Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Tới giờ Dịch Nhiễm mới phản ứng lại, hành động khi đó của cô đã chọc cho Lâm Chiêu tức giận.

Cô nghiêm túc suy nghĩ rồi mở miệng, "Chẳng phải là bản năng thôi à, em cũng chưa kịp phản ứng mà." Cô lấy lòng đưa tay túm lấy cổ áo anh, cẩn thận tránh khỏi bàn tay bị thương của anh, nũng nịu nói, "Em sợ nhìn thấy anh bị thương." Nói rồi cảm xúc lại trở nên nặng nề, "Kết quả là vẫn bị thương rồi."

Lâm Chiêu cụp mắt, Dịch Nhiễm thấy dáng vẻ này của anh cũng chột dạ.

"Về sau không được như vậy nữa, anh không thể để ý được cả anh lẫn em được."

Anh liếc cô, tuy rằng vẻ mặt không còn lạnh lùng như hồi nãy, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt, "Lần sau gặp phải chuyện thế này, cứ trực tiếp chạy đi nhớ chưa?"

Dịch Nhiễm luôn có cảm giác bản thân rất vô dụng, oán giận một câu, "Anh nói vậy cứ như em vô dụng lắm ấy, nghe anh nói xong em cũng muốn đi học võ luôn này."

Anh nhìn cô không rời, tầm mắt chuyển xuống cánh tay nhỏ bé của cô, Dịch Nhiễm thấy thế thì giận dỗi nói, "Anh đang ghét bỏ em đấy à?"

"Ghét bỏ?" Lâm Chiêu hỏi lại một câu rồi đưa cánh tay bị thương lên, "Anh ghét bỏ em?"

Giọng nói anh không vang, nhưng thái độ rõ ràng phối hợp với động tác, mỗi chữ đều đã nói đúng trọng điểm.

Một câu đã khiến sức chiến đấu của cô mất sạch, áy náy tới mức hận không thể chôn sống bản thân mình.

Dưới tình huống yếu thế, cô vẫn luôn thức thời.

"Em biết mà, anh luôn tốt với em nhất."

Ánh mắt Lâm Chiêu khẽ động, cúi đầu nhìn cô rồi hôn khẽ lên trán cô một cái, "Ừm, em cũng rất tốt với anh."

Dịch Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn, nhịn không được ngẩng đầu lên, lúc chạm mắt với anh, dường như nơi tận cùng của linh hồn cũng khẽ run.

Từ sau khi yêu đương với anh, Dịch Nhiễm cảm thấy mình không làm ra vẻ nổi.

Hận không thể ở bên anh mỗi phút mỗi giây, chỉ một câu nói tuỳ ý thôi cũng đủ làm pháo hoa nở rộ trong mắt cô rồi.

Hai người nhìn nhau, thấy sâu thẳm trong đôi mắt cô là âm thanh của sự rung động trái tim như mình, cuối cùng cũng không nhịn được, dùng bàn tay không bị thương nắm lấy cằm cô. Đoán được hành động tiếp theo của anh, Dịch Nhiễm đưa tay muốn chặn lại, nhưng động tác của anh lại nhanh hơn, ngay khi tay cô vừa mới chạm vào áo anh đã bị anh đè xuống.

Ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc chuyển động, bên trong xe dường như cách biệt hẳn với thế giới, cái gì cũng không nghe thấy, trong nháy mắt phát hiện cô muốn trốn, tay anh chuyển qua cái gáy của cô, ấn chặt khiến cô không thể động đậy.

Dịch Nhiễm sợ chạm tới miệng vết thương của anh, tay chỉ có thể đặt trên đầu gối, tuỳ ý để anh hành động.

Giây phút anh buông cô ra, Dịch Nhiễm chột dạ nhìn về phía tài xế ở phía trước, thấy ông không có phản ứng gì, mặt cô ngày càng nóng.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chiêu, thấy vẻ mặt anh đứng đắn nhìn chằm chằm phía trước, dáng vẻ như gì cũng chưa xảy ra.

Dịch Nhiễm nhịn không được chửi thầm anh một câu, ra vẻ đứng đắn.

Nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà vui mừng.

Tới cửa nhà, Dịch Nhiễm nhìn chằm chằm anh, nghĩ ngợi rồi nói, "Anh nghỉ ngơi cho tốt đấy."

"Ừm." Thấy cô vẫn nhìn tay mình không rời, anh khẽ thở dài một hơi, "Anh không sao đâu."

Nhìn xe Lâm Chiêu đi rồi, Dịch Nhiễm vẫn rất lo lắng. Đi vào cửa nhà, Trương Vân Xuân đã ra chào đón, lôi kéo cô ngó trái ngó phải.

"Con không sao chứ, đáng sợ quá mà, lại còn dám dùng dao nữa chứ."

Dịch Nhiễm cũng không hiểu làm sao, mở miệng nói, "Con cũng không biết, sáng nay cô ta còn rất bình thường, vậy mà tới buổi chiều lại cầm dao tới chỗ con."

"Con không sao chứ? Ba con sắp về rồi, nghe nói hôm nay có người định đâm con cũng lo lắng không thôi. Vừa rồi Lâm Chiêu mới cho người nói với dì, dì đang hầm canh cho con, đợi lát nữa uống nhiều một chút."

"Con không sao đâu ạ, chỉ là Lâm Chiêu bị thương rồi, tay bị cắt một cái, nhất định sẽ để lại sẹo."

Trương Vân Xuân thở dài, cũng biết Lâm Chiêu để ý Dịch Nhiễm bao nhiêu, nhưng vốn dĩ ba mẹ đối phương có thành kiến với Dịch Nhiễm, hiện giờ Lâm Chiêu lại vì Dịch Nhiễm mà bị thương, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào.

Trương Vân Xuân để cô về phòng nghỉ ngơi một lúc, Dịch Nhiễm cũng đã thấm mệt, nằm trên giường lướt điện thoại, bây giờ trên mạng chỉ toàn tin tức của Lương Nặc, đủ mọi chuyện đều được công khai, Dịch Nhiễm đọc mà như lọt vào sương mù.

Còn đang đọc, Lâm Chiêu đã gửi tin nhắn tới.

"Em không cần quan tâm chuyện trên mạng."

Dịch Nhiễm gửi tin nhắn giọng nói đáp lại, "Anh về đến nhà rồi à?"

Một lát sau, anh cũng trả lời lại, lời ít ý nhiều, chỉ một chữ 'ừm'. Từ trước tới nay anh là người ít nói, cho nên lúc nhắn tin với cô cũng rất ít khi gửi tin nhắn bằng giọng nói, nhưng Dịch Nhiễm không muốn chỉ đọc chữ.

"Có thể gọi video không anh?"

Tin nhắn vừa được gửi qua, Lâm Chiêu đã gọi video cho cô. Dịch Nhiễm nghe máy, thấy anh đang dựa vào giường, trên người là áo sơ mi tối màu, cà vạt đã được tháo xuống, cổ áo đã cởi cúc, dáng vẻ tuỳ ý khiến khí chất tinh anh đứng đắn ngày thường của anh đã tiêu tan không ít.

Dịch Nhiễm cẩn thận nhìn màn hình, Lâm Chiêu nhìn thấu tâm tư của cô, giơ tay lên trước màn hình, "Thật sự không sao mà."

Nhìn một đống băng gạc trên tay anh, trái tim Dịch Nhiễm lại đau xót, cô nói, "Thời gian này anh phải nghỉ ngơi thật tốt, phải dưỡng thương cho thật tốt."

"Ừm." Anh đồng ý, nhưng Dịch Nhiễm cũng không biết anh có làm theo hay không, suy nghĩ một chút lại nói, "Ngày mai em tới thăm anh được không?"

Lâm Chiêu đầu bên kia hơi nhíu mày, Dịch Nhiễm nhụt chí, thở dài nói, "Không thể à?"

Anh trả lời rất nhanh, "Sao lại không thể, anh muốn gặp em mà."

Nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trong mắt cô, anh mới bình tĩnh lại, tiện đà nói, "Vốn dĩ ngày mai phải đi làm."

"Không được." Cô trừng mắt, dáng vẻ hung dữ.

Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào vị trí má cô, "Được, vậy ngày mai anh nghỉ làm." Dừng một chút lại khẽ cười, "Ở nhà chờ em."

Sau khi tắt máy, Dịch Nhiễm suy nghĩ xem ngày mai đi gặp Lâm Chiêu nên chuẩn bị cái gì.

Lúc này Trương Vân Xuân đi vào, trên tay bưng bát canh nói.

"Bé con, uống canh mau nào, cẩn thận nóng."

Dịch Nhiễm nhìn bát canh, ngẩng đầu nhìn Trương Vân Xuân một cái rồi hỏi bà, "Dì Trương, có loại canh bổ máu nào thích hợp cho người bị thương không ạ?"

Trương Vân Xuân hiểu thấu tâm tư của cô, cười nói, "Chuẩn bị cho Lâm Chiêu ấy hả?"

"Vâng ạ." Cô cũng không kiêng dè nói, "Lâm Chiêu đối xử với con rất tốt, con cũng muốn cho anh ấy biết, con rất thích anh ấy."

"Nhất định Lâm Chiêu cũng biết mà."

"Nhưng anh ấy không biết con thích anh ấy bao nhiêu." Suy nghĩ của cô lại bay tới trước kia, anh xem tranh trong phòng cô, trong tranh là cảnh cô nấu cơm cho Cố Tắc Yến.

Khi đó, vẻ mặt anh lạnh lẽo tới mức đáng sợ, rõ ràng đang cố kiềm chế, cuối cùng cũng không nói gì cả mà chỉ khích lệ cô vẽ đẹp.

Thật ra là có tiếc nuối.

Từ đầu tới cuối, anh vẫn luôn trước sau như một.

Cho nên cô muốn cho anh biết, cô thích anh bao nhiêu, nghiêm túc thế nào. Hy vọng có thể đền bù những năm tháng đã bỏ lỡ kia.

Lúc Ôn Diên bước vào, Lâm Chiêu đang gọi điện thoại. Nghe lời nói hình như đang dặn dò nhân viên gỡ bỏ những tin tức liên quan tới Dịch Nhiễm trên mạng.

Bây giờ Lương gia gần như đã nát. Các loại tin xấu và thiếu hụt tài chính của công ty khiến gia tộc đã từng huy hoàng này không có cách nào xoay chuyển trời đất.

Con trai của bà, trong chuyện này cũng đã làm chút gì đó.

Chỉ đơn giản là vì Dịch Nhiễm thôi. Lúc này Lâm Chiêu nói chuyện điện thoại xong, thấy Ôn Diên thì đi về phía bà.

Ôn Diên thở dài cầm lấy tay con trai lên đánh giá.

"Miệng vết thương còn đau không, không nứt ra chứ?"

"Không ạ."

Ôn Diên nhìn đôi mắt anh, thấy ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đứa con trai này của bà, ở trong mắt người ngoài chính là người không có ham muốn vật chất hay gì. Nhưng bà biết rõ, lúc đối mặt với chuyện có liên quan tới Dịch Nhiễm, thằng bé có sự kiên nhẫn và cố chấp lạ thường.

"Lần này chú Dịch của con tức điên lên rồi, nói rằng chuyện của Lương gia ông ấy sẽ không bỏ qua."

"Năm đó ông cụ Lương cũng là người đáng ngưỡng mộ, dựa vào bản thân gây dựng cơ nghiệp của toàn gia tộc, không ngờ tới giờ lại bị một đám hậu bối làm cho thảm hại không ngóc lên nổi."

Bà nhìn Lâm Chiêu, "Con có muốn truy cứu không?"

"Đương nhiên ạ."

"Bởi vì Dịch Nhiễm?"

Lâm Chiêu không nói, Ôn Diên cũng đoán được ra. Bà thở dài, "Lúc trước con không cho Lương Ngôn làm người phát ngôn cho công ty chúng ta, mẹ và ba con cũng đã đoán được."

"Chuyện của Lương gia, con đã sắp đặt từ lâu rồi đúng không?"

"Đúng vậy."

Lâm Chiêu không hề kiêng dè mà thản nhiên thừa nhận.

Thấy trong đáy mắt Ôn Diên hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Lâm Chiêu lại nắm lấy tay bà, vẻ mặt nghiêm túc.

"Ngày mai Dịch Nhiễm muốn tới thăm con."

Ôn Diên nhướng mày, "Con muốn mẹ làm gì?"

"Cô ấy luôn cảm thấy bản thân làm không được tốt." Lâm Chiêu cụp mắt, đáy mắt bất đắc dĩ.

"Con không hi vọng cô ấy có suy nghĩ như vậy, cô ấy chưa từng làm gì có lỗi với con cả."

"Chuyện trước kia như thế nào, sau này ra sao cũng đều là con tự nguyện."

Ôn Diên nhắm mắt, gật đầu.

Bà còn có thể làm gì được chứ?

Lâm Chiêu đã nói rất rõ với bà, nếu Dịch Nhiễm khó chịu, thằng bé sẽ đau lòng.

Sao bà có thể khiến con trai mình đau lòng được.

Dịch Nhiễm choáng váng, lúc ba cô trở về thì lôi kéo cô đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, xác định cô không bị thương mới yên tâm.

"Chuyện lần này, ba sẽ ra mặt vì con, những chuyện lung tung đó con đừng nhọc lòng."

"Bây giờ người bàn luận về con và Lâm Chiêu trên mạng rất nhiều, video và ảnh chụp ba đã cho người xử lý rồi, nhưng cũng không thể xoá được hết. Tình hình trước mắt, mọi người đều rất coi trọng con và Lâm Chiêu."

"Ba à, ba muốn làm gì ạ?"

Sắc mặt Dịch Giang nghiêm túc, trầm ngâm một lát, biểu tình kiên định hơn rất nhiều.

"Ba và Lâm Chiêu đã thương lượng xong rồi, chuẩn bị công khai chuyện của con và Lâm Chiêu, nói hai đứa đã định hôn ước."

"Dạ?"

"Có gì kỳ lạ chứ, chẳng qua cũng chỉ là khiến mọi chuyện trở về như ban đầu thôi."

Dịch Giang nhìn con gái, vẻ mặt nghiêm túc, "Con đã nghĩ kỹ chưa, muốn gả cho Lâm Chiêu hay không, bây giờ còn có thể đổi ý đấy."

"Sao lại đổi ý chứ ạ." Cô lẩm bẩm, "Con chỉ cảm thấy nhanh quá thôi!"

"Nhanh gì mà nhanh, hai đứa đã quen biết nhau bao nhiêu năm rồi chứ."

Tuy rằng Dịch Nhiễm cảm thấy mọi chuyện vượt quá mong đợi của mình, nhưng cô cảm thấy như vậy cũng không tồi.

"Vậy được, con đồng ý."

Dịch Giang xoa đầu cô, nói cho cô biết những chuyện sau này phải làm, Dịch Nhiễm nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Kế hoạch vô cùng viên mãn, nhưng chuyện này lại khiến cảm giác tồn tại của cô vô cùng thấp.

Buổi tối, cô nằm trên giường lướt weibo.

Vừa rồi ba và Lâm Chiêu mới lấy danh nghĩa tập đoàn công bố quan hệ của hai người bọn họ.

Giờ phút này, hotsearch weibo đã bị cô và Lâm Chiêu chiếm lấy.

[Trời ạ, vậy là thanh mai trúc mã có đúng không? Cốt truyện này tôi nguyện ăn cả đời.]

[Quan trọng là hai người họ vô cùng xứng đôi, từ nay về sau sẽ là CP tôi đu.]

[Cả hai chạy về phía nhau đó chị em ơi, mấy cô có coi video không, lúc Lương Nặc đâm dao về phía mình, Dịch Nhiễm đã giơ tay muốn chắn thay Lâm Chiêu, sau đó Lâm Chiêu lập tức dùng tay chặn dao lại, hai người đều rất yêu nhau đó!]

[Vậy nên có thanh mai trúc mã chất lượng như vậy, tại sao lúc trước lại theo đuổi Cố Tắc Yến chứ? Rõ ràng Lâm Chiêu đẹp trai hơn nhiều! Rốt cuộc Dịch Nhiễm có nghiêm túc hay không vậy?]

[Thôi lầu trên cút đê!]

[Nhưng mà, người sống trên đời sẽ có đôi lúc nhìn nhầm mà, quan trọng là biết nhận ra và thay đổi.]

[Cố Tắc Yến vẫn nên thiên trường địa cửu với Lương Ngôn đi thôi, hai người này cũng xứng với nhau lắm.]

[Chúc Lâm tổng và Dịch Nhiễm hạnh phúc mãi mãi, mãi ủng hộ hai người.]

Dịch Nhiễm đọc từng bình luận, dở khóc dở cười.

Có mấy cái bình luận đứng đầu lúc trước cô hóng tin của Cố Tắc Yến và Lương Ngôn cũng thấy mấy tài khoản đó. Kết quả bây giờ lại quay ra ủng hộ cô và Lâm Chiêu, đúng là châm chọc.

Cho nên nói, cái nhìn của những người khác như là một cơn gió, nói qua là qua.

Nói cách khác, bên ngoài nhìn bọn họ thế nào cũng không quan trọng.

Tuy rằng qua đi có tiếc nuối, nhưng vẫn phải quý trọng hiện tại.

Chỉ là, nghĩ tới dáng vẻ của Lâm Chiêu khi cô bỏ đi trước đó, Dịch Nhiễm không muốn mọi chuyện đều phải chờ Lâm Chiêu làm trước.

Cô đã từng buông bỏ anh, không quan tâm tất cả rời xa anh. Nhưng lần này, cô hi vọng mình sẽ là người chạy về phía anh.

Cô chống cằm, nghiêm túc tự hỏi.

Nếu cô cầu hôn, anh sẽ có phản ứng gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Nhiễm: Cầu hôn thế nào được đây?

Mị: Đơn giản lắm, hỏi thẳng, kiểu gì Lâm Chiêu cũng đồng ý.

Dịch Nhiễm: Không có nghi thức gì cả, phải chuẩn bị cẩn thận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play