Lý Kỳ dẫn theo Tả Long đến quán bar, một mỹ nữ đang đánh dương cầm trên sân khấu, bầu không khí nho nhã thanh lịch.
Tả Long ngồi vào chỗ và lên tiếng nói:
“Lấy cho tôi mười chai Phi Thiên, một đĩa lạc, sau đó không còn việc của cậu nữa”.
Lý Kỳ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó vội cười nói.
“Anh Long đợi một chút, cậu Lãnh cũng đang trên đường đến đây”.
Nhân viên phục vụ bị Lý Kỳ đạp ra, sau đó đích thân đi xách mười chai Phi Thiên đi đến.
Đặt rượu xuống, Lý Kỳ cung kính đứng ở vị trí không xa ở cửa.
Hắn ta đã rút ra bài học, đề phòng những người không có mắt lại chọc đến Tả Long.
Lúc đó Lãnh Diệc Hàn cũng đã nói rõ trong điện thoại, tâm trạng của anh Long không tốt, tuyệt đối không được để người khác chọc đến anh, nếu không, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Mở một chai Phi Thiên, Tả Long trực tiếp đặt miệng chai lên miệng mình.
Một hơi uống hết một phần ba chai.
“Mẹ kiếp!”
Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy trong mấy phòng ngủ ở tầng hai lúc trước khi đi, trong lòng Tả Long đau khổ.
Mấy đứa trẻ con sợ hãi túm tụm lại với nhau.
Không phải thiếu cánh tay thì gãy chân, cho dù người có chân tay khỏe mạnh cũng tàn tật, trên người thiếu một thứ gì đó.
Súc sinh!
Nghĩ đến đây, anh cầm chai rượu lại ngửa cổ uống!
Cùng lúc đó, ở cửa câu lạc bộ Phú Bão có một chiếc siêu xe hai cửa Bentley đi đến, giá bán khoảng bốn triệu.
Chiếc xe dừng lại, có một nam một nữ đi xuống.
Cũng coi là người quen cũ của Tả Long.
Trong lòng Kỷ Minh rất vui, vốn định sớm nay ra viện sẽ đi gây chuyện với Tả Long.
Không ngờ Vưu Mẫn Giai lại chủ động tìm đến, nói ra hai điều kiện.
Chỉ cần đồng ý hai điều kiện này, Vưu Mẫn Giai có thể làm bạn gái của hắn.
Hai điều kiện đó chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn.
Một điều trong đó là tha cho Tả Long.
Điều kiện còn lại, chính là bố của Vưu Mẫn Giai.
Trong một đêm đã thua mười triệu ở sòng bạc Ma Cao.
Kỷ Minh cười lạnh lùng trong lòng, Vưu Mẫn Giai à Vưu Mẫn Giai, bình thường anh theo đuổi em thì em không đồng ý, cứ phải ép anh ra chiêu hiểm.
Loại người làm ăn nhỏ như bố của Vưu Mẫn Giai, làm sao sòng bạc Ma Cao có thể cho ông ta vay mười triệu để đánh bạc chứ, còn không phải là Kỷ Minh hắn giở trò sao.
“Giai Giai, anh nói với em, câu lạc bộ Phú Bão này ai không có thân phận nhất định thì không vào được đâu, lúc anh ở thành phố Thanh Đằng đã nghe nói đến nơi này, hôm nay chúng ta phải chơi cho thật vui”.
Vưu Mẫn Giai cười gượng.
“Ồ”.
Đột nhiên Kỷ Minh kéo tay của Vưu Mẫn Giai cười nói.
“Giai Giai, em yên tâm, anh đã sắp xếp người đến Ma Cao rồi, nhất định sẽ cứu bác trai ra, chỉ là mười triệu nhỏ bé thôi mà, chuyện nhỏ”.
Mười phút sau, bọn họ vào trong một phòng của câu lạc bộ Phú Bão, Vưu Mẫn Giai cảm thấy hơi nhàm chán.
Nhưng Kỷ Minh lại vô cùng hưng phấn, hắn đã đánh cược hai triệu vào Lão Thử số ba.
Cách thức đánh cược mới mẻ này khiến hắn thực sự không nỡ buông tay, ngay cả việc lợi dụng ôm ấp Vưu Mẫn Giai mà hắn cũng quên mất.
Cuối cùng, Vưu Mẫn Giai nhìn biển chỉ dẫn nói với Kỷ Minh.
“Tôi đến khu vực nghỉ ngơi ngồi một lúc”.
Cuộc đua sắp bắt đầu rồi, Kỷ Minh có chút khó chịu xua tay.
“Ừm, đi đi, chốc nữa anh đi tìm em”.
Trong quán bar của khu vực nghỉ ngơi, trong lòng Lý Kỳ có chút đau khổ.
Hiện giờ Tả Long đã uống hết hai chai rượu trắng rồi, hắn ta thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện.
Do dự một lúc hắn ta vẫn quyết định gọi điện cho Lãnh Diệc Hàn, thế nên di chuyển bước chân đến một phòng bên trong.
Đúng lúc này, Vưu Mẫn Giai đi vào trong quán bar, cô bị thu hút bởi tiếng đàn dương cầm nho nhã.
Vừa vào cửa, lọt vào mắt đầu tiên là người đàn ông vò đầu uống rượu.
Tả Long.
Trên đường đi, không biết là Kỷ Minh muốn khoe khoang bản thân hay là vì điều gì mà đã giảng giải rất rõ ràng về chế độ hội viên của câu lạc bộ Phú Bão.
Cho nên Vưu Mẫn Giai càng thêm hiếu kỳ về việc Tả Long lại có thể vào đây.
Cô ta vốn định tiến lên chào hỏi, nhưng nghĩ đến Kỷ Minh có ở đây, chẳng may chốc nữa nhìn thấy thì lại rắc rối.
Cắn răng, Vưu Mẫn Giai định đi đến chỗ khác.
Lúc này, Tả Long đã ăn hết lạc, ngẩng đầu tìm Lý Kỳ gọi thêm đĩa nữa, vừa hay nhìn thấy bóng dáng của Vưu Mẫn Giai.
Cồn rượu đã lên đến đỉnh đầu, Tả Long lập tức gọi một tiếng.
“Vưu Mẫn Giai, lại đây uống rượu với tôi!”
Vưu Mẫn Giai ngẩn người.
Đây còn là thầy Tả không?
Lúc này lời nói của Tả Long không những ẩn chứa vẻ bá đạo, mà còn có ý không cho phép làm trái lời.
Vưu Mẫn Giai kinh ngạc một hồi, sau vẫn quyết định ra đi, bởi vì Kỷ Minh cũng ở đây.
Nhưng cú quay người bỏ đi này lại chọc giận Tả Long.
“Bốp!”
Tay phải Tả Long đập mạnh xuống bàn, sau đó đứng lên quát lớn:
“Lại đây!”
Tiếng quát này lại cắt ngang cả tiếng đàn dương cầm.
Còn có mấy gia đình cũng ngồi ở đây, thấy vậy đều cau mày.
Nhưng ít nhất họ có tư chất không tồi, cũng có thể biết những người có thể vào đây đều không dễ chọc vào, nên cũng không nói gì nhiều.
Nhân viên bảo vệ càng không quan tâm, vừa nãy Lý Kỳ đã dặn dò mấy lần rồi, mẹ kiếp, ai dám động vào anh, đúng là tìm cái chết.
Vưu Mẫn Giai nổi giận, quay người nhìn Tả Long.
“Tại sao tôi phải nghe theo anh!”
Cuối cùng trong đầu Tả Long cũng lóe lên suy nghĩ Vưu Mẫn Giai là phó hiệu trưởng, chậm rãi ngồi xuống.
Khuôn mặt trở lại vẻ cô đơn trước đó, lại cầm chai rượu uống tiếp.
Anh nghĩ đến quá nhiều việc.
Nghĩ đến mình và một con mèo hoang tranh cướp đồ ăn trong thùng rác vào ngày băng tuyết ngập trời, nghĩ đến cảm giác tuyệt vọng đói khát cả một ngày, càng nghĩ đến khoảnh khắc lão ăn mày xuất hiện mang đến hy vọng cho anh.
Các bạn nhỏ, hy vọng cuộc sống sau này của các em tràn đầy ánh mặt trời, cạn!
Ực ực ực ực!
Một chai Phi Thiên bị Tả Long uống cạn.
“Đừng uống nữa”.
.