Khi bước, do kiểu áo khiến cái eo nhỏ kia như ẩn như hiện, thoáng thấy là phong cách ngây thơ.
Đẹp đến mức câu hồn, vượt khỏi ranh giới giới tính, bóng dáng khó phân biệt nam nữ.
Chỉ là Phong Dã thích vẻ đẹp tuổi trẻ lạnh lùng của Lạc Uẩn hơn.
Khi đuôi mắt hơi nhếch lên, khuôn mặt tinh xảo như băng tuyết tan ra.
***
Đột nhiên Phong Dã nhớ ra chuyện bị mình coi thường.
“Em cứ thế ra ngoài thì chẳng phải mọi người sẽ nhìn thấy chân em hả?!”
Lạc Uẩn bị cung phản dạ cực dài và kỳ lạ của hắn doạ sợ, cậu nhướng mày: “Không thì sao? Chẳng lẽ giờ anh mới nhận ra à?”
“Không phải, anh không nhớ đến chuyện này. Dựa vào cái gì chứ, không được, không thể cho họ nhìn, em đi thay nhanh đi, để anh mặc cho.”
Đột nhiên lại cảm thấy ghen cực kỳ, Phong Dã đi qua, nói rồi muốn cởi váy Lạc Uẩn.
“........” Vốn Lạc Uẩn đã thấy lạnh, không hề có cảm giác an toàn nên chớp mắt bị bàn tay nhích tới nhích lui của Phong Dã doạ sợ.
Cậu nắm lấy tay hắn để ngăn lại, gương mặt tức giận đỏ bừng: “Anh có bệnh hả, không phải tại anh ném quả bóng kia cho em à? Lại nói, cái eo này của anh mặc vừa hả?”
“Lưng quần cũng nhỏ, váy chắc chắn sẽ rách.”
“Rách thì rách, đôi chân đẹp thế này, anh không muốn người khác nhìn thấy.”
Hắn nói ra trắng trợn, Lạc Uẩn mím môi, cảm thấy Phong Dã chính là một quả trứng ngốc.
Lòng thì hừng hực, nhưng khi hắn khen chân cậu đẹp, tai cậu lại không khống kiềm được mà nóng lên.
Chết mất, nhất định là Phong Dã bỏ thuốc vào cậu.
Vậy nên cậu cũng biến thái theo.
“Đều là nam, lộ cẳng chân thôi mà, anh đừng chiếm hữu mạnh như thế, cái này khác gì quần cộc* mùa hè đâu?” Lạc Uẩn mềm giọng muốn làm hắn yên lòng.
*五分裤: Tui không biết tên tiếng trung của nó, nhưng mà theo tui thì là quần cộc.
“Nhưng mà........” Phong Dã do dự.
Nói như thế cũng không sai, nhưng mà trong lòng vẫn cực kỳ bực bội khó chịu.
Mặc quần cộc không giống thế này......
Chân váy trắng hồng rũ trên đùi cậu càng làm Lạc Uẩn đẹp hơn, cũng hơi giống cái gì mà play tình thú.
Phong Dã buồn lòng, hận không thể xuyên về đánh mình ném bóng cho Lạc Uẩn một cái.
Lạc Uẩn: “Không thì.......thử tìm xem có cái tất nào dài mặc che đi?”
Nếu không cậu cứ cảm thấy bên dưới có gió. Nghe bảo nữ sinh mặc váy còn mặc quần bảo hộ, cậu mặc tất dài chắc cũng có hiệu quả giống nhau.
“Để anh đi hỏi mấy bạn nữ.” Phong Dã cho rằng biện pháp này có thể dùng được, mặc tất vào không phải không nhìn thấy.
“Em ở đây chơi điện thoại đợi anh, đừng chạy ra ngoài linh tinh nhé.”
“Ừm, anh lấy áo thun cho em đi.” Lạc Uẩn tìm xung quanh được hai cái túi bỏ hai cái áo vào.
***
Lúc Phong Dã ra ngoài, cậu ngồi trên ghế dài ở đoàn kịch nói nghịch điện thoại.
Có rất nhiều tin nhắn WeChat.
Có Tô Nùng, cũng có nhóm lớp, đa số đều là ảnh thi cá nhân.
Cậu thích thú lướt chơi, tiện tay lưu hai tấm.
Trong lúc đó, Đường Tê gọi cho cậu, hỏi cậu đi đâu rồi, Lạc Uẩn suy nghĩ một chút, không bảo mình đi thay váy, chỉ nói là đi dạo với Phong Dã, lát nữa sẽ qua.
Cửa lớn của đoàn kịch bị người bên ngoài đẩy vào. Lạc Uẩn tưởng Phong Dã đã về nên đứng dậy.
Lại thấy người không ngờ đến.
Một người là Từ Khinh Kính, một người là...... Lâm Khả?
Lạc Uẩn bất ngờ mở to mắt, phòng đoàn kịch khá rộng, khoảng cách khá xa, hình như đối phương không nhận ra cậu cũng đang ở đây.
Sau đó, một cảnh tượng khiến cậu khiếp sợ diễn ra.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, từ từ chợt hôn nhau. Lại thấy Từ Khinh Kính cực kỳ gấp gáp, Lâm Khả lại nửa đẩy nửa nghênh.
Lạc Uẩn cũng ngại nhìn chằm chằm, nhưng tiếng hôn càng lúc càng lớn.
Lần này cậu xấu hổ muốn xếp hành lý đi khỏi trái đất thật.
Sao lại, chỗ của đoàn kịch nói là thánh địa yêu sớm hay gì?
Nghĩ đến vừa rồi cậu và Phong Dã cũng làm chuyện linh tinh, càng túng quẫn gấp bội.
Thấy hai người càng có dấu hiệu quá đáng, Lạc Uẩn không biết nên lên tiếng cắt ngang hay tìm một chỗ để trốn.
Chưa kịp nghĩ kỹ, cậu vừa đứng dậy thì đạo cụ trên ghế của đoàn kịch đột nhiên rơi xuống đất, khiến bụi bay lên.
“......”
Lạc Uẩn thầm chậc một tiếng, trong tay ôm hai túi áo, chỉ đành ngồi lại. Cậu nghe thấy Từ Khinh Kính hỏi là ai.
Lạc Uẩn xấu hổ nhìn hai người bọn họ.
Thấy là cậu, mặt Lâm Khả bỗng chốc vừa đỏ vừa tím. Cậu ta vội tránh khỏi cái ôm của Từ Khinh Kính, ấp úng nói: “Tôi..... cái đó... Lạc Uẩn, tôi không phải.....”
Cực kỳ hoảng loạn, Từ Khinh Kính nghe cậu ta biện giải như ghét lắm, giận nói: “Không phải cái gì, tôi có gì mà không thể ra ánh sáng?”
Lạc Uẩn cũng nói theo hắn: “Cái đó..... Tôi chưa thấy gì hết.”
Không phải đồn Từ Khinh Kính thích Mục Kiều hả, quả nhiên lời đồn không đáng tin.
Từ Khinh Kính cười chế giễu, ôm vai Lâm Khả, nói như ra lệnh: “Đen đủi thật, chúng ta đi chỗ khác.”
Lâm Khả bị hắn ôm nhúc nhích miệng muốn nói gì đó, cuối cùng nuốt lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Sắp rời khỏi, Từ Khinh Kính lại dùng sức ngửi mùi trong không khí.
Alpha luôn bài xích nhau, ngửi thấy mùi chất dẫn dụ của Alpha xa lạ, tâm trạng sẽ bực bội.
Từ Khinh Kính cảm thấy mùi trong không khí quen lắm.
“Phong Dã?” Hắn gọi tên này theo bản năng.
Thật sự là chất dẫn dụ của Phong Dã, dù sao khi hắn đánh La Hạng Vũ từng chịu công kích của Phong Dã.
Từ đó về sau hắn vô cùng ghét mùi này.
Theo lý thuyết, chất dẫn dụ mà Alpha vô tình tiết ra cực kỳ nhạt.
Căn bản không nồng như vậy.
Trừ khi là vận động mạnh tiết ra nhiều mồ hôi, hoặc đánh dấu tạm thời ở trong trường.
Nghĩ vậy, Từ Khinh Kính nheo mắt, trong mắt lộ giễu cợt.
Hắn lại cố ngửi mùi trong không khí, càng tin vào suy nghĩ của mình hơn.
Vì vậy, hắn nhoẻn miệng dùng giọng điệu khinh thường nói: “Cậu với Phong Dã chơi bạo lắm nhỉ? Xem ra bình thường toàn làm bộ làm tịch thôi.”
Nói xong, hắn muốn nhìn phản ứng xấu hổ tức giận của Lạc Uẩn, ai ngờ chỉ thấy một ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt như không hề muốn nhìn người.
Hắn cảm thấy nghẹt thở, định dạy dỗ Lạc Uẩn thanh cao một chút lại bị Lâm Khả giữ chặt, cậu ta uyển chuyển khuyên hắn vài câu.
Lúc này Từ Khinh Kính mới hết giận, hừ vài tiếng rồi ôm vai Lâm Khả rời đi.
Hai người đi rồi, lúc này Lạc Uẩn mới nhẹ nhàng thở ra.
Không vì chuyện gì khác, chỉ là cậu cảm thấy mình đang mặc váy, nếu bị Từ Khinh Kính nhìn thấy thì kinh tởm biết bao nhiêu.
May cậu dùng túi che được, Từ Khinh Kính cũng không phát hiện ra sự kỳ lạ trên áo cậu.
Chỉ là dáng vẻ không hề tình nguyện của Lâm Khả vừa rồi khiến Lạc Uẩn hơi nhíu mày.
Chắc không phải bị ép đâu nhỉ?
***
Không lâu sau, Phong Dã cầm đồ trở về, đi theo sau hắn còn có thành viên của đoàn kịch và lớp phó văn thể Lộc Viên.
Nhìn rõ dáng vẻ bây giờ của Lạc Uẩn, hai cô gái kinh ngạc không thôi.
“Oa oa oa oa, lớp trưởng, cậu siêu siêu đẹp luôn á!” Mắt Lộc Viên sáng bừng.
Nhiều nữ sinh thích ngắm những thứ xinh đẹp, Lộc Viên vừa nhìn thấy đôi chân trắng vô cùng của Lạc Uẩn, nói xong muốn dùng tay sờ nghịch một phen.
Lại bị Phong Dã ngăn lại, hắn nhíu mày, giống chó bự bảo vệ thức ăn. Hắn nói: “Đừng động tay động chân, ok?”
Lộc Viên bĩu môi chậc một tiếng, biết quan hệ giữa Phong Dã và lớp trưởng, cô chửi thầm: “Cẩu nam chân.”
“Sờ cái thôi mà, tôi chỉ muốn thử xúc cảm thôi.”
“Dám thử thì mất mạng.” Khoé miệng Phong Dã căng chặt, khi lạnh mặt cho người ta cảm giác áp bách cực lớn.
Biết tính chiếm hữu của Alpha cực kỳ mạnh, Lộc Viên hít mũi, chửi hắn: “Keo kiệt, lớp trưởng chưa nói không được mà, đúng không lớp trưởng?”
Trọng điểm của chủ đề bỗng chốc bị đẩy sang Lạc Uẩn, khoé miệng cậu co rút.
Bất đắc dĩ nói: “Các cậu nhàm chán quá đấy.”
“Cậu thử tất trước đi, có thể co giãn, chắc mặc được đấy.” Người của đoàn kịch nói, “Còn cả cái quần ngắn này nữa, cậu thay đi.”
Tất là đồ mới được để trong túi nilon, quần đùi là trang phục biểu diễn cực kỳ có phong cách cung đình của nam.
“Mặc bên trong chắc không nhìn ra được đâu.” Cô bảo, “Cậu mặc quần bảo hộ chắc......”
Cô nói đến đây thì im lặng, nhưng mặt Lạc Uẩn lại đỏ, xấu hổ đến mức lập tức kéo Phong Dã vào trong mặc tất.
“Chắc chật lắm hả? Ha ha ha ha ha.” Phong Dã vô tình trêu ghẹo cậu, đôi mắt đen nhánh lộ ra nụ cười.
“Anh nói thêm câu nữa thử xem?!” Lạc Uẩn cong chân đạp vào sau đầu gối Phong Dã.
Tất màu trắng, mặt bên thêu ren tinh xảo, chỉ dài đến đùi, miệng tất có một dây lưng màu trắng to một cm.
Dáng người Lạc Uẩn mảnh khảnh, nhưng dù sao vẫn là nam sinh nên chân thô hơn nữ sinh một chút.
Cậu ngồi trên ghế đi tất, miệng tất lộ vẻ hơi chật.
Miệng tất vùi vào trong, da thịt ú mềm tiếp xúc phồng lên một chút.
Nhìn mềm mụp như bơ mềm màu trắng vậy.
Dưới sự soi rọi của ánh đèn, hai sườn đùi trắng như trong suốt, phủ lên một lớp vàng óng. Mặc tất trắng vào càng khiến thịt chân như dương chi bạch ngọc.
Thêm một phần không khí sắc dục không giải thích được.
“Đm, sao anh thấy em mặc cái này càng...... quyến rũ nhỉ?” Phong Dã lẩm bẩm, mắt nhìn thẳng chằm chằm.
“Quyến ------“ Lạc Uẩn cố nuốt từ thô tục sắp thốt ra lại.
Cậu ung dung thong thả nói: “Nhìn thấy hoa là hoa, anh biến thái nên nhìn em mới toàn nghĩ đến chuyện kia thôi.”