Ông Ngụy cười xòa: "Lão ăn mày, Tả Long là ai?"
Bên đó im lặng một lát rồi lần nữa lạnh lùng quát: "Tôi làm sao mà biết Tả Long, Hữu Long nào, nửa đêm gọi tới hỏi một cái tên, ông đúng là lão hồ đồ".
Điện thoại cúp ngang, ông Ngụy vẻ mặt lộ ra vẻ đắc ý.
"Lão ăn mày ơi là lão ăn mày, trong lòng ông có ý định gì lẽ nào tôi không đoán được ư? Luận về đầu óc thì có đến tám ông cũng không bằng một tôi, bằng không năm đó kết quả theo đuổi phụ nữ đã không thế này rồi".
"Ha ha, bảo bối mà ông bồi dưỡng ra muốn cho tôi một đòn cảnh cáo, cho rằng tôi không thể biến Tả Long thành cháu rể của tôi sao? Đến lúc đó xem ông khóc thế nào".
Trong ký túc xá trường vẫn còn ánh đèn, vốn là ký túc xá cho bốn người ở, nhưng chỗ Ngụy Tuyết Phi thì biến thành phòng hai người.
Chỉ có cô và Điền Thư Ngữ ở với nhau.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, đang định ngồi lên giường thì giọng nói của Điền Thư Ngữ đột nhiên truyền đến.
"Ông nội Ngụy nói thế nào?"
Ngụy Tuyết Phi có chút bất đắc dĩ, cô nói nhỏ như vậy là vì sợ sẽ đánh thức Điền Thư Ngữ, không ngờ đối phương căn bản vẫn chưa ngủ.
"Dọn ra ngoài ở, tuần sau, đã mua một căn biệt thự sửa lại trong tiểu khu gần trường".
Đêm tối ập xuống, ký túc xá cũng chìm vào im lặng.
Điền Thư Ngữ đột nhiên lăn lông lốc ngồi dậy, nhìn về phía Ngụy Tuyết Phi trong bóng tối, cười nói: "Phi Phi, tớ đã quyết định rồi, để đề phòng thầy Tả có mục đích gì đó mà không ai biết, tớ sẽ đến biệt thự sống cùng với cậu".
"Tùy cậu".
Tả Long có thể có mục đích gì chứ?
Trong nhà không điều tra rõ ràng ngọn nguồn thân phận của Tả Long thì sao có thể đồng ý để anh làm bảo vệ thân cận cho cô.
Có điều việc khiến Ngụy Tuyết Phi cảm thấy kỳ lạ là hai cuộc điện thoại trước sau chỉ cách nhau chưa đến 10 phút, ông nội cô lại đồng ý nhanh như vậy, thậm chí đến yêu cầu gặp mặt cũng không có?
Sự việc hình như không đơn giản như vậy.
Ngày thứ sáu trong trường lúc nào cũng cực kỳ vui vẻ, bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, được nghỉ học rồi.
Trường cấp ba tư thục như Thự Quang tuyệt đối không có chuyện học bù cuối tuần.
Hơn nữa tiết âm nhạc hôm nay, trước cửa kính phòng học còn có mấy người đang đứng, những người này đều muốn học tiết âm nhạc nhưng đã bỏ lỡ thời gian đăng ký.
Việc đăng ký đó phải trực tiếp vào hệ thống trong trường, nên không thể thay đổi được.
Học sinh đã vào chỗ, Tả Long đang chuẩn bị bắt đầu dạy thì một người đột nhiên đi vào: "Ngại quá thầy Tả, vẫn chưa dạy phải không?"
Người đi vào chính là tình địch của anh, Trịnh Thu.
Thoáng quan sát sắc mặt của Ngụy Tuyết Phi, đối phương quả nhiên đã thu hồi vẻ mặt vui vẻ, thế nên Tả Long định phát huy chức quyền thầy giáo của anh.
"Em học sinh này, hình như em không phải là học sinh của tôi nhỉ".
Trên mặt Trịnh Thu tràn trề nụ cười tự tin.
"Thầy Tả, lúc đăng ký trước đây hệ thống đã xảy ra chút sai sót, thầy xem kỹ lại đi".
Tả Long mở máy tính ra xem, học sinh trong lớp âm nhạc quả thật đã thêm Trịnh Thu.
Con bà nó, quan hệ mạnh là giỏi lắm đúng không.
Tả Long cũng không phải là người thích chơi ám chiêu, nếu có tên người ta trong danh sách thì còn làm gì được nữa.
"Ngồi đi, lần sau chú ý thời gian".
Điều nực cười là, một học sinh nam bên cạnh Ngụy Tuyết Phi lại chủ động nhường chỗ cho Trịnh Thu ngồi xuống.
Ngụy Tuyết Phi vẻ mặt chán ghét, đột nhiên đứng lên nói: "Thầy Tả, bụng em có hơi khó chịu, em có thể về nghỉ ngơi không?"
Tả Long gật đầu, con gái nói đau bụng thì rõ ràng là tốt nhất nên nghỉ ngơi rồi.
"Có thể".
Thấy Ngụy Tuyết Phi rời đi, Điền Thư Ngữ cũng không khỏi hung hăng lườm Trịnh Thu một cái.
Ai ngờ Trịnh Thu cũng đột nhiên đứng lên: "Thầy Tả, em có chút việc ra ngoài một lát".
Nói xong căn bản không thèm đợi cho Tả Long trả lời đã đi thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Tả Long lạnh lùng: "Đứng lại! Hình như tôi chưa cho phép cậu đi".
Trịnh Thu nhìn Tả Long một cái, lần nữa nói: "Vậy ý của thầy Tả thế nào?"
Bốp!
Tả Long đập mạnh tay xuống mặt bàn: "Cậu tưởng đây là nhà cậu à? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngồi xuống cho tôi!"
Hoàng Mạn và Kiều Mạnh bên dưới đều có chút lo lắng.
Tả Long hoàn toàn không cần phải tích cực như vậy, tên Trịnh Thu này lên lớp chưa từng có giáo viên nào dám quản, thường xuyên muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Trịnh Thu vui rồi.
"Thầy Tả, thầy đang nói em sao?"
Tả Long chỉ thẳng tay phải ra.
"Cậu tưởng là gì? Ngồi xuống cho tôi, học sinh thì phải ra dáng học sinh, hiểu chưa?"
Trịnh Thu lắc đầu, lại vẫn cố tình tiếp tục đi về phía cửa lớp.
Tả Long bước hai bước ra khóa cửa lớp lại.
Nhìn ánh mắt có vẻ không tốt lành gì của Trịnh Thu, đột nhiên cười nói: "Em học sinh này, thầy thấy em vẫn nên tôn trọng kỷ luật của lớp đi, em thấy sao?"
Trong lúc nói chuyện, sát khí ngưng tụ thành sợi phóng về phía Trịnh Thu.
Người phía sau lập tức lạnh run.
Lần nữa nhìn về phía ánh mắt của Tả Long, đã hoàn toàn thay đổi.
Bản thân hắn ta cũng là một tay tập luyện, sát khí nồng hậu như vậy chắc chắn là một cao thủ.
Kết hợp với nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tả Long, khoảnh khắc này tựa như ma quỷ vậy.
Trịnh Thu cũng không biết hắn trở về chỗ ngồi thế nào nữa.
"Không phải chứ, Trịnh Thu lại phải chịu thua sao, quả đúng là tin tức mới của thế kỷ đấy".
"Xuỵt! Cậu nhỏ tiếng chút đi, cẩn thận bị Trịnh Thu nghe thấy".
Tả Long đã trở về bục giảng bắt đầu tiết dạy của anh.
Ranh con, tưởng anh đây không dùng bạo lực thì không giải quyết được cậu sao?
Điền Thư Ngữ tan học trở về ký túc xá đang líu ríu không ngừng nói với Ngụy Tuyết Phi: "Phi Phi, đúng là hả giận thật đấy, cậu không biết Trịnh Thu lúc đó mặt tối sầm vào như gan heo thế nào đâu, ha ha, thầy Tả uy mãnh thật".
"Được rồi, hắn ta cũng là gieo gió gặt bão, mau thu dọn đồ đạc đi".
Điền Thư Ngữ vừa gấp quần áo vừa cười nói: "A, đúng là không biết thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Ngụy Thị, Phi Phi đây thế nào mới xứng đáng, không biết hưởng thụ chút gì cả".
Ngụy Tuyết Phi đột nhiên nhéo vào bên hông Điền Thư Ngữ một cái: "Chỉ giỏi nói tớ, cậu không phải cũng thế sao! ".