Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Cúp Tinh Mạn vẫn còn đang tiếp tục ghi hình, căn cứ vào lời bình luận của giám khảo và số phiếu trên mạng, đã có không ít thí sinh bị loại.
Thật ra Dịch Nhiễm rất bội phục Đặng Vi, dưới tình huống như vậy nhưng vẫn có thể kiên cường chống đỡ, lọt vào top 6.
truyen bjyxSố phiếu của cô ấy trên mạng vẫn khá thấp, nhưng lần thi này bức tranh rất đặc biệt, phong cách tươi mới, vô cùng sáng tạo.
Dịch Nhiễm cảm thấy Đặng Vi như là người kìm hãm mình, mỗi lần gặp cô ấy, cô đều sẽ đứng thẳng người, biểu tình trên mặt vừa kiên định lại vừa không sợ hãi.
Chủ đề giai đoạn thứ 5 là rung động, lúc Dịch Nhiễm còn đang suy nghĩ, trong đầu bỗng hiện ra một bóng dáng mông lung, càng tự hỏi, bóng dáng này ngày càng trở nên rõ ràng, dần dần cụ thể.
Ngày Lâm Chiêu trở về còn cách sinh nhật cô ba ngày.
Hôm đó, Dịch Nhiễm tan làm từ sớm, nhàn rỗi không có việc gì nên tự nấu ăn ở nhà.
Hai ngày nay cô không muốn để bản thân rảnh rỗi lên mạng đọc bình luận, vậy nên lúc nào cũng tìm việc để khiến bản thân bận rộn.
Những chuyện khác không khiến cô kiên trì được lâu, duy chỉ có chuyện nấu ăn này lại làm cô cảm thấy hứng thú.
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cô làm theo từng bước trong phần mềm hướng dẫn nấu ăn.
Trong lúc đang học làm mỳ lạnh với gà xé, còn đang nấu nước dùng, chuông cửa đã vang lên.
Người biết cô ở đây chỉ là Lâm Chiêu và dì Trương. Dì Trương biết mật mã, cô đã từng bảo bà đến thì cứ việc mở cửa, không cần phải bấm chuông.
Giờ này rồi ai đến chứ?
Dịch Nhiễm luống cuống chân tay dừng động tác, chậm rãi đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy người đến.
Là Lâm Chiêu.
Anh đã trở lại! Dịch Nhiễm không hề nghĩ nhiều, nhanh chóng mở cửa.
Anh đứng bên cạnh cửa, trên người là tây trang nghiêm túc, không vì bôn ba trên đường mà khiến bản thân trông mệt mỏi.
"Anh về rồi sao!"
"Ừm." Lâm Chiêu nói, "Vừa mới xuống máy bay."
Dịch Nhiễm gật đầu, lễ phép hỏi, "Anh đã ăn cơm chưa?"
Lâm Chiêu nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen nhánh trông rất có thần dưới ánh đèn, biểu tình sâu xa không rõ, "Em định đón gió tẩy trần cho anh à?"
Dịch Nhiễm không khỏi chửi thầm, không thể đối xử với người này quá mức nhiệt tình, nếu không, anh sẽ tận dụng tất cả mọi thứ, khiến cô không thể chống đỡ nổi.
Anh vẫn nhìn cô như cũ, không tiếng động tranh đấu với cô. Thật ra Dịch Nhiễm có thể cảm nhận được một mặt quật cường của Lâm Chiêu, lúc anh nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển theo đúng hướng anh mong đợi, anh sẽ vô cùng kiên nhẫn mà chờ đợi.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng Dịch Nhiễm cũng bại trận.
"Anh vào đi."
Cô xoay người vào trong lấy dép lê đưa anh.
Lúc phía sau vang lên tiếng dép, Dịch Nhiễm mới có cảm giác chân thật.
Bây giờ trong phòng chỉ bật đèn hành lang, ánh đèn màu ấm tạo cảm giác ấm áp cho toàn bộ không gian. Bây giờ cô mặc áo hoodie ở nhà, tóc buộc lên thoải mái, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy gần gũi không chút khoảng cách.
Mà cô, vậy mà lại để anh vào phòng.
Cô nghiêng đầu, thấy Lâm Chiêu đã cởϊ áσ khoác tây trang, tuỳ ý đặt trên sofa. Anh cúi đầu nới lỏng cổ áo, động tác vô cùng đơn giản nhưng lại khiến trái tim Dịch Nhiễm lỡ mất một nhịp.
"Ăn cái gì?"
Lâm Chiêu lên tiếng hỏi một câu.
Dịch Nhiễm thầm nghĩ, tới nhà người khác thì đừng có mà kén cá chọn canh. Tuy rằng trong lòng thầm mắng, nhưng trước mặt vẫn bày ra dáng vẻ thong dong bình tĩnh.
"Em đang học làm mỳ lạnh với gà xé."
"Học?"
Dịch Nhiễm ngượng ngùng cười cười, giơ điện thoại trong tay về phía anh, "Học trên ứng dụng nấu ăn."
Lâm Chiêu liếc về phía phòng bếp, tuy rằng bên trong không hề lộn xộn nhưng cũng không thể nói là chỉnh tề. Anh cụp mắt tự hỏi một lát rồi ngước mắt lên nhìn cô, "Tiếp tục đi."
Dịch Nhiễm: "..."
Tóm lại là xem cô như sức lao động miễn phí đấy à!
Dịch Nhiễm tức giận quay sang chỗ khác tiếp tục bận bịu, một tay Lâm Chiêu chống đầu nhìn cô luống cuống tay chân trộn mỳ, thần sắc thả lỏng. Chỉ là, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một vài chuyện, biểu tình anh lại trở nên nặng nề.
"Ăn mỳ thôi." Lúc Dịch Nhiễm đặt bát đũa trước mặt, Lâm Chiêu mới hoàn hồn, nhìn mỳ sợi trước mắt, biểu tình có hơi kinh ngạc.
"Anh làm biểu tình gì thế?" Dịch Nhiễm tức giận nói.
Lâm Chiêu ngẩng đầu, ăn ngay nói thật, "Kinh ngạc."
Dịch Nhiễm tức giận đưa tay muốn đoạt lấy bát mỳ, "Nói nhiều làm gì, thích ăn thì mau ăn đi!"
Lâm Chiêu đưa tay chặn cô lại, thật ra Dịch Nhiễm có chút hối hận, cô cảm giác bây giờ ở cạnh Lâm Chiêu, dáng vẻ của cô không đúng mực chút nào.
Những cảm xúc đó không khống chế được bộc lộ ra ngoài khiến Dịch Nhiễm bất an. Như vậy là sao chứ, là cô đang coi anh trở thành chiếc ô bảo vệ mình, hay là cảm thấy mọi chuyện quá khứ có thể xoá bỏ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?
Thấy Dịch Nhiễm ngồi lại chỗ mình, anh cho rằng cô tức giận, nhẹ nhàng dỗ dành, "Lớn rồi, được việc rồi."
Lại là giọng điệu này, giọng nói mát lạnh, âm cuối nhẹ nhàng mập mờ không thôi.
"Anh mau ăn đi." Dịch Nhiễm bực bội nói, ăn một miếng lại không cảm thấy hương vị gì, chỉ cảm thấy trái tim mất khống chế đập nhanh không thôi.
Ăn xong, Lâm Chiêu chủ động đi rửa bát, Dịch Nhiễm không hề ngăn cản. Nghe tiếng nước từ bên trong truyền ra, trong lòng cô ngày càng loạn, muốn lướt điện thoại nhưng lại thôi, đành lấy tập phác thảo của mình ra, viết viết vẽ vẽ trên đó.
Thật ra, gần đây cường độ công việc rất lớn, phòng làm việc muốn giao bản thảo, lại còn phải tham gia thi đấu, trái tim lúc nào cũng treo trên cao. Hi vọng có thể lấy được thứ hạng tốt, nhưng lại sợ biểu hiện của mình khiến người khác phản cảm.
Chỉ là, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng trên cao, bởi vì gặp được Lâm Chiêu mà có cảm giác khác biệt.
Tuy rằng nó đập rất nhanh nhưng dường như đã hạ xuống mặt đất, khiến cô cảm thấy kiên định.
Bất tri bất giác cô đã ngủ mất, cũng không biết tiếng nước trong phòng bếp dừng lại lúc nào.
Lâm Chiêu dọn dẹp xong xuôi thì đi tới phòng khách. Vừa vào trong đã thấy Dịch Nhiễm dựa vào sofa ngủ mất rồi. Cô gối lên áo khoác của anh, hầu kết anh khẽ chuyển động, nhưng lại cố gắng khắc chế như cũ, chậm rãi cúi xuống nhìn cô.
Trên tay cô vẫn đang cầm bản phác thảo, Lâm Chiêu cẩn thận rút ra, anh lật vài tờ giấy, khuôn mặt mang theo sự vui vẻ.
Chỉ là, lật tới tờ cuối cùng, bàn tay anh khựng lại.
Trong tranh có hai người, cô gái nhỏ đứng đó cười rạng rỡ, còn chàng trai đang quỳ một gối xuống đất, đeo vương miện lên cho cô gái.
Bên cạnh chàng trai còn viết một chữ Z, là nét bút của cô.
(Giải thích một chút, Z ở đây là tên phiên âm của Lâm Chiêu - Lín Zhāo, mà anh Chiêu thì lại hiểu lầm Z trong tên của Cố Tắc Yến - Gù Zé Yàn)
Cô không thể nào không biết, trên weibo đang lan truyền hot search Cố Tắc Yến đấu giá vương miện quý giá, đã ở đó được mấy ngày rồi.
Anh cụp mắt, đáy lòng vang lên một giọng nói.
"Lâm Chiêu, rốt cuộc mày còn muốn tự gạt mình bao lâu nữa."
Cô không khác gì so với trước đây, khi ở chung với anh vừa tự nhiên lại vừa tuỳ ý. Hờn dỗi, vui vẻ, dáng vẻ lúc tức giận đều như quá khứ trước đây.
Anh đã từng cho rằng, Dịch Nhiễm mạnh dạn tuỳ ý trước mặt anh là bởi vì yêu anh, nhưng cuối cùng, cô lại nguyện ý buông bỏ hết thảy, theo đuổi một người đàn ông khác, khi ấy anh mới phát hiện mình ngây thơ biết bao.
Bây giờ, lịch sử lại tái diễn.
Khao khát dưới đáy lòng cô, chưa bao giờ là anh. Sự chờ mong suốt dọc đường đi ngay giờ phút này, toàn bộ đều biến mất không còn dấu vết.
Tựa như không còn lý do gì nói chuyện kia với cô.
Thật ra, cũng không phải chưa từng đưa ra quyết định này. Thời gian càng dài, sau khi khôi phục hình thức ở bên nhau giống như quá khứ, Lâm Chiêu đã chuẩn bị tốt hết thảy.
Dù sao trước đây, cô đã từng khiến anh hiểu rõ địa vị của bản thân mình.
Dịch Nhiễm ngủ cũng không sâu lắm, rất nhanh đã mở mắt, đôi mắt chớp chớp, chờ tới lúc thần trí tỉnh táo mới chậm rãi ngồi dậy.
"Em đã ngủ bao lâu rồi?"
Dịch Nhiễm hỏi một câu lại không nhận được đáp án của Lâm Chiêu, cảm thấy nghi hoặc, cúi đầu nhìn thấy Lâm Chiêu đang cầm tập phác hoạ của mình trong tay.
"Anh cầm đồ của em làm gì?" Dịch Nhiễm có chút thẹn thùng, cho nên lúc lấy lại tập phác hoạ, giọng nói có hơi vội vàng.
Vốn dĩ cô còn định nói vài câu giận dỗi, nhưng thấy dáng vẻ im lặng không nói một lời của Lâm Chiêu lại nuốt tất cả lời đến bên miệng vào trong.
"Anh sao vậy?" Dịch Nhiễm ôm tập phác hoạ vào ngực, Lâm Chiêu nhìn dáng vẻ này của cô, chậm rãi chuyển tầm mắt rồi đứng dậy.
"Không có gì."
Anh lấy tây trang trên sofa vắt ở khuỷu tay, "Anh về đây."
"Ừm." Dịch Nhiễm kinh ngạc lên tiếng, sau đó thấy Lâm Chiêu đi về phía cửa không hề quay đầu.
Tới cạnh cửa, anh mới lấy một cái hộp nhỏ ra đặt trên ngăn tủ.
"Quà của hôm nay." Nói xong thì đeo giày ra ngoài, Dịch Nhiễm không hiểu làm sao, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thể nói ra là chỗ nào.
Dịch Nhiễm quay lại phòng, ngồi một lúc lâu suy nghĩ cẩn thận cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Cô lấy điện thoại mở wechat, vào khung chat với Lâm Chiêu.
Nghĩ tới nghĩ lui mới nhắn tin qua cho anh.
"Gần đây anh vất vả rồi, nghỉ sớm một chút."
Sau khi gửi đi, Dịch Nhiễm ghé vào trên giường lăn qua lăn lại, cô cũng không biết bản thân bị làm sao, vậy mà lại vì một tin nhắn mà trằn trọc không thôi.
Qua hơn năm phút sau, Lâm Chiêu mới trả lời.
"Ừm, em cũng ngủ sớm một chút."
Cuộc đối thoại vô cùng bình thường, Dịch Nhiễm nhìn chằm chằm hàng chữ đó giống như đang làm đề thi đại học, muốn từ vài chữ ít ỏi phân tích ra tâm lý tác giả.
Chỉ là đọc nửa ngày trời cũng không nhìn ra nguyên nhân.
Cô nhụt chí vứt điện thoại sang bên, định sẽ ngủ sớm một chút.
Lâm Chiêu vừa tắm rửa xong, đang đứng trước gương lau tóc.
Bọt nước theo mái tóc đen rơi xuống, hôm nay anh tắm nước hơi lạnh, giờ phút này làn da trắng bệch lộ ra vẻ bệnh tật.
Anh nhìn bản thân trong gương, biểu tình lạnh nhạt, trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn.
Anh vẫn không thể khắc chế bản thân như cũ, cuối cùng vẫn mất bình tĩnh.
Anh biết chuyện mình muốn làm là gì.
Cũng không chỉ giới hạn ở việc nhốt cô trong tầm mắt của mình, cho dù hiện tại có thể làm vậy dễ như trở bàn tay, nhưng anh vẫn không hài lòng.
Hi vọng có thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào, hi vọng cô chỉ nhìn một mình anh, Lâm Chiêu bực bội ném khăn tắm sang một bên.
Ngày sinh nhật của Dịch Nhiễm, cô đã đặt khách sạn từ trước, gửi địa chỉ cho Trương Vân Xuân.
Đầu bên kia điện thoại, Trương Vân Xuân chúc cô sinh nhật vui vẻ rồi hỏi, "Bé con, con có mời A Chiêu không?"
Cô do dự đã lâu, lúc Trương Vân Xuân hỏi mình, cô vẫn còn đang ngượng ngùng, sau đó nói, "Vẫn chưa ạ, không thì, dì Trương mời giúp con được không?"
"Dì à? Vậy không tốt cho lắm, bé con à, con nên tự mình mời đi, thằng bé sẽ rất vui đó."
"Vẫn là thôi đi ạ, con thấy xấu hổ lắm."
Gần đây cô vẫn luôn do dự, không biết nên xử lý quan hệ giữa mình và Lâm Chiêu thế nào.
Cô sợ quá mức chủ động sẽ không tốt đối với cả mình lẫn anh.
Thời gian hẹn là 11 giờ rưỡi trưa, Dịch Nhiễm đi tới phòng bao trước.
Phục vụ hỏi cô đi mấy người, cô báo bốn người.
Đã rất lâu rồi, người một nhà chưa từng tụ họp ăn cùng nhau bữa cơm như vậy.
Dịch Nhiễm chống tay dưới cằm, chỉ cần nghĩ tới lát nữa có thể gặp ba, cô lại vui vẻ ngây ngô cười.
11 giờ, Trương Vân Xuân gọi điện thoại cho cô.
"Bé con à, dì gọi cho A Chiêu rồi, thằng bé nói hôm nay có cuộc họp quan trọng không thể tránh, vậy nên không thể tới được."
"Nhưng mà thằng bé nói sẽ nhờ người mang quà tới cho con."
Dịch Nhiễm cảm nhận được thân thể giống như không thuộc về mình. Bàn tay cứng đờ, tay cầm điện thoại hồi lâu không buông, đầu bên kia, Trương Vân Xuân nói sẽ đi đón ba cô rồi mới tới.
Mất hồi lâu đại não cô mới khôi phục lại bình thường.
Lâm Chiêu không tới.
Cô biết anh rất bận, nhưng khi biết anh không tới cô lại cảm thấy khó chịu.
Có đôi khi, cô thật sự rất hay tự cho mình là đúng.
Lúc đang rơi vào suy nghĩ của bản thân, đột nhiên, cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.
Tiếp theo, giọng nói Trương Vân Xuân vang lên.
"Tôi đã nói là phòng bao rồi mà ngài còn không tin. Ngài xem, không phải Nhiễm Nhiễm ngồi ở kia sao?"
"Nhiễm Nhiễm?" Là giọng nói quen thuộc, so với ba năm trước đây đã thêm một chút già nua.
Dịch Nhiễm dần dần hiểu rõ, ba năm này, cô đã mất đi thứ gì.
"Ba ơi." Giọng nói cô run rẩy đi về phía ba mình, vào lúc ba cô vươn tay, tất cả mọi cảm xúc của cô gần như bộc phát.
"Con xin lỗi, con xin lỗi, ba ơi con xin lỗi." Dịch Nhiễm nhào vào lòng Dịch Giang gào khóc nức nở.
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch Nhiễm ơi đi dỗ anh ấy đi.
Z mà chỉ nghĩ tới Cố Tắc Yến, sao lại không liên tưởng tới tên mình chứ ~~