*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Min

Màn đêm đen kịt, những tiếng động vụn vặt bên con hẻm nhỏ bị nhấn chìm bởi tiếng mưa ngày càng nặng hạt.

Ở xa xa có một chiếc xe bật đèn, ánh sáng từ xe rọi sang bên đây, dường như là đang sửa đường, lại chạy đi xa.

Gã đàn ông vừa ngẩng đầu lên, nương theo chút ánh sáng, nhìn ra được chủ nhân của đôi giày thể thao màu đen này.

— Hóa ra chỉ là học sinh cấp ba.

“Tao— khụ khụ, tao là ba con bé,” Ông ta nghẹn tức, muốn đứng dậy đi đến bên cạnh Tư Dao, “Đừng sợ, Dao…”

Còn chưa đi được bao bước, gã bị túm cổ áo sau lại làm chững cả người, da đầu sau gáy truyền đến một cơn đau nhức như muốn rách toạc ra—

“Mẹ mày….”

Còn chưa kịp chửi mắng, chút hành động tàn ác của gã đột nhiên bị phía sau chèn ép.

Nam sinh thuận tiện quật cánh tay gã, kéo tóc gã nện thẳng lên trên thân cây. Cả quá trình vừa dứt khoát vừa tàn nhẫn.

Đau muốn chết.

Sức lực của nam sinh rất lớn, rõ ràng là học sinh cấp ba nhưng ra tay lại không hề có ý định chừa đường sống cho người ta. Bấy giờ gã đàn ông mới chợt nổi lên cảm giác… sợ hãi.

Ba năm này gã sống trong tù đã từng đánh nhau, cũng từng bị người khác đánh, không giống những tên du côn đánh tá lả, nam sinh cấp ba này ra tay—

Đã có luyện võ.

“Đừng…”

Tư Dao siết chặt tay áo khoác mà hãy còn run lên.

Trên áo khoác thấm ướt nước mưa, cô chầm chậm, chầm chậm hoàn hồn.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là—sắp đánh chết người.

Cách chừng hơn năm bước chân, Giản Ngôn Từ đang cong người xuongs kéo đầu gã đàn ông, nhấc cả người gã lên.

Không biết đấy đã là lần thứ bao nhiêu đầu gã bị nện vào thân cây, gã biết phản kháng chẳng thể giúp ích được gì, ý thức dần xụi lơ.

Tiếng rên dần nhỏ lại, cả gương mặt gã bị vỏ cây quất vào mặt, rướm máu loang lổ, cánh tay phải như đã bị trật khớp ở đâu đấy rồi.

Dưới ánh đèn, trên mặt đất xuất hiện một vũng nước vừa đọng lại, là máu.

Cả người Tư Dao cứng đờ ra, cất giọng khẽ khàng: “Đừng, đừng, đừng đánh…”

Mưa to như trút, mất khống chế.

“Điên…” Gã đàn ông miệng đầy máu và nước miếng, “Thằng điên…”

Thấy gã đang nỗ lực bò ra ngoài, lại bị Giản Ngôn Từ giẫm lên cẳng chân, rồi anh cong lưng xuống—-

“Đàn, đàn anh ơi, anh,” Đại não của cô gần như trống rỗng, “Đừng, đừng đánh!”

Động tác dừng lại.

Cách đó không xa, Tư Dao nhìn thấy tay Giản Ngôn Từ đã thả lỏng ra, nhưng chân vẫn giẫm lên, nghiêng đầu nhìn cô.

Mưa đã xối ướt cả thân anh, nước mưa chảy từ chóp mũi, nhỏ tí tách xuống.

Dưới ánh sáng u ám, nam sinh nâng mắt lên. Lúc này, môi anh nở nụ cười trong veo như nước, tựa như một đóa hoa đào dính tuyết, vừa xinh đẹp lại vừa hờ hững.

Nhìn nhau vài giây.

Giản Ngôn Từ hỏi: “Sợ sao?”

Tư Dao theo bản năng gật đầu.

“….. Em sợ.”

“Sợ anh đánh, đánh chết ông ta…” Cô lại lắp bắp, nghẹn ngào ướm đượm giọng mũi, nói thêm một câu nữa, “Không, không sợ anh.”

Yên tĩnh.

Tư Dao trông như một chú mèo lang thang, vẫn còn giơ cao cái áo khoác đồng phục kia lên, đôi mắt khóc đỏ bừng, rõ ràng là không ngừng run rẩy, không biết là vì sợ hay lạnh nữa.

Sự tàn bạo không ngừng bộc phát lên chợt dừng lại.

“Được.”

Giờ khắc này, Giản Ngôn Từ mới buông lỏng lực trên chân ra. Khi nhặt ba lô trên mặt đất lên, còn tiện tay lau đi vết máu trên ngón tay lên áo sơ mi gã đàn ông nọ.

“Nghe em.” Thái độ người nọ dịu dàng, ngữ điệu như thể chỉ là cùng rủ nhau tan học về nhà vậy, tốt tính bảo rằng, “Chúng ta không đánh nữa.”



Lúc Tư Quế Trân nhận được điện thoại chạy đến, đã bị dọa sợ không hề nhẹ.

Tề Văn Từ cũng chạy vội đến, hỗ trợ đỡ gã đàn ông nằm thoi thóp dưới đất lên. Không về nhà, mà đưa gã đến một tiệm tạp hóa gần đấy.

Cửa cuốn của tiệm đã kéo xuống hơn nửa, bên ngoài vẫn còn ồn ào.

Tư Dao ngồi trên chiếc giường trong phòng nghỉ ngơi, ướt dầm dề, trên đầu còn bọc khăn lông, vùi một cục, ngây ngốc ngồi nghe tiếng động bên ngoài.

Đã lâu lắm rồi Tư Quế Trân mới tức giận đến độ này.

“Dương Hưng Đức, ông có phải là con súc vật không hả? Hả? Ông là súc vật à?!”

“Dao Dao đã bị ông hại thành ra như thế….”

“Sớm muộn gì ông cũng gặp báo ứng!”

Sau đó là giọng nói ngập ngừng của gã đàn ông.

“Lần này tôi chỉ muốn đến thăm con bé…”

“Bồi thường? Ông bồi thường nổi ư?”

“Đừng quấy nhiễu chúng tôi, ông còn ngại nghiệp chướng mà ông gây ra chưa đủ nhiều hay sao?”

Lại tiếng loảng xoảng, là Tư Quế Trân tức quá độ mà ném đồ.

“Tôi phải báo cảnh sát, bây giờ đến đồn đi…”

Một buổi tối loạn cào cào.

Chờ đến lúc đuổi được gã đi, Tư Quế Trân vội rút một tờ khăn giấy ra chớm nước mắt, cẩn thận nhấc rèm cửa lên, đi vào.

“… Dao Dao,” Tư Quế Trân vội đến bên Tư Dao, tràn ngập đau lòng, “Bây giờ con có thấy khó chịu ở đâu không? Ông ta, ông ta…có làm gì con không?”

Tư Dao cọ mặt vào khăn, mệt mỏi lắc đầu: “Không có.

“Tại mẹ… Tại mẹ cả.” Tư Quế Trân nhịn không được đỏ mắt, “Mẹ hứa với con, lần sau ông ta sẽ không bao giờ… đến nữa… lần này là mẹ sai, sẽ không có lần sau đâu.”

Mấy ngày trước Tư Quế Trân cũng có biết tin Dương Hưng Đức ra tù.

Ba năm này, nhìn cảnh Tư Dao phải vất vả lắm mới bước ra khỏi bóng ma tâm lý, nên Tư Quế Trân không định nói cho cô biết, chỉ âm thầm lưu tâm.

Nào có ngờ vẫn xảy ra chuyện.

Sờ vào, bả vai Tư Dao đang còn run lên, Tư Quế Trân lại càng thêm tự trách.

Gần đây bọn họ cần phải có thêm tiền để chuyển nhà, bà bèn nhận thêm vài lớp học bổ túc bên ngoài, đêm nay có lớp nên mới không kịp nhận điện thoại.

“Chúng ta về nhà nhé,” Tư Quế Trân nói, “Tắm rửa, ngủ một giấc thật sâu…”

Trấn an cô một chập mới xong. Tề Văn Từ bưng ly nước đi vào.

Ông cẩn thận hỏi: “Ngày mai có muốn thay Dao Dao xin nghỉ phép một ngày không?”

Tư Dao héo úa đáp: “…. Không, không cần.”

“Ôi ôi, đi học cũng tốt, còn đỡ hơn là ở nhà nhàm chán.” Tề Văn Từ nhận thấy cảm xúc của cô bé đã ổn hơn đôi chút, may mắn thay, nói, “Tối nay ít nhiều cũng nhờ bạn học kia của Dao Dao đi ngang qua…”

“Dao Dao, con nói nam sinh kia cũng là học sinh trường con ư?” Tư Quế Trân nhớ đến, “Tên thằng bé là gì?”

Lúc Tề Văn Từ gần đến, Giản Ngôn Từ cũng chỉ kịp mặt đối mặt thoáng chốc rồi bước đi.

Buổi tối Tư Dao tắm rửa xong, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chiếc áo khoác đồng phục trường của nam sinh ấy.

Nhớ đến chuyện đêm nay, cô mở điện thoại lên, lướt đến phần danh bạ, muốn bấm số gọi đi nhưng chợt khựng lại trong chốc lát, rồi tắt đi. Có chút bất an, và cả chút sợ hãi.

Câu chuyện mà cả đời này có bị đánh chết cũng không muốn nhớ lại, thế mà hiện tại có khả năng đã có người biết.

Người kia lại còn có thể là… Giản, Ngôn, Từ.

Không ngủ được.

Tư Dao cuộn mình như một con tôm vùi trong chăn, nửa buổi sau lại căng thẳng siết điện thoại, lên Wechat gửi một tin nhắn đi.

Tư Dao: 【Đàn anh ơi, anh về đến nhà chưa】

Hồ ly tinh: 【Chưa ngủ?】

Không những không ngủ, mà còn nhanh chóng lăn lông lốc ra khỏi chăn và bật dậy.

Điện thoại vang hai tiếng đã có người bắt máy.

“…. Đàn anh, anh,” Thật sự không biết phải nói gì, một hồi lâu sau, cô lại hỏi một câu vô nghĩa, “Sao, sao anh còn, còn chưa ngủ?”

“Ngủ không được.” Bên kia thong dong đáp lời, “Suy nghĩ một chuyện.”

“Nghĩ chuyện, chuyện gì?”

“Nghĩ xem, tối hôm nay có phải là em hay không?”

Tư Dao mờ mịt: “Hả?”

“Nếu không thì sao mà mãi đến bây giờ,” Giản Ngôn Từ cười, “Vẫn không nhận được một câu cảm ơn nào thế.”

“….”

Một hồi lâu sau, Tư Dao mới nghẹn lời, nói: “… Cảm ơn, ơn anh.”

Những suy tưởng loạn xà ngầu trong não, giây sau đã bay biến.

…. Vừa rồi – cô căng thẳng- cái quể gì!

Giản Ngôn Từ lại hỏi: “Mọi chuyện đã được giải quyết xong chưa?”

“… Cũng tạm ổn.” Tư Dao đáp, “Người, người đó đi rồi.”

“Em quen gã?”

“Vâng.”

Lại thêm một hồi lâu sau.

“Ông ta không phải là, ba em.” Do dự một hồi, Tư Dao còn khẽ chêm thêm một câu, “Nhưng trước kia, thì phải.”

Chuyện này, cô chưa từng kể với bất kỳ ai.

Cũng không biết có phải là vì được cứu nên thả lỏng, hay chăng là chuyện đã quá lâu rồi nên phai nhạt.

Gã đàn ông với bộ mặt dữ tợn trong trí nhớ, vào đêm nay hình như không hề đáng sợ như thế nữa.

Những điều ấy được cô che giấu rất kỹ càng, chưa bao giờ nguyện nhắc đến dù chỉ là một câu, đã trở nên hiếm khi nói ra thành lời.

“— Năm, năm em học lớp 7.”

“Ông ta đã, đã làm… chuyện kia.” Tư Dao nói thật chậm, nhịn không được phải chùi mồ hôi vã ra từ lòng bàn tay, thanh âm càng lúc càng nhỏ, “Nhưng mà không, không thành công.”

Giây phút này, tất cả đều chìm vào lặng im.

Tư Dao gần như ép cho bản thân ngừng thở, trong não đã hiện lên làn đạn với năm trăm từ chạy qua.

— Có phải là bọn họ vẫn chưa thân quen đến mức có thể nói được những kiểu chuyện như thế này không?

— Có phải là Giản Ngôn Từ không thích nghe chuyện này không?

— Có khi nào anh sẽ xem thường cô không?

….

— Nhưng mà cô đã chủ động nói rồi.

— Dựa vào đâu! Anh không nể mặt nghe!!!

Sau đó, cô chợt nghe tiếng Giản Ngôn Từ tiếp lời, âm giọng trong veo và sạch sẽ, vang lên bên tai: “Anh đang nghe.”

Không hề lảng tránh, không hề truy hỏi.

Cũng không như những người bạn học bình thường của cô, với giọng điệu không lịch sự.

Mà là bình tĩnh, kiên nhẫn… thậm chí còn có cả dịu dàng.

Không biết tại sao, chóp mũi Tư Dao chợt chua lên, theo bản năng xoa nhẹ hai mắt.

Lâu thế rồi, không một ai để nói ra những ấm ức ấy—

Đêm nay trời đen kìn kịt, vùi mình trong chăn, đột nhiên tìm ra được người để xả giận.



Là một câu chuyện rất phức tạp.

Năm Tư Dao học lớp 7, Tư Quế Trân đưa một người đàn ông về.

Đối phương đeo mắt kính, nụ cười hiền lành, cũng là giáo viên THPT Số 4, Tư Dao rất quen với người này, là thầy Dương dạy toán của lớp cô.

Không bao lâu sau, Tư Quế Trân đăng ký kết hôn với Dương Hưng Đức.

Ban đầu, Tư Dao rất thích ba dượng này.

Cô không có ấn tượng gì với ba ruột, chỉ là mỗi lần ăn Tết luôn nghe người khác nhắc qua, người kia đã bỏ chạy từ lúc Tư Dao chưa được sinh ra. Sau này cũng không có tin tức gì.

Mà ba dượng này lại còn đưa đón cô đi học, buổi tối thì phụ đạo cho cô.

Đối với Tư Dao mà nói, hết thảy đều là những chuyện vui xưa nay chưa từng có.

Mãi đến một buổi chiều nọ.

Tư Quế Trân đi ra ngoài một mình, bên dưới giá sách, gã đàn ông với tay vào trong váy bé gái.

Không phải còn ở độ tuổi không hiểu gì.

Tư Dao chỉ nhớ rõ mình phản kháng rất kịch liệt, liều mạng trốn thoát, chạy từ phòng ra bên ngoài cửa. Cửa bị khóa kín, lại trốn vào trong WC.

Cô dùng toàn sức lực khóa chặt cửa lại.

Gã đàn ông đứng bên ngoài, cách một cánh cửa, gã lừa gạt không thành bèn chuyển sang phá cửa.

Sự sợ hãi lên đến đỉnh điểm trong suốt ba tiếng đồng hồ.

Tư Dao nghĩ.

— Tại sao không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.

— Có nên nhảy xuống từ cửa sổ không.

Sau khi xảy ra chuyện này.

Một khoảng thời gian rất dài sau này, Tư Dao không bằng lòng mở miệng nói chuyện với bất kỳ ai, nỗi sợ dâng lên. Đến lúc mở miệng ra nói chuyện thì đã thành như bây giờ.

Cho đến khi Dương Hưng Đức bị khởi tố và ngồi tù, cô cũng chuyển trường.

Chủ nhiệm lớp mới là một người đàn ông béo ú dễ gần và hòa ái, lại đeo mắt kính, rất quen thuộc—hệt như Dương Hưng Đức.

Tư Dao chỉ thầm mong sao cho sớm học xong cấp hai.

Không bao lâu sau, cô liền nhảy lớp, nhảy thẳng lên lớp 9.

Rồi sau đó, là chuyện xảy ra ở Dục Dương.

….

“… Em không, không có cố ý đẩy cậu ta.”

Nhắc đến bạn cùng bàn ở Dục Dương, Tư Dao ngấm cơn mệt rã.

Dừng một hồi lâu sau, mới mộng mị kể bằng giọng mũi: “Em, em chỉ không cẩn thận.”

“Ừm.”

“…. Đàn anh ơi.” Một giây trước khi ngủ, bỗng nhiên, nâng cao tinh thần, hỏi, “Có phải khi, khi đó là anh đã, đã nhìn thấy không?”

Sắp sửa đi vào giấc ngủ, cô nghe được Giản Ngôn Từ ‘ừ’ một tiếng.

Không hiểu sao, Tư Dao lại thấy có chút may mắn.

…. Càng may thay, anh không có cúp máy.

“Anh, anh sao lại… nhìn lén em.” Nhịn, nhưng không nén xuống được, lại bật ra một câu, “Còn không, không nói cho em biết.”

— Như một con mèo nhỏ hăng hái, còn là con mèo bị người ta ức hiếp nữa.

Khí thế lên án cũng hoành tráng lắm.

Nghe đến đây, tâm tình cũng khá hơn nhiều.

Tắt đèn trong phòng.

Trong bóng đêm, lặng yên một hồi, Giản Ngôn Từ mới cất tiếng.

“Bạn nhỏ.” Anh cười, “Có muốn biết bí mật của anh không?”

Tư Dao ngây người: “…. Cái gì?”

Đợi một chập.

Ngữ điệu của Giản Ngôn Từ chậm rãi, giương giọng biếng nhác nói thêm một câu, “Thật ra anh…”

Lại tạm dừng nữa, mãi đến khi Tư Dao sắp chìm vào giấc ngủ.

Mơ màng nghe được, câu nói ướm đượm ý cười dịu dàng của người ấy: “Rất đáng sợ.”

Không biết cúp điện thoại vào lúc nào.

Tư Dao vùi đầu vào gối, ngủ được nửa chừng, giật giật.

Lại giật giật.

Chợt, như một con cá chép lộn nhào, ngồi phắt dậy.

2 giờ 40 phút rạng sáng.

Chỉ có diễn đàn trò chơi mà ngày thường cô lướt mới hoạt động tích cực, vừa tải lại, là một bài viết mới nhất của một người dùng.

Có kẻ thua game đang mắng chửi đồng đội, có người đang rủa về cuộc đời.

Lâng lâng vì buồn ngủ, cô đăng một bài post.

【Nếu】

【Nếu thích một người—】

Tư Dao nghĩ ngợi, châm chước một hồi về cách dùng từ.

【Nếu thích một người có thể bị bệnh thần kinh, thì nên theo đuổi như thế nào mới ổn?】

Nhanh chóng, nhận được câu trả lời:

— 【Đuổi ngược】

Tư Dao sửng sốt.

Tim đập nhanh như phi ngựa.

Cô trả lời lại: 【Đuổi ngược như thế nào?】

Qua hai phút sau.

Đối phương: 【Đuổi, ngược】

Đối phương: 【Người anh em, ý tôi là, đổi ngược hướng, chạy】   

“….”

Đối phương: 【Chạy lẹ đi!!!!】

“…….”



Chuyện Dương Hưng Đức quấy rầy Tư Dao như một hố bom ẩn sau trong lòng Tư Quế Trân.

Mỗi lần đưa đón Tư Dao đi học về, Tư Quế Trân không hề cho cô ngồi xe buýt, mà sẽ bớt chút thời gian tự mình đón, nếu không có thời gian cũng sẽ bảo Tề Văn Từ đến thay.

Cũng may lần này Tư Dao không còn như mấy năm trước, biến về trạng thái khiến mọi người lo sợ.

Càng làm cho Tư Quế Trân vui hơn nữa là, thói quen nói lắp của cô lại có chuyển biến tốt hơn.

Có đôi khi, cô còn nói lưu loát được vài câu đơn giản.

Mỗi ngày cứ thế dần trôi.

Dãy lầu đối diện, mỗi đêm, thời gian tắt đèn của các phòng học càng thêm lâu, cách một dãy lầu vẫn có thể cảm nhận ra được bầu không khí căng thẳng này.

Cách ngày thi đại học còn chưa đến một tháng. Ngay cả sân thể dục ngày thường đông đúc các nam sinh đến chơi bóng rổ cũng thưa thớt hẳn, toàn là những thành phần nước đến chân mới nhảy, ôm mình trong phòng học hành.

“Tư Dao,” Tiết cuối cùng của giờ tự học chiều, Trần Tĩnh Tĩnh bên cạnh bỗng nghiêng người sang, lặng lẽ hỏi, “Tối nay cậu có thắp nến không?”

Tư Dao mê mang hỏi lại: “Gì cơ?”

“Thắp nến cho dãy đối diện ấy.” Trần Tĩnh Tĩnh nói, “Vừa nãy không phải Thẩm Đông Huy đã nói rồi sao, bảo chúng ta phải thu xếp lại, thống nhất rồi đi đến lầu lớp 12, đây là truyền thống của THPT Số 4 đấy.”

“Chắc chắn là cậu ấy không nghe rồi, vừa nãy cậu ấy làm bài thi còn gì.” Trình Hạo vừa chơi game vừa nói chen vào, “Nữ hiệp, mấy ngày gần đây cậu cứ cố gắng thế làm tớ lo âu lắm á, đã nói là cầm tay cùng nhau đi thi giữa kỳ cơ mà, sao cậu lại lén lút học tập thế, tớ đại diện cho thiết lập tam giác lên án cậu…”

Trong não Tư Dao hiện lên mấy cái gân xanh.

Cô uất ức quay đầu lại, hỏi: “Người trốn, trốn không phải là cậu, cậu sao?”

“Gì?”

“Lúc, lúc nhân loại tiến hóa.” Tư Dao nói, “Chắc, chắc cậu đã trốn đi.”

“…”

Đang trò chuyện.

Lớp trưởng Dư Đồng cầm một tấm thiệp đến hỏi: “Tư Dao, cậu có muốn viết thư không? Cho lớp 12 đó.”

“Tùy tiện viết một câu chúc là được, đến lúc ấy chúng ta cùng đưa cho các anh chị, không cần viết tên lên, dẫu gì cũng là tiện tay tặng ấy mà.”

Cầm thiệp trong tay, Tư Dao siết chặt cây bút, để bút lặng lẽ trên giấy trống một hồi thật lâu.

“Viết gì bây giờ? Tớ viết đại là cố gắng thi vào trường đại học nhé.” Trần Tĩnh Tĩnh nhìn Tư Dao, “Này, Tư Dao, cậu viết gì thế?”

Cô viết viết rồi gạch gạch lên thiệp, cuối cùng để lại ba dòng những chữ cái tiếng Anh.

— ESCCN

— TTHTSTH

— STDTDHCA

“Viết tắt kiểu gì vậy? Nữ hiệp, ngay cả chữ mà cậu còn lười viết á!” Trình Hạo nói, “Sao mà còn chiếu lệ hơn cả tớ thế?”

Trần Tĩnh Tĩnh: “Cậu viết gì?”

“Ba dài một ngắn chọn ngắn, ba ngắn một dài chọn dài.” Trình Hạo tụng, “Copy là việc chính, đoán mò làm phụ trợ, nhất định sẽ đủ điểm chuẩn.”

“… Điên rồi.”

Tiết tự học cuối cùng đã tan, các bạn lớp 11 chầm chậm xuống lầu.

Tư Dao đi theo nhóm người tiến vào dãy lớp 12.

Thẩm Đông Huy đứng trước cầm loa, tổ chức lại các bạn học sinh đứng ở bãi cắm nến.

Hiện trường chung quanh ồn ào nhốn nháo.

“Những tưởng là được nghỉ tiết tự học tối chứ? Không ngờ vẫn phải học.”

“Đm, Quý Thù Nghi khóc.”

“Bình thường thôi, không phải cậu ấy thích người kia à?”

“Giản Ngôn Từ hình như không phải người ở đây đâu, tớ đoán anh ấy mà thi xong rồi là sẽ không trở lại nữa đâu.”

“Được rồi, các bạn,” Thẩm Đông Huy gọi, “Các bạn, chúng ta bắt đầu thôi.”

Trên mặt đất, những ngọn nến điện tử dần đỏ lên, long lanh, được sắp thành dòng chữ: THI ĐẠI HỌC CỐ LÊN.

Tư Dao ngẩng đầu nhìn lên trên, ở mỗi một vách ngăn trên hành lang đều chật kín các anh chị lớp 12 vây xem.

Ồn ào, nhốn nháo.

Không biết người nọ có ở đây xem không nữa.

Cũng không biết, có nhận được tấm thiệp mà cô đã viết kia không.

Lần đầu, tiếng la còn thưa thớt, Thẩm Đông Huy hãy còn chìm trong tình cảm động viên mãnh liệt, bảo: “Các bạn hét to lên nào, vang dội lên nào, hãy hét thật to mong ước của các anh, các chị, của các em đi nào….”

Hòa trong âm thanh ồn ào lộn xộn, Tư Dao nghĩ ngợi, khẽ sờ đến điện thoại, lấy ra.

Gửi cho người nọ một tin.

Tư Dao: 【Đàn anh, kỳ thi đại học này, cố lên】

Hai phút sau.

Hồ ly tinh: 【Thấy em rồi】

Tư Dao nhất thời ngẩng đầu.

Trên dãy lầu, thật sự có rất nhiều học sinh nằm trên hành lang nhìn xuống bên dưới.

Lớp 12-7 là lầu mấy nhỉ…

Hồ ly tinh: 【Bạn nhỏ, vừa rồi sao không hét?】

….. Có thể tưởng tượng ra được ngữ điệu khi nói ra câu này của anh.

Ánh cười, đuôi mắt cong lên, mê hoặc và quyến rũ lòng người.

Tưởng tượng xong, Tư Dao cảm nhận được nơi quả tim đập thình thịch ra chiều vui hơn bao giờ hết, sắp vùng ra khỏi ngực rồi. Từng chút, từng chút một.

Đập mạnh chưa đến vài giây.

Rồi không khỏi nhớ đến.

Thời điểm cô tặng thư tình cho anh thay Quý Thù Nghi, vài câu nói lịch sự mà Giản Ngôn Từ dùng để từ chối ấy.

— Xin lỗi, anh tạm thời không có tâm tư này.

— Bạn học, chăm chỉ học tập.

Tư Dao bấm chữ đầy ý sâu xa: 【Thấy ngây thơ lắm】 

Hồ ly tinh: 【Cũng không viết thiệp à?】

Yên lặng hai giây.

Tư Dao: 【Không có】

Thẩm Đông Huy: “Mọi người mau nào, chúng ta hét thêm lần nữa nhé, chuẩn bị….”

Lúc này đây, chung quanh không ngớt những câu chúc mừng vang dội, đều răm rắp.

Ánh mắt cố gắng tìm kiếm, Tư Dao chợt khựng lại.

Bình tĩnh nhìn lên tầng sáu.

Trong đám đông, ngũ quan của chàng trai mơ hồ trong đêm, nhưng khí chất và thân hình ấy lại khiến lòng ai cảm thấy quen thuộc.

Màu da trắng nõn, chỉ liếc mắt qua là đã có thể nhận ra.

Sáng chói. Xa xôi. Không thể chạm.

Trong tiếng hô khẩu hiệu, Tư Dao nghe thấy tiếng tim mình đập.

Chỉ mới ban nãy đây thôi, ba câu mà cô đã viết xuống tấm thiệp ấy, dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

— Em sẽ còn cao nữa.

— Thành tích học tập sẽ tốt hơn.

— Sẽ thi đậu, trường đại học của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play