôi một phát đau điếng. Rồi tôi lại nói:
- Rồi chị tính hành động thế nào? Chỗ đó khó làm lắm đấy.
- Ờ thì ...
Chợt Ngộ Không đi ngang qua, làm Liliana nảy ra ý. Liliana cởi hết quần áo, làm tôi giật mình. Rồi Liliana nằm giữa đường đi. Ngộ Không nhìn thấy, hỏi:
- Này Liliana ... cô ... sao cô lại ...
- Ư ư em ... đau quá ... anh mang em vô phòng với ...
Ngộ Không giở tính "dzâm" của mình:
- Tôi xin cô một chuyện được không?
- Chuyện gì vậy anh?
- Cho tôi xin ... sờ ngực cô em được không?
Liliana khẽ gật đầu, rồi nói:
- Nhưng sờ xong, anh nhớ giúp em một chuyện ...
- Ôi trời, tưởng gì khó lắm. Anh sẵn sàng giúp em.
Rồi Ngộ Không vừa sờ ngực Liliana, vừa đưa Liliana vào phòng. Tôi và Tú đơ người, không biết nói sao. Liliana bước xuống, lấy quần áo mặc vào. Ngộ Không hỏi:
- Sao, cô muốn tôi giúp chuyện gì?
- Ngộ Không, anh cứ việc đi theo tôi. Nhóc, dẫn đường.
Thế là tôi dẫn đường cho Liliana và Ngộ Không. Còn Tú thì không muốn đi, nó ở lại lâu đài.
(Nhà tôi)
Sau khi đi trong không gian một lúc, cả bọn đã đến nhà tôi. Liliana và Ngộ Không chưa bao giờ đến nhà tôi, nên họ cứ hỏi này hỏi nọ, làm tôi bực mình. Ngộ Không hỏi:
- Cái này cái gì vậy nhóc?
- Ti vi đấy.
- Thế cái này là gì? - Liliana hỏi.
Tôi trả lời:
- Cái bếp để nấu nướng đấy.
Cả hai người họ còn hỏi đủ thứ thứ nữa, làm tôi bực cả mình. Tôi nói với Liliana:
- Chị tập trung vô vấn đề chính được không?
- Ừ quên nữa. Dẫn chị tới chỗ đó đi.
Thế là tôi dẫn Liliana và Ngộ Không đến cái chòi ấy. Không ngờ, lúc ấy Hải và Sakura không có ở đó. Thế cũng hay. Liliana có thời gian để chỉ đạo chiến thuật. Liliana hỏi tôi:
- Nhóc có biết đường mà hai người họ hay đi vô đó không?
- Ôi trời ơi, khỏi nói cũng biết. Ở đây chỉ có một đường duy nhất, là đường thẳng này nè.
Liliana hơi quê, nhưng không có gì đáng kể. Cô quay sang hỏi Ngộ Không:
- Ngộ Không. Anh có khả năng giúp người khác tàng hình chung không?
- Ờ được. Thì sao?
- Thế anh giúp em tàng hình nhé.
Ngộ Không ngạc nhiên:
- Nhưng ... tại sao?
- Giúp em đi, rồi em sẽ cho anh sờ ngực em.
Tôi thở dài:
- Bán thân ghê thật ...
Rồi Liliana dặn dò cả đám một lúc nữa. Rồi cả bọn núp trong lùm, đợi sau khi Hải và Sakura về sẽ ra tay. À mà vừa nói là họ về tới rồi kìa.
Hai người họ đi chung với nhau. Hải nói với Sakura:
- Em à, tới giờ anh vẫn không hiểu tại sao trái tim anh đã vào tay em.
- Có lẽ chúng ta có duyên đấy. - Sakura cười.
Ngưng một chút, Sakura nói tiếp:
- Mà anh ơi ...
- Sao thế?
- Anh đừng sờ mông em nữa mà ...
(Nhóm của tôi)
Ngộ Không tàng hình, cõng Liliana và tôi lại gần Hải và Sakura. Liliana chỉ việc trổ tài điều khiển chiếc đuôi của mình chạm vào mông của Sakura thôi.
(Quay trở lại Hải)
Hải ngạc nhiên:
- Em nói gì vậy? Anh có làm gì đâu.
- Nhưng rõ ràng anh vừa sờ mông của em mà.
Đúng là Hải bị oan thật. Hải liền nói:
- Anh không làm gì em mà. Được rồi, anh sẽ chứng minh cho em thấy.
Hải khoác tay lên vai Sakura, rồi đi. Tất nhiên, điều đó chẳng hề làm khó gì Liliana. Cô vẫn sờ soạng bình thường. Sakura lên tiếng:
- Anh ... đừng có sờ em nữa. Về đến nhà, em tha hồ cho anh sờ.
- Nhưng ... anh có sờ đâu!
Mặc dù Hải không hề sờ, nhưng Sakura vẫn cho là Hải đã sờ. Trong khi đó, hung thủ thật thì ... Hải không hề biết.
Tôi hỏi Liliana:
- Cô làm thế để làm gì?
- Cứ đợi đi, vẫn chưa xong đâu. - Liliana vẫn vẫy đuôi. Đến mức này, Sakura bực mình quá, không chịu được nữa. Liliana biết được điều đó. Liliana nói:
- Xem chị đây.
Tôi nghe cả tiếng tim tôi đập. Lần này, Liliana chỉ sờ nhẹ rồi nhanh chóng rút đuôi lại. Sakura bực quá, rút kiếm và quay ra đằng sau.
"XOET!" ...
_____________________