Học sinh trong lớp nhìn vở hài kịch này, cười ha ha thành tiếng.
Nhiều nam sinh làm mặt quỷ với bên này: “Trâu bò, Phong Dã cmn cố ý đúng không?”
“Lớp trưởng, lần này bọn tôi mong lắm nha~”
“Cười chết mất, lớp trưởng cố lên nha, bọn tôi sẽ không cười cậu đâu.”
Quả bóng đỏ trong tay Lạc Uẩn chưa kịp ném đi, cậu sống không còn gì tiếc nuối mà nhéo quả bóng cho hả giận.
Lạc Uẩn giận dỗi tại chỗ, lại còn khó dỗ, làn da trắng sứ giận đến mức phiếm hồng.
Lạc Uẩn không muốn nói chuyện với Phong Dã nữa.
Tô Nùng vui mừng khi thấy người gặp hoạ: “Nhìn đi, tại cậu không cho quả bóng chút mặt mũi nào nên nó đang ăn vạ cậu đấy.”
Lạc Uẩn ngoảnh đầu liếc cậu ta một cái, cũng đã nghĩ đến cái chết.
Huống hồ hôm nay mẹ và em cậu còn đến trường xem cậu.
Khiến người ta hít thở không nổi mà.......
Cậu đánh Phong Dã thật nhiều, nhưng người Phong Dã cứng như tường vậy, không hề đau xíu nào.
Kết quả này càng khiến người ta giận hơn.
“Vừa rồi em có lòng tốt nhắc nhở anh, anh còn ném cho em.......” Lạc Uẩn không ngờ mình bị đâm sau lưng, cả người héo như hoa dưới mặt trời buổi trưa vậy.
Nhìn nhau một lúc.
Lạc Uẩn không nói câu nào nhìn Phong Dã, cậu ngửa đầu, đường cong giữa cằm và cổ hài hoà xinh đẹp, đôi mắt trong sáng thương người.
Ánh mắt nhìn Phong Dã hệt như nhìn trai đểu vậy.
Phong Dã liếm môi dưới, nhận ra mình quá đáng, bèn nhận mình sai rồi.
“Anh không cố ý thật mà, tại não anh nóng lên thôi.”
Nói đến đây, hắn thử nhìn Lạc Uẩn: “Không thì.......lần này anh mặc bộ đó thay em nhé.”
Lạc Uẩn nhìn cơ ngực cong rõ nét và bằng phẳng của Phong Dã.
Trong đầu hiện lên hình ảnh hắn mặc váy ngắn gây cười.
“Được đấy, anh cầm đi, là anh tự nói đấy.”
Lạc Uẩn trịnh trọng nhét quả bóng đỏ vào tay hắn, “Em sẽ cổ vũ cho anh.”
Phong Dã: “......”
Hắn chết lặng cầm quả bóng đỏ, thấy Lạc Uẩn không hề do dự thì đau lòng vô cùng.
Nhưng mà tự làm bậy, không thể sống.
Không phải không..... thể mặc.
Lỡ chọc đến mức mất vợ càng thì càng khó chịu hơn.
Chỉ mặc váy thôi mà, cái váy hai màu trắng hồng thôi mà.
Phong Dã: “!”
Hắn mất tự nhiên khụ một cái, đứng dậy nói với những học sinh khác: “Vậy thì....lần này để tôi mặc vậy.”
Hắn vừa dứt lời đã nhận được nhiều lời từ chối.
Trong đó gào to nhất là Thượng Quan Nghị, cậu ta cực kỳ phản đối ý kiến của hắn: “Anh à, kia là trang phục nữ đó. Anh nghĩ kỹ đi, anh là Alpha! Alpha đó. Sau này làm sao em có thể xem anh là đại ca được nữa đây.”
Phong Dã quay đầu lại, chụp bả vai cậu ta: “Là Alpha, cậu không nên nông cạn như thế, so với vẻ ngoài, cậu phải nhìn vào vẻ đẹp tâm hồn chứ.”
Thượng Quan Nghị nhìn Phong Dã - một học sinh cấp ba đã làm hết những điều không nên làm trước mặt.
Bao gồm cả yêu sớm!
Tâm hồn đẹp chỗ nào vậy?
Tuy Phong Dã chịu mặc, nhưng mà những học sinh khác không muốn, không chỉ Alpha mà nhiều Beta cũng không.
Tuy vài người cá biệt muốn nhìn Phong Dã mất mặt, nhưng họ thích nhìn khí chất lạnh lùng, vẻ đẹp thần tiên hoàn hảo của hoa khôi hơn.
“Lại nói, đúng lúc có thể chụp hình để sau này làm bộ mặt cho hoa khôi Nhất Trung nha.”
“Nhìn cậu mặc đâu đẹp bằng lớp trưởng!”
Lớp phó văn thể thiếu tự tin nói: “Theo quy định, chỉ có người cầm bóng đỏ mặc thôi, nên lớp trưởng........”
“Không thì cậu làm theo đi mà.”
Một đám người hò hét theo: “Lớp trưởng, làm theo đi mà, làm theo đi, cậu mặc chắc chắn đẹp lắm đấy.”
Đang lúc Lạc Uẩn còn do dự, lớp phó văn thể đi tới hỏi: “Vậy lần này lớp trưởng mặc hay Phong Dã mặc vậy?”
Lạc Uẩn và Phong Dã nhìn nhau vài giây.
Yên tĩnh chốc lát.
Sau đó, Lạc Uẩn đưa quả bóng cho cô, tuân theo quy tắc trò chơi: “Tôi mặc vậy, cậu ta mặc cay mắt quá.”
Cậu vừa đồng ý thì bốn phía đã phát ta tiếng hoan hô.
Phong Dã mím môi, cẩn thận kéo góc áo Lạc Uẩn, sợ Lạc Uẩn giận rồi không để ý đến hắn nữa.
[ Xong rồi, chọc đến mức mất vợ rồi ]
[ Huhu ]
“Nếu không thì để tôi mặc nha?” Phong Dã thử hỏi ý kiến lớp phó văn thể.
Cô thấy thế, cười bảo: “Chắc còn một bộ có phong cách không khác lắm mà dài hơn, không thì cậu và lớp trưởng cùng mặc đi? Hai người cùng mặc thì chắc sẽ không gây chú ý nhiều đâu.”
Phong Dã: “Cũng phải.”
Đang lúc này, có học sinh đến thông báo lớp ba xuống dưới để tham gia kéo co.
Học sinh lớp ba đông đúc xuống dưới lầu.
Tới sân thể dục, Lạc Uẩn đứng ở phần sân mình, nghe Trương Thiên Hà sắp xếp.
Cạnh sân thể dục vây đầy phụ huynh đến trường tham gia đại hội thể thao, một tiếng nữ trong trẻo vang lên thu hút sự chú ý.
“Anh ơi cố lên! Lớp ba cố lên! Anh ơi cố lên! Lớp ba cố lên!”
Lạc Vân vẽ biểu ngữ cổ vũ xong rồi hợp lực với Đường Tê kéo đến, một tay khác cầm loa kiểu cũ.
Giọng nữ lảnh lót từ loa truyền ra.
Có người hỏi: “Lớp trưởng, kia là em cậu hả? Đáng yêu thật đấy.”
Lạc Uẩn cười, nhàn nhạt đáp: “Ừ, là em gái tôi.”
Có người vô tình chọc thủng mông ngựa của cậu ta: “Cô bé đeo khẩu trang, sao cậu biết đáng yêu hở?”
“Ha ha ha, nhìn lớp trưởng là biết chắc chắc em cũng xinh không kém.”
Có loa nhỏ trợ giúp khí thế, sĩ khí lớp ba tâng lên một tầng lớn.
Vị trí kéo co do Trương Thiên Hà sắp xếp.
Lạc Uẩn và Phong Dã đứng phía sau, phân ra hai bên dây, phía trước cậu là Tô Nùng, bên còn lại là Thượng Quan Nghị.
Theo lời nhắc của Trương Thiên Hà, Lạc Uẩn hơi ngả người ra sau.
Chân trái thuận thế đè lên đùi phải của Phong Dã làm điểm ổn định lực. Vừa tiếp xúc, hơi nóng xuyên qua vải truyền đến chân.
Môi Lạc Uẩn thoáng vểnh lên.
Trên cổ tay cậu còn đeo vòng tay thể thao của Phong Dã.
Trước khi bắt đầu, chủ tịch hội học sinh cầm máy ảnh đi đến. Hắn phụ trách phỏng vấn và ghi hình đại hội thể thao lần này.
Ngoại trừ tiếng của lãnh đạo thì còn phải chụp hình lúc thi đấu để thể hiện sức sống của học sinh Nhất Trung nữa.
“Sau đây là hai bạn này phụ trách giá trị nhan sắc của Nhất Trung.” Chu Độ Văn chậm chạp hỏi, “Xin hỏi hai vị có gì muốn nói trong đại hội thể thao này hay không?”
Lạc Uẩn nhìn camera sắp dán luôn lên mặt mình: “.........”
“Cậu ngàn vạn lần đừng bảo là lát nữa chụp luôn hình tôi kéo co dữ tợn nữa nhé.”
Chu Độ Văn cười: “Sao vậy được, cậu phải có niềm tin vào bản thân chứ.”
Lạc Uẩn: “......”
Đây là vấn đề tin hay không tin à?
Màn hình chuyển qua Phong Dã, trong hình tóc nam sinh lộn xộn đầy dã tính, đôi mắt có khí thế cực kỳ áp bách.
Phong Dã khựng lại, đơn giản nói: “Không có gì để nói cả.”
Chu Độ Văn nhìn hắn hai giây, giọng điệu như thường: “Vậy hai người cố lên nha!”
Chu Độ Văn thu camera lại, thoáng thấy dây giày Lạc Uẩn bung ra: “Dây giày của cậu lỏng rồi, giơ chân ra để tôi buộc lại cho, nếu lỡ giẫm phải rồi vấp chân đấy.”