Dịch Nhiễm tắm rửa xong ra ngoài, đầu lại càng choáng hơn. Lâm Chiêu nhìn cô về phòng rồi hỏi, "Có muốn ăn cháo không?"
Dịch Nhiễm lắc đầu, "Em không muốn ăn."
"Vậy em đi ngủ trước đi, anh để bánh mì trong tủ lạnh của em."
Vốn dĩ anh còn muốn dặn dò thêm nhiều hơn nữa, nhưng nghĩ tới chuyện trước đó cũng không nhiều lời, chỉ nói, "Em nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau khi Lâm Chiêu rời đi, Dịch Nhiễm nằm lên giường. Cô rất mệt, cả người như lơ lửng trên mây, mơ mơ màng màng, không biết vì sao ngủ cũng không sâu, đầu óc vô cùng sinh động, nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Chờ tới lúc tỉnh lại đã là 7 giờ sáng, Dịch Nhiễm nghe thấy trong bếp có động tĩnh đành gượng dậy kéo chăn xuống giường xem thử.
Trương Vân Xuân thấy cô đi chân trần ra ngoài, nhịn không được quở trách, "Con nhìn con xem, lúc nào cũng vậy, không biết đeo dép vào sao?"
Dịch Nhiễm thè lưỡi, làm nũng với bà, "Sao dì Trương lại tới đây rồi?"
Trương Vân Xuân, "Còn không phải do con nhóc đáng lo nhà con sao, không biết tự chăm sóc mình chút nào."
Dịch Nhiễm cười vui vẻ, lôi kéo tay bà mềm mại nói, "Cũng may, bây giờ con đã khôi phục lại rồi."
"Con còn nói nữa!" Trương Vân Xuân oán trách một câu rồi đưa tay sờ trán cô, thấy đã khôi phục lại nhiệt độ bình thường, bà thở phào nhẹ nhõm, "Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, lát nữa dì Trương làm cháo cá lát con thích ăn được không?"
"Được ạ." Dịch Nhiễm dựa vào bên cạnh Trương Vân Xuân, hứng thú bừng bừng nhìn bà nấu cơm. Trương Vân Xuân vừa bận rộn vừa lải nhải, "Ba con biết con sinh bệnh nên lo lắng không thôi. Trước khi dì ra khỏi cửa còn nhờ dì chăm sóc con thật tốt, dưỡng cơ thể cho khoẻ."
"Bây giờ con đang tham gia một cuộc thi, chờ có kết quả sẽ trở về, dì nhớ nói với ba con là phải bỏ phiếu giúp con đó!"
"Biết rồi biết rồi!"
Dịch Nhiễm cười hì hì, trong lòng ấm áp.
Buổi tối, Trương Vân Xuân vốn muốn kêu Lâm Chiêu tới ăn cơm, nhưng sau khi liên hệ thì anh nói hôm nay có chuyện, tới giờ cũng chưa về.
"Lúc A Chiêu nói với dì rằng con bị bệnh, dì thấy thằng bé rất lo lắng cho con, dì còn tưởng nó sẽ về sớm một chút."
"Anh ấy còn bận việc mà dì, trước kia cũng đã vậy, lúc nào cũng không hết việc."
"Con nhóc không có lương tâm này, ở trong lòng thằng bé, chuyện gì cũng chỉ xếp sau con cả."
Dịch Nhiễm nghe thấy lời này, biểu tình trông có vẻ uể oải. Cô cũng không lôi kéo Trương Vân Xuân nữa mà đi tới sofa ngồi.
"Dì Trương, con và Lâm Chiêu cũng không còn nhỏ nữa, không thể nói những lời đó."
Cô cắn môi dưới, "Bây giờ anh ấy cũng đã bắt đầu đi xem mắt, lỡ như sau này có bạn gái, con còn không biết giữ khoảng cách như vậy sẽ khiến anh ấy cảm thấy bối rối mất."
Trương Vân Xuân nhìn dáng vẻ này của cô lại muốn nói thêm, nhưng lời đến miệng lại thôi, lúc trước Dịch Nhiễm từ hôn coi như là một cú tát thẳng vào mặt nhà họ Lâm, nếu không phải có Lâm Chiêu lo liệu chu toàn, sợ là quan hệ hai nhà đã căng thẳng tới mức không thể qua lại với nhau được nữa.
"Con đó, khi đó nhỏ tuổi không hiểu chuyện chút nào."
"Lúc đó con cũng tốt nghiệp đại học rồi, nào có nhỏ đâu, không có đầu óc là không có đầu óc, dì muốn mắng con thì cứ mắng không cần dè dặt đâu mà."
Nếu không phải thấy cô đang bệnh, Trương Vân Xuân thật sự muốn đánh cô một cái.
Dịch Nhiễm không muốn nói nhiều, Trương Vân Xuân cũng không ép buộc. Dịch Nhiễm yên tâm làm sâu gạo ở nhà một ngày, vui vẻ lướt mạng xã hội.
Gần đây Cố Tắc Yến và Lương Ngôn thường xuyên lên hot search weibo, Dịch Nhiễm không cẩn thận ấn vào, sau đó phát hiện trên mạng đang không ngừng đào bới quá khứ của Cố Tắc Yến.
Có người miêu tả sinh động như biết rõ nội tình bên trong.
[Một tay nắm giữ tin tức xx: Tôi biết mọi chuyện, mấy năm sau khi Lương Ngôn rời đi, Cố Tắc Yến đã có bạn gái. Người bạn gái này đào tim đào phổi cho anh ta xem, nắng mưa kiên trì đưa cơm. Chẳng qua lúc Lương Ngôn trở lại, Cố Tắc Yến tức khắc đá người ta đi mất, haizz.]
Bên dưới bài viết này bị người ta mắng chửi, đều là fan CP của Cố Tắc Yến và Lương Ngôn, yêu cầu người này xoá bài, nói đều là tin giả.
[Một tay nắm giữ tin tức xx: Tôi biết mọi người không tin, nhưng đều là sự thật cả. Tuy rằng tôi không thể nói tên cho các người biết, nhưng có thể tiết lộ một chút rằng cô ấy là một hoạ sĩ.]
[Hân Hân Vũ: Mẹ nó, không phải là Dịch Nhiễm đấy chứ? Trước đó lze sao chép tác phẩm, thì ra là ăn trên đầu bạn gái cũ sao?]
[Tiểu Phi Ngư: Lầu trên đừng chụp mũ tuỳ tiện cho người ta được không? Chẳng lẽ cứ làm hoạ sĩ đều là bạn gái của Cố Tắc Yến à?]
[Ngôn Tiếu Yến Yến: Ôm boss nhà tôi đi chỗ khác đây, tình cảm của boss nhà tôi và Ngôn Ngôn rất tốt đấy.]
[Không được xé CP của tôi: Đúng vậy, người ta chỉ nói tuỳ tiện hai ba câu trên mạng mà đã có người tin là thật, mọi người có đầu óc hay không thế, không thể suy nghĩ độc lập được sao, giải tán!]
...
Lúc Dịch Nhiễm nhìn thấy mấy tin tức này đều rất bình tĩnh. Bây giờ cho dù ảnh chụp có bị công khai cô cũng không cảm thấy khó chịu.
Tuổi trẻ mà, yêu đương cũng không phải chuyện gì mất mặt. Hơn nữa quan hệ yêu đương giữa hai người bọn họ cũng lạnh nhạt như nước vậy.
Số lần nắm tay không vượt quá ba lần, rõ ràng là rất kỳ lạ.
Lúc Lương Ngôn đẩy cửa vào trong, Cố Tắc Yến đang uống rượu trong văn phòng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, cô ta lập tức nóng nảy.
"A Tắc, sao anh lại thành ra thế này, ban ngày ban mặt uống rượu làm gì?"
Cố Tắc Yến nghe xong cũng chỉ tuỳ tiện cười, dáng vẻ không đứng đắn, một chút cũng không giống như trước đây.
"Thay em gái em vui vẻ đấy, bây giờ em ấy tham gia cúp Tinh Mạn, nhân khí rất cao."
Lương Ngôn nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, kiềm chế nội tâm chua xót khẽ hỏi, "A Tắc, có phải anh không thích nhân khí của CP chúng ta cao như vậy đúng không?"
Cố Tắc Yến không trả lời ngay, Lương Ngôn lại phân tích lợi và hại.
"Bây giờ nhiệt độ CP cao như vậy đều vì lợi ích thực tế. Tuy rằng lần này em không lấy được quảng cáo của Sáng Thế nhưng lại có được rất nhiều cơ hội diễn xuất. Bây giờ Tiểu Nặc còn làm ở phòng làm việc của anh, phong cách của em ấy rất hợp với trò chơi của các anh, tới lúc đó có chúng ta hỗ trợ nâng cao mức nhận diện của em ấy, cũng là có lợi với sự nghiệp của anh."
Cố Tắc Yến nhìn Lương Ngôn, sau khi nghe lời cô ta nói xong, khuôn mặt toát ra vẻ thất vọng.
"Cho nên, đối với em mà nói, tình cảm chỉ là công cụ thực hiện lợi ích thôi đúng không?"
Anh ta nói xong, văn phòng rơi vào không khí tĩnh mịch.
Sắc mặt Lương Ngôn trở nên tái nhợt, môi khẽ nhếch nhìn Cố Tắc Yến, nội tâm quay cuồng.
Cô ta cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.
"A Tắc, anh biết thân thế của em mà, em là con gái riêng, nếu như em không thể đạt được thành tựu, cả đời này em cũng không ngóc đầu lên được."
"Là thế sao?" Cố Tắc Yến cụp mắt, lúc này, anh ta cũng không vì lời Lương Ngôn nói mà rung động.
"Trước kia, mỗi ngày Dịch Nhiễm đều cố gắng vẽ tranh, khi đó không có ai tán thưởng cô ấy, kể cả anh."
"Nhưng cô ấy vẫn chịu ở bên anh."
Lương Ngôn siết chặt tay, cố gắng cười gượng.
"A Tắc, anh lại nhớ cô ấy phải không?"
"Nhưng cô ấy đã chia tay với anh rồi." Cô ta dịu dàng đi tới bên Cố Tắc Yến, ôm lấy cổ anh ta, vùi đầu vào cổ anh ta.
"Trên đời này, còn có rất nhiều chuyện quan trọng chờ anh làm mà."
Cố Tắc Yến mở màn hình máy tính, anh ta không biết bây giờ mình có chuyện gì quan trọng cần làm.
Hôm nay nhìn thấy trên mạng có người nhắc tên Dịch Nhiễm, vậy mà anh ta lại cảm thấy vui mừng.
Tên của hai người bọn họ được người khác nhắc tới, đặt cạnh nhau trước mặt mọi người.
Rõ ràng Cố Tắc Yến cảm nhận được sự chiếm hữu của mình, thậm chí anh ta còn hy vọng, cái người tung tin này có thể công khai ảnh chụp của anh ta và Dịch Nhiễm lên mạng.
Chỉ là, lần này khi anh ta gõ tên mình và Dịch Nhiễm, lại không có tin gì mới nữa.
Cố Tắc Yến nhíu mày, đây là chuyện gì xảy ra rồi?
Tin tức càng ngày càng giảm, Cố Tắc Yến ý thức được, các bài đăng về anh ta và Dịch Nhiễm bị khoá, hơn nữa còn có người xoá bài.
Rất nhanh, anh ta và Lương Ngôn lại lên hot search, còn rất hot.
Trên weibo đều là ảnh chụp của anh ta và Lương Ngôn, anh ta đi tới buổi hòa nhạc tặng hoa cho Lương Ngôn, bọn họ cùng nhau ăn cơm, còn có khi ở Nhật Bản, bởi vì ngoài ý muốn mà có ảnh chụp đang hôn nhau.
[Ngôn Tiếu Yến Yến: Mẹ nó, tình yêu thần tiên mà! Ai nói nam thần của tôi có bạn gái, tôi liều mạng với người đó!]
[Thần của tôi: Làm sao bây giờ, bây giờ tôi muốn hét chói tai quá, lần đầu tiên hít đường CP lớn như vậy.]
[Ngôn công chúa đệ nhất thế giới: Aaaaaa, hai người đẹp đôi quá, chúc phúc chúc phúc!!!]
Cố Tắc Yến không ngờ lại có nhiều ảnh chụp như vậy, anh ta nhìn về phía Lương Ngôn, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, cô ta vội vàng giải thích.
"Cái này không phải em sắp xếp, em cũng không biết tại sao lại có ảnh chụp như vậy."
"A Tắc, mọi chuyện đã tới nước này rồi, chúng ta công khai được không?"
Cố Tắc Yến nhìn tin tức trên mạng rồi lại nhìn Lương Ngôn, cả người suy sụp.
Dịch Nhiễm nhìn thấy weibo công khai của Cố Tắc Yến và Lương Ngôn, cảm giác vẫn không chân thật chút nào.
Tại sao trên mạng đột nhiên lại có nhiều ảnh chụp vậy chứ.
Hôm nay có không ít người bàn luận về cô trên mạng, nhưng lại chỉ trong nháy mắt bắt đầu mai danh ẩn tích, sau đó tin tức tình ái của Lương Ngôn và Cố Tắc Yến bay đầy trời.
Dịch Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.
Buổi tối gần 8 giờ, Trương Vân Xuân phải đi về, vừa đến trước cửa, bà dặn dò cô nghỉ sớm một chút.
Cửa còn chưa đóng lại đã nghe được giọng nói kích động của Trương Vân Xuân.
"A Chiêu, con trở lại rồi!"
Dịch Nhiễm nhìn ra ngoài cửa, trông thấy Lâm Chiêu.
"Hôm nay Tiểu Nhiễm khoẻ lại rồi, không còn nóng nữa, con vào thăm con bé trước đi, dì đi trước đây."
Dịch Nhiễm cảm thấy không ổn vội vàng đóng cửa, nào biết phản ứng của Lâm Chiêu cực nhanh, tay giữ chặt cánh cửa.
Dịch Nhiễm cũng không muốn cạnh tranh với anh, lui về phía sau một bước, trơ mắt nhìn anh đẩy cửa ra.
Cô xua tay với anh, "Hi."
Lâm Chiêu ừ một tiếng đi tới.
"Hạ sốt rồi?"
"Rồi ạ, em ổn rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút."
Lâm Chiêu không để ý tới lệnh đuổi khách này của cô, ngước mắt về phía cô hỏi, "Hôm nay lên mạng chưa?"
Dịch Nhiễm chột dạ không thôi, trộm nhìn anh một cái, "Anh thấy cả rồi?"
Lâm Chiêu nới lỏng cổ tay áo, ừ một tiếng, giọng nói khàn khàn khiến Dịch Nhiễm cảm thấy hoảng hốt, nhưng lời tiếp theo càng khiến cô giật mình.
"Chỗ anh còn có ảnh chụp."
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, "Em có muốn xem không?"
Dịch Nhiễm: "..."
Cô xấu hổ tới mức ngón chân cuộn chặt lại. Dịch Nhiễm nhắm mắt, tuân thủ nguyên tắc lợn chết không sợ nước sôi, nói một câu, "Trên ảnh chụp, em có... đẹp không? Không dính góc chết đấy chứ?"
Dịch Nhiễm nghe được một tiếng cười nhạo, âm thanh kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ thân thể cô tê dại. Sau đó cảm nhận được một sức lực khá lớn đẩy mình vào tường, Lâm Chiêu đẩy cô vào tường, thân thể cao lớn vây lấy cô.
Dịch Nhiễm nghĩ, vẫn nên xin lỗi thì hơn, bản thân bây giờ là bệnh nhân, nhất định Lâm Chiêu sẽ không so đo với cô.
Cô điều chỉnh lại trạng thái, muốn mở miệng lại bị Lâm Chiêu giành trước.
"Dịch Nhiễm, em thật sự rất biết chọc giận anh đấy."
"Em lựa lời không dễ nghe lắm, nếu không thì... anh đừng nghe nữa?"
Cô vô cùng thành khẩn kiến nghị cho anh.
Cảm nhận được ngón tay anh cọ qua môi cô, cảm xúc thô ráp khiến trái tim cô khẽ run.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập nhanh chóng.
"Dịch Nhiễm, anh muốn nghe em nói, em không thể nói chút lời anh muốn nghe sao?"
Anh nghiêng đầu, vẻ mặt không có chút biểu tình dư thừa, nhưng ánh mắt thâm thuý giống như chất chứa thiên ngôn vạn ngữ.
"Nói đi, anh muốn nghe."
Dịch Nhiễm nghĩ, hình như cô lại sốt nữa rồi.
Nếu không, tại sao cô lại cảm thấy Lâm Chiêu như vậy... có chút mê hoặc chứ!
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Chiêu nắm chặt ảnh chụp, vẻ mặt khinh thường.
Dịch Nhiễm: "... Trên ảnh chụp trông em giống tuỳ tùng hơn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT