Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Hai tai Dịch Nhiễm tức khắc nóng bừng, Lâm Chiêu bỗng dưng vươn tay, giữ tay cô lại.

"Anh làm gì thế!"

Lâm Chiêu nhéo nhẹ lòng bàn tay cô, thấp giọng, "Muốn tới nhà anh không?"

Lời này quá dễ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Trong nháy mắt đó, tất cả những âm thanh khác dường như biến mất, tai Dịch Nhiễm ong ong, khiến trái tim cô hoảng loạn.

Ngẩn người hồi lâu, nhất thời không biết nên trả lời anh thế nào.

Biểu tình của Lâm Chiêu rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Thật ra bây giờ tâm tình cô rất phức tạp, sau khi gặp lại Lâm Chiêu, sự áy náy trong lòng cô vẫn không hề giảm bớt, cô luôn suy nghĩ phải làm thế nào thì anh mới có thể vui vẻ hơn chút.

Lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng quay trở lại nơi bắt đầu, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cô cũng đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.

Ở trong mắt người ngoài, cô vì một người đàn ông khác mà giẫm đạp lên tình cảm của Lâm Chiêu.

Ngồi trên ghế sofa nhà anh, cô nhìn người đàn ông đang rót nước cho mình cách đó không xa, hai tay Dịch Nhiễm đan chéo lại với nhau, nắm rất chặt.

Nghe thấy tiếng cốc pha lê đặt lên bàn, ngẩng đầu đã thấy Lâm Chiêu ngồi bên cạnh mình, trước mặt cô là ly thuỷ tinh lưu ly xinh đẹp màu hồng nhạt. Lâm Chiêu thấy dáng vẻ này của cô, ánh mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, lại vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, "Sao thế em?"

"Không... không có gì." Dịch Nhiễm lắp bắp trả lời, sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt anh hồi lâu, "Lời nói trước đó của em, vẫn tính."

"Cái gì?"

"Chính là... anh muốn nghe gì, thì em nói đó."

Cô lại dịch sang phía anh, vẻ mặt chân thành tha thiết, "Anh muốn nghe cái gì?"

Bất kể là em yêu anh hay là em sẽ không rời khỏi anh, hoặc là em sai rồi, chỉ cần anh muốn, cô đều có thể nói.

Cô hi vọng anh có thể vui vẻ.

Nhưng mà lúc Dịch Nhiễm suy nghĩ vẫn không nhịn được khẽ cắn đầu lưỡi, đúng là... thật buồn nôn!

Hình như cô chưa từng nói những lời như vậy với ai cả.

Lâm Chiêu nhìn cô một lúc rồi lại chuyển tầm mắt qua chỗ khác.

"Không cần."

Dịch Nhiễm ngẩn người, sao đột nhiên lại không cần rồi?

"Vì sao chứ!"

"Anh không thích bắt nạt em." Anh bình tĩnh nói, nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Dịch Nhiễm, yêu đương có thể có tình thú, nhưng không nhất thiết phải hạ thấp bản thân như vậy."

Dịch Nhiễm hơi ngẩn ra, không đợi cô kịp phản ứng, điện thoại Lâm Chiêu đã vang lên. Anh dùng ánh mắt ra hiệu với cô, sau đó nghe điện thoại.

Lâm Chiêu không hề kiêng dè nói chuyện ngay tại chỗ, Dịch Nhiễm có thể nghe được anh và đối phương nói gì.

Anh chỉ nói một câu không thể, giọng nói lạnh lẽo có chút đáng sợ.

Chờ Lâm Chiêu tắt máy, Dịch Nhiễm đã đứng lên trước, do dự một lúc rồi ôm anh từ phía sau. Cô dựa vào lưng anh, trên người anh đang mặc áo ngủ ở nhà, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh thông qua lớp vải.

Cơ thể Lâm Chiêu cứng đờ, hoà hoãn một chút, anh mới quay đầu lại hỏi, "Làm sao thế?"

Dịch Nhiễm, "Anh nói chuyện điện thoại với ai thế?" Cô ngẩng đầu cười với anh, "Nghe thật đáng sợ."

"Khương Ý."

"Em gái anh à!" Cô nghiêng đầu, "Anh có thể khách khí với phái nữ chút được không, thảm quá à."

Lâm Chiêu kéo tay cô ra, đưa cô tới trước mặt mình.

"Con bé vừa nói với anh, muốn yêu đương với Tiết Duy, anh không đồng ý."

Dịch Nhiễm kinh ngạc kêu lên một tiếng, cũng cảm thấy ngoài ý muốn khi hai người bọn họ ở bên nhau, nhưng điều khiến cô ngoài ý muốn hơn cả là Lâm Chiêu lại không được khai sáng chút nào.

"Bây giờ người trẻ tuổi tự do yêu đương, anh làm trưởng bối, có thể đừng quản lý con bé này nọ như thế không?"

Cô nhìn khuôn mặt Lâm Chiêu, đột nhiên sinh ra tâm tư muốn chọc ghẹo anh. Nghĩ vậy, tay đã hành động nhéo mặt anh, ánh mắt anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng bởi vì khuôn mặt biến dạng cho nên nhìn trông có chút buồn cười.

"Như vậy sẽ không được tiểu bối thích đâu." Dịch Nhiễm chân thành đưa ra ý kiến.

Lâm Chiêu yên lặng kéo tay cô xuống, cụp mắt nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa thâm ý.

"Có em thích là được rồi."

Anh cụp mắt, giọng nói mang theo ám chỉ rõ ràng. Khuôn mặt Dịch Nhiễm đỏ bừng vội chuyển đề tài.

"Vậy thì vì sao anh lại phản đối! Không phải Tiết Duy lớn lên cùng chúng ta từ bé sao? Quan hệ của anh với anh ấy cũng rất tốt mà."

"Hai chuyện này khác nhau."

Dịch Nhiễm nhìn Lâm Chiêu, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

"Lâm Chiêu, bây giờ em mới biết người như anh cũng có cái nhìn phiến diện đấy. Có phải là anh sợ Tiết Duy tự mình gây dựng sự nghiệp, có ngày nào đó sẽ phá sản, không có cách nào chăm sóc Khương Ý thật tốt đúng không?"

Cô nói xong đột nhiên kinh hô thành tiếng, vậy mà Lâm Chiêu đã ôm cô xoay người, để cô ngồi lên đài cao bên cạnh.

Dịch Nhiễm cúi đầu nhìn anh, hai tay đặt bên cổ anh. Anh duỗi tay vòng lấy eo cô, siết chặt lên tiếng, "Bây giờ Khương Ý không được tỉnh táo, con bé vừa mới kết thúc một mối quan hệ."

"Chẳng có ai quy định là vừa mới kết thúc một mối quan hệ thì không thể bước vào mối quan hệ khác cả!"

Lời vừa nói ra khỏi miệng đã nhận thấy được gì đó không đúng, dù sao cô cũng là người có tiền án, vội mở miệng chữa cháy, "Sai rồi sai rồi, như vậy là không được tốt lắm, không đủ tôn trọng mối quan hệ của mình."

Lâm Chiêu nhìn phản ứng của cô, đột nhiên thở dài một hơi.

"Chú Dịch còn hỏi anh bây giờ em sống có vui không, em biết anh nói thế nào không?"

"Anh nói thế nào?"

"Nói bây giờ Dịch Nhiễm đã học cách sống mà phải nhìn sắc mặt người khác rồi."

Anh nhìn cô chằm chằm giống như đang dịu dàng khiển trách, Dịch Nhiễm rụt tay về, "Như vậy thì cũng đâu có gì là không tốt, chứng minh em rất hiểu chuyện."

"Ai cần em hiểu chuyện?!"

Anh cắt lời cô, lời nói không có chút lý trí nào, Dịch Nhiễm không hề nghĩ tới Lâm Chiêu còn có một mặt không theo quy tắc tuần hoàn như vậy.

Cô cảm thấy có chút vui vẻ, lại tiếp tục nói, "Chúng ta thì sao? Nếu người khác cũng phản đối chúng ta đến với nhau giống như anh phản đối Khương Ý và Tiết Duy, anh sẽ làm thế nào bây giờ?"

"Nào có thể giống nhau được chứ."

"Sao lại không giống em, người nhà anh sao có thể không giận em chứ."

Lúc trước cô gây ra chuyện từ hôn lớn tới vậy, vốn dĩ mẹ Lâm Chiêu còn tới khuyên bảo cô, thái độ rất thân thiện hỏi xem có phải Lâm Chiêu đã làm sai điều gì với cô hay không.

Lúc đấy cô như người điên, ai tới khuyên bảo thì cô giận dỗi người đó, trực tiếp nói với Ôn Diên rằng mình ghét Lâm Chiêu lúc nào cũng vây quanh mình, cô không thích anh.

Mẹ Lâm Chiêu là người rất tốt, lúc nào cũng bình tĩnh dịu dàng làm chuyện mình thích.

Nhưng bà ấy cũng đã bị cô chọc tức không nhẹ, người dì tính tình tốt bụng đó lần đầu tiên không cần mặt mũi trước mặt cô.

Lâm Chiêu nhéo lòng bàn tay Dịch Nhiễm, "Ở bên anh, không ai có thể phản đối chúng ta cả."

Dịch Nhiễm không nhịn được bật cười, đưa tay chọc Lâm Chiêu một cái, "Tiêu chuẩn kép trần trụi thế. Chỉ cho phép anh trai phóng hoả, không cho phép em gái đốt đèn."

Lâm Chiêu vẫn rất thản nhiên, sắc mặt không hề thay đổi, "Nếu Khương Ý cũng có thể độc lập được như em, anh cũng không phải không thể cho con bé một cơ hội."

"Đáng tiếc, con bé không được."

Lời này Dịch Nhiễm không thể đồng ý, cô ngồi trên cao, hai chân quơ quơ trong không trung, "Trước kia ba em cũng cảm thấy em mãi không lớn, kết quả thì sao?"

Cô nói rồi vòng lấy cổ Lâm Chiêu, "Không cần cố chấp vậy đâu, như vậy càng giống ông cụ non đấy."

Thấy biểu tình Lâm Chiêu dần dần thả lỏng, Dịch Nhiễm cũng không ép hỏi, cô vươn tay về phía Lâm Chiêu làm tư thế muốn ôm.

"Cao quá, còn ngồi nữa chắc em sợ độ cao mất."

Lâm Chiêu nghe vậy thì ôm eo cô, một tay ôm cô xuống. Hai chân đặt trên mặt đất, Dịch Nhiễm vui vẻ đạp hai cái.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chiêu, cô có thể nhìn thấy sự vui vẻ và dung túng trong đáy mắt anh. Sau đó, những lời đang nghĩ trong đầu cứ thế buột miệng thốt ra.

"Em phát hiện càng ngày em càng thích anh."

Lâm Chiêu sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Dịch Nhiễm không hi vọng nhìn thấy vẻ mặt anh như vậy, vội mở miệng, "Đều là lời từ nội tâm cả đó, anh không thể cảm động chút sao!"

"Anh rất vui!" Im lặng một lát, Lâm Chiêu nói.

"Vậy chúng ta đã nói rồi đó. Sau này em không tự ti nữa, anh cũng phải tin tưởng rằng em thật sự thích anh."

"Ừm, anh tin."

Đôi con ngươi đen nhánh của anh như tỏa ra ánh sáng, cả người ấm áp hơn vài phần. Dịch Nhiễm thích sự thay đổi của anh như vậy, nhìn chằm chằm anh hồi lâu, đột nhiên nhón chân, hôn nhẹ một cái bên khóe môi anh.

Giống với vị trí như lúc trước anh hôn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play