Vệ Lam ở đầu dây bên kia im lặng một lúc mới mở miệng nói: "Biết rồi, cậu cũng cẩn thận nhé".
Tại 6002 chung cư Washington, Vệ Lam nằm trên cái sô pha mà Tả Long hay ngủ, tay phải vuốt ve màn hình di động.
Chị có thể về nhà ở.
Bởi vì câu này, không biết tại sao Vệ Lam lại bỗng nhiên hơi hận Thiên Hồng kia, vậy mà lại bị giải quyết một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng nghĩ lại, khóe miệng Vệ Lam lại khẽ nhếch lên rồi nói thầm một câu: "Tiểu Long, tôi chính là bà chủ nha, cậu nói không tính".
Cũng trong một khu chung cư cách chung cư Washington không xa, tại lầu hai căn biệt thự ở phía Đông gần hồ nước nhất.
Ngụy Tuyết Phi nằm trên giường, tuy trễ thế này nhưng cô vẫn không thấy buồn ngủ chút nào.
Cốc, cốc, cốc!
"Phi Phi, cậu ngủ chưa?"
"Chưa".
Điền Thư Ngữ mở cửa bước vào, sau đó chui vào trong chăn của Ngụy Tuyết Phi.
"Phi Phi, cậu nói xem khi nào thì thầy Tả mới có thể đến bảo vệ chúng ta?"
Ngụy Tuyết Phi cạn lời.
"Thư Ngữ, hình như thầy Tả đến để bảo vệ tớ mà, ban nãy đâu có ai đuổi giết cậu đâu".
Điền Thư Ngữ thè lưỡi.
"Ai nói không có, hình như anh trai tớ sẽ xin phép về vào ngày sinh nhất tớ, thật là tệ hết sức".
Ngụy Tuyết Phi gõ đầu Điền Thư Ngữ một cái.
"Cậu đó! Kia chính là anh trai ruột của cậu, có thể từ xa xôi trở về mừng sinh nhật cho đã tốt lắm rồi, cậu còn..."
"Hừ! Anh ấy chính là một con khủng long hình người, cảm thấy bất cứ người đàn ông nào đến gần tớ đều có mục đích xấu xa hết, ghét ghê luôn".
Giờ phút này, Tả Long trong miệng mọi người đang điên cuồng cười to.
Hai chân anh đạp lên mấy rương bia rỗng, nhìn ba người nằm sấp trên bàn nói:
"Ha ha, trước giờ ông đây mà uống rượu thì chưa từng sợ ai, nếu Bạo Hùng có mặt ở đây, có lẽ mấy người còn có chút cơ hội!"
Tả Long dọn dẹp chút rồi một trái một phải kẹp lấy Lãnh Diệc Hàn và Võ Thiên đi lên khu nghỉ ngơi trên lầu.
Thu xếp cho hai người xong, anh lại khiêng Hải Hân lên.
Tả Long vừa đặt Hải Hân lên giường rồi chuẩn bị rời đi thì tay phải bỗng bị nắm lấy, rồi nghe thấy Hải Hân lẩm bẩm: "Anh Long, đừng mà, em rất thích anh, đừng mặc kệ Hải Hân, đừng mà..."
Tả Long thầm lắc đầu, khẽ đắp chăn cho Hải Hân, dịu dàng vuốt ve trán cô ta, nhẹ giọng nói: "Hải Hân, thật sự không cần cố chấp với tôi như vậy, tin rằng cô sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình".
Khoảnh khắc khi cửa phòng đóng lại, khóe mắt Hải Hân đang nằm trên giường mơ hồ có một giọt nước mắt chảy xuống.
Ngày hôm sau, khi Tả Long lại đặt chân đến trường cấp ba Thự Quang, cảm giác được bầu không khí thanh xuân kia thì không khỏi hít sâu một hơi.
Vừa tới văn phòng, Võ Thiên đã gọi điện thoại tới, định xin Tả Long làm mình ở lại thêm mấy ngày, nhưng đều bị anh nghiêm túc từ chối.
"Anh Long, được rồi, nếu anh đến chỗ nào trên Tam Đảo thì nhớ phải báo cho tôi biết đó.
Với lại, hôm nay Hải Hân có gì đó hơi lạ, giờ chắc đã lên máy bay rồi".
Sau khi cúp máy, Tả Long buồn cười, lẽ nào cô nhóc Hải Hân kia bỗng dưng nghĩ thông? Có điều, anh cứ cảm thấy là lạ.
Lúc này, văn phòng không có đóng cửa bỗng xuất hiện một bóng người.
Thực ra, Vưu Mẫn Giai đã đến từ sớm, cô ta chỉ lẳng lặng đánh giá người đàn ông đang nghe điện thoại thôi.
Sáng hôm qua, bố cô ta đã về nhà.
Đầu tiên là lặp đi lặp lại bảo đảm với cô ta rằng sau này chắc chắn sẽ cai đánh bạc, sau đó ép hỏi về người con rể thần kỳ mà ông ấy hoàn toàn không biết kia.
Điều này khiến Vưu Mẫn Giai hết sức xấu hổ.
"Cô Vưu, có chuyện gì à?"
Vưu Mẫn Giai khẽ cắn môi, Tả Long có ơn quá lớn với cô ta nên cô ta không biết phải trả lại như thế nào.
Một người có thể tùy tiện sai khiến loại người như Lãnh Diệc Hàn thì chắc hẳn cũng không thiếu cái gì.
"Thầy Tả, vào tiết học buổi chiều của anh, trụ sở chính của tập đoàn giáo dục sẽ cử người đến nghe giảng và chấm điểm".
Tả Long không ngờ giáo viên còn có một cuộc thi như vậy.
"Tập đoàn giáo dục? Chấm điểm?"
Vưu Mẫn Giai gật đầu.
"Từ nhà họ Lãnh và vài danh môn vọng tộc khác dẫn đầu sáng lập nên một tập đoàn giáo dục tư nhân của tỉnh Vọng Bắc.
Trường cấp ba Thự Quang chính là một thành viên trong đó.
Mỗi một giáo viên mới đến nhận chức, trụ sở chính quy định sẽ cử người tới nghe giảng chấm điểm.
Nhưng đây vẫn chỉ là hình thức, chưa từng có người nào tới nghe giảng, nên..."
Tả Long cười nói: "Nên cô lo người đến không có ý tốt sao?"
Thấy Vưu Mẫn Giai gật đầu, anh xua tay nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Vưu đã báo trước cho tôi, Tả Long tôi có nắm chắc, bất cứ ai tới nghe, e rằng cũng sẽ nghe nghiện thôi".
Cùng lúc đó, trên một hành lang của khu dạy học, Trịnh Thu đang nói chuyện với một người.
"Cậu Trịnh cứ yên tâm đi, đã sắp xếp hết rồi, cái người tên Tả Long kia chắc chắn sẽ không vượt qua được cửa ải này đâu.
Hơn nữa, đây là quy định lúc trước tập đoàn giáo dục đã lập nên, nhà họ Lãnh cũng không làm gì được.
Dù sao, tập đoàn giáo dục cũng không phải của nhà họ Lãnh, còn có ba nhà khác nữa".
Trịnh Thu trầm giọng nói: "Ừ, làm tốt lắm, cứ vậy đi".
Trịnh Thu cúp điện thoại, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh.
Dám làm Trịnh Thu tôi mất mặt như vậy, Tả Long anh là người đầu tiên đó.
Nếu tên rác rưởi Phiền Văn kia không làm gì được anh, vậy tôi sẽ ra tay với công việc của anh, rồi chậm rãi chơi, dù gì tôi cũng có rất nhiều thời gian.
Tiết âm nhạc buổi chiều, Tả Long thấy Mục Lâm vẫn xuất hiện ở vị trí cũ thì cực kỳ vui vẻ, song trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hơi đáng tiếc, lẽ nào bệnh của Mục Lâm hoàn toàn không thể trị được ư?
Mục Lâm có một sự sùng bái cùng cực với Tả Long.
Buổi trưa, anh trai cô ta có gọi điện đến và đã thật sự ký được bản hợp đồng kia với tập đoàn Lãnh Thị.
Cứ thế, anh trai Mục Thiên Thành của cô ta và Lãnh Diệc Hàn là anh em tốt với nhau lại càng được xác thực, do đó địa vị của nhà họ Mục cũng trực tiếp bay lên đến vị trí thứ nhất.
Mà mọi thứ đều là công lao của người thầy thần bí như thầy Tả.
Lúc này, Kiều Mãnh và Hoàng Mạn cũng đến.
Tả Long khẽ gật đầu, huấn luyện chạy bộ của Kiều Mãnh cũng ổn rồi, có thể tiến hành bước huấn luyện tiếp theo.
Đương nhiên, Ngụy Tuyết Phi và Điền Thư Ngữ cũng sẽ không bỏ qua tiết âm nhạc của Tả Long.
Người đến cuối cùng là Trịnh Thu, hắn ta thế mà lại cực kỳ lễ phép chào hỏi Tả Long.
"Em chào thầy Tả!"
Tả Long cười nói: "Bạn học Trịnh Thu, xem ra em vẫn rất thích âm nhạc nhỉ"..