Thậm chí Tả Long còn thấy được sắc mặt đắc ý của người đàn ông trung niên kia.
Trong hoàn cảnh bình thường, khi gặp phải loại người này căn bản là đuổi không kịp, bởi vì tất cả đều có chuẩn bị mà đến.
Nhưng mà, điều xui xẻo là ông ta cứ lao về phía Tả Long.
Người qua đường cũng bó tay hết cách với loại chuyện này, huống hồ bây giờ hăng hái làm việc nghĩa thì cũng phải suy xét trên thực lực bản thân, lỡ như người ta còn có kẻ giúp đỡ thì sao?
Đột nhiên, Tả Long di chuyển, bước ra hai bước rồi bay lên cao, chân phải đá thẳng ra ngoài, quả thật là một cú đá hoàn hảo.
Bịch!
Người đàn ông trung niên trợn mắt ngoác miệng, lồng ngực của ông ta tiếp xúc thân mật với chân của Tả Long, cả người bay ngược ra sau.
Xe điện cũng va vào một chiếc thùng rác ở ven đường.
Thế này cũng được sao?
Người qua đường đều ngạc nhiên không thôi, mấy ông lão còn giơ ngón tay cái về phía Tả Long.
Cuối cùng cô gái kia cũng đuổi kịp.
Tả Long vừa thấy đã rất vui, vậy mà lại là cô gái khóc thút thít mà anh gặp ở trong khuôn viên trường lần trước, vẫn đeo kính như vậy.
“Thầy… thầy Tả!”
Cô ta có thể không khiếp sợ sao? Cú đá này, người bình thường chắc chắn không đá ra được, đặc biệt là sau đó còn tiếp đất một cách hoàn hảo.
Đúng lúc có một cảnh sát giao thông đi tuần đến nơi này, sau khi đơn giản nói lại tình huống, người đàn ông trung niên trực tiếp bị mang đi trong tiếng la hét thảm thiết.
“Thật khéo, em tên là gì?”
Cô gái vừa mới cất điện thoại di động của cửa hàng vào trong túi, nghe thấy câu hỏi thì nở nụ cười xán lạn.
“Cảm ơn thầy Tả, em tên là Lâm Tuệ, là bạn cùng phòng của Mục Lâm”.
Tả Long chỉ vào cửa hàng điện thoại di động cách đó không xa.
“Đó là do nhà em mở sao?”
Lâm Tuệ gật đầu.
“Vâng, em thường giúp đỡ trông cửa hàng một lát vào mỗi buổi trưa, để bố mẹ ra ngoài ăn gì đó, thầy Tả, thầy lợi hại quá”.
“Chuyện nhỏ thôi, đúng lúc tôi muốn mua một chiếc điện thoại di động second-hand, giới thiệu cho tôi đi”.
Nghe thấy như vậy, Lâm Tuệ dứt khoát lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, sau đó giơ lên.
“Thầy Tả, nếu không có thầy thì chiếc điện thoại di động này cũng mất rồi, vậy tặng thầy coi như quà cảm ơn”.
Tả Long vội vàng xua tay.
“Vậy không được, em đây là đang hối lộ thầy giáo nha, hơn nữa số tiền dự trù của tôi cũng không mua nổi Iphone 6, cho dù là hàng second-hand”.
Mười phút sau, Tả Long cầm lên một chiếc Nokia 208 dạng cục gạch trong cửa hàng điện thoại di động, không ngừng đánh giá.
Dựa theo giới thiệu của Lâm Tuệ, mặc dù chiếc điện thoại di động này là đời cũ, nhưng dùng Wechat thì không vấn đề gì.
Hơn nữa sau khi giảm giá chỉ còn hai trăm tệ, quả thật hoàn hảo.
Dù sao tài chính của Tả Long chỉ có bảy trăm, món đồ như điện thoại di động lại là thứ vô cùng cấp thiết, nhưng anh cũng không thể dốc toàn bộ tiền túi vào việc mua điện thoại di động được.
“Ừ, vậy cái này đi, một chiếc điện thoại di động không tồi”.
Nhìn thấy Tả Long đặt tiền xuống rồi rời đi, Lâm Tuệ hơi khó hiểu.
Thật ra cô ta cũng từng nghe Mục Lâm nhắc đến thầy Tả này, bây giờ tiếp xúc sơ qua thì thấy anh thật sự rất đặc biệt.
Sau khi đăng ký sim điện thoại xong, cú điện thoại đầu tiên của Tả Long gọi cho Lãnh Diệc Hàn.
“Tôi nói này Lãnh Huyết, bây giờ lời của ông đây không có tác dụng phải không?”
Lãnh Diệc Hàn bên kia đang định nổi cáu, sau khi nghe ra giọng của ai thì vội vàng cười nói.
“Anh Long, ai dám nói lời của anh không có tác dụng hả, tôi xử hắn”.
Tả Long cười mắng.
“Nói nhảm ít thôi, tôi bảo cậu điều tra tổ chức của Thiên Hồng chó má kia, vì sao còn chưa có kết quả gì?”
Nghe thấy câu hỏi này, Lãnh Diệc Hàn cau mày.
“Anh Long, hình như Thiên Hồng này có chút địa vị, là một tổ chức ngầm mới thành lập.
Anh cho tôi thêm chút thời gian, chắc chắn tôi có thể tra ra hang ổ của bọn hắn”.
Tả Long im lặng một lát.
“Được rồi, tôi cho cậu một tuần, tra không được thì tự giác đến tìm tôi nhận phạt”.
Cúp điện thoại, Tả Long vừa mới quay người đã thấy một bóng hình quen thuộc đứng đằng sau anh.
“Tôi biết hang ổ của Thiên Hồng ở đâu!”
Đau đầu quá! Lại là Mai Quế kia, mặc dù dáng dấp cô được lắm, nhưng cũng không thể bám ông đây mãi không rời như vậy chứ.
“Tôi nói này người đẹp, ăn bữa cơm thôi mà, không cần giám thị tôi hoài vậy chứ, còn nữa, nếu biết, cô sẽ tốt bụng nói cho tôi hay sao?”
Mai Quế gật đầu.
“Đương nhiên là không rồi, vì vậy tôi cần số điện thoại di động của anh, sau đó tôi mới nói cho anh”.
Tả Long do dự, cuối cùng vẫn đọc số điện thoại di động ra.
Mình có thể không cần lo lắng, nhưng phía Vệ Lam thì luôn phải đề phòng cẩn thận, thế nên vẫn cần giải quyết sạch sẽ mới tốt.
Lấy được điện số điện thoại di động, Mai Quế nháy máy xác nhận xong quay người rời đi.
“Cảm ơn, như vậy là có thể nắm giữ chính xác hành tung của anh rồi, còn nữa, anh không biết là không thể tin tưởng lời của phụ nữ hay sao?”
Mẹ nó!
Tả Long điên rồi, quyền hạn của cô lớn như vậy, thông báo cho tổ chức điều tra một chút thì sẽ chết sao? Còn đi lừa gạt tôi hết lần này đến lần khác.
Chơi xấu lừa gạt được số điện thoại của Tả Long, trong lòng Mai Quế quả thật hơi đắc ý.
Lập tức gọi một cú điện thoại.
“13… tiến hành định vị 24/24 số điện thoại này cho tôi”.
“Đã rõ”.
Mai Quế đang định cúp điện thoại, bên kia bỗng nhiên lên tiếng.
“Mai Quế, không được! Hình như trong điện thoại của số này không có chức năng định vị, vì vậy chúng tôi cũng không cách nào định vị”.
“Cái gì?”
Cho đến lúc này, Mai Quế mới nhớ ra, có vẻ như chiếc điện thoại Tả Long cầm là một chiếc cục gạch vô cùng cũ kỹ lạc hậu.
“Tả Long đáng chết, anh chờ đó cho tôi!”
Tả Long về đến trường học, đang chuẩn bị chợp mắt trong văn phòng một lát, Vưu Mẫn Giai lại tìm đến cửa, khuôn mặt giăng đầy sương giá.
“Thầy Tả, Phác Quyền Hữu từ chức rồi”.
Tả Long bĩu môi.
“Cái tên Cao Ly này hay khoác lác lắm mà, sao lòng tự trọng lại yếu ớt như vậy, tôi cũng không mạnh tay”.
Vưu Mẫn Giai nhìn thấy dáng vẻ này của Tả Long, tay phải bỗng nhiên đập lên bàn làm việc.
Bộp!
“Tả Long, cậu là một thầy giáo âm nhạc, vì sao lại can thiệp vào chương trình học của các giáo viên khác, bởi vì việc làm của riêng cậu mà khiến cho trường cấp ba Thự Quang chúng ta mất đi một người thầy tốt, Phác Quyền Hữu chính là giáo viên do trường học dốc sức mời từ Cao Ly về đây dạy”.
Tả Long khua khua tay.
“Tôi nói nè phó hiệu trưởng Vưu, cũng không phải chuyện lớn gì, mời lại một giáo viên Taekwondo khác, hoặc là dứt khoát dừng dạy môn này chẳng phải là được rồi sao”.
“Cậu…”
Vưu Mẫn Giai giận điên lên.
Tả Long đứng dậy, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Vưu Mẫn Giai, cảm thấy cũng là một kiểu quyến rũ khác.
“Phó hiệu trưởng Vưu, đúng sai phải trái trong lòng tự hiểu, yên tâm, tôi tuyệt đối không phải loại người thích gây phiền toái”.
.