Kèn Xô-na?
Ngụy Tuyết Phi chẳng ừ hử gì mà lắc đầu.
Không ngờ thầy giáo âm nhạc mới tới này lại muốn lấy lòng mọi người như vậy.
Lúc sắp đi tới phòng học này, một đoạn giai điệu có chút bi thương đột nhiên truyền ra từ trong phòng học.
Đi theo tiếng kèn Xô-na không ngừng truyền lại, tất cả mọi người đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Bên ngoài cửa lúc trước còn nhốn nháo ồn ào thì lúc này cũng trở nên lặng ngắt như tờ.
Giai điệu Despacito quen thuộc được diễn tấu bởi kèn Xô-na lại êm tai như thế.
Điền Thư Ngữ ngẩn người ra.
Cô ta cũng đã nghe bản trên mạng đó rồi nhưng bản mà thầy Tả đang chơi nghe còn hay hơn.
Hình bóng quy luật chuyển động đó cùng với nụ cười có chút tà dị trên gương mặt.
Gương mặt toát lên vẻ điên cuồng ngược lại còn tăng thêm thần thái.
Anh biết chơi thật.
Ngay đến Ngụy Tuyết Phi bên ngoài cửa cũng dừng chân tại chỗ lắng nghe giai điệu xinh đẹp này.
Cô thật sự không ngờ được âm thanh của kèn Xô-na cũng có thể đẹp được như vậy.
Diễn tấu một khúc, toàn trường như có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Mục Lâm là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng ra sức vỗ đôi bàn tay nhỏ nhắn.
Bốp bốp bốp!
Hành động này của cô nàng lập tức kéo theo một tràng tiếng vỗ tay vang trời.
Tả Long lịch lãm khom lưng xuống: "Cảm ơn, cảm ơn sự cổ vũ của mọi người".
Long Vương ta còn không xử được một đám con nít ranh các cô cậu sao? Cuộc sống mười mấy năm không phải người thường đó há có thể uổng phí được.
Một nam sinh đeo kính đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp, có chút ngượng ngùng nói với Tả Long: "Thầy Tả, em có thể đăng ký lớp của thầy không?"
Thanh niên đeo kính này chẳng phải ai khác mà chính là người Tả Long đã cứu khỏi tay Phó Đào trước đó.
Tả Long đương nhiên cũng nhận ra.
"Tại sao lại không thể chứ? Mau vào đi, buổi tối về nhớ chọn lớp của thầy nhé, số lượng học sinh có liên quan đến hiệu quả công việc của thầy đó, hiện tại thầy là nhân viên ba không đấy".
Điền Thư Ngữ tính cách khá thẳng thắn, liền trực tiếp hỏi: "Ba không gì?"
Tả Long liếc mắt nhìn Điền Thư Ngữ tựa hồ ngây thơ hồn nhiên, vẻ bề ngoài này đủ để lấy giả làm thật.
"Không xe, không nhà, không vợ".
Một câu nói khiến mọi người cười ồ cả lên.
10 phút sau, phòng học của Tả Long đã có hơn 30 học sinh ngồi.
Có thể gọi là tiết học âm nhạc nhiều người nhất trong lịch sử từ trước đến nay.
Tả Long chốc chốc lại chỉ lên màn hình, sau đó lại gảy mấy nốt nhạc, cứ như vậy mà trở thành một giáo viên âm nhạc hoàn hảo.
Vưu Mẫn Giai vẫn luôn lén nhìn qua cửa sổ có chút chấn kinh.
Cô ta vốn lo rằng Tả Long sẽ làm bừa nên tới để kiểm tra xem sao.
Kết quả trước thì diễn tấu kèn Xô-na chấn động, sau lại thấy Tả Long giảng bài đâu ra đấy, cô ta không khỏi bắt đầu nghi ngờ vào phán đoán của mình.
Tiết học kéo dài hai tiếng kết thúc, Tả Long vỗ tay nói: "Hôm nay tiết học tới đây thôi, những học sinh thật sự có hứng thú ngày mai có thể đăng ký, tiết âm nhạc, thứ tư chúng ta sẽ chính thức làm quen nhé".
"Nhớ phải giúp thầy quảng cáo nhiều vào nhé, thầy là nhân viên ba không đó".
Mọi người lục tục kéo nhau rời đi, Điền Thư Ngữ cũng đứng lên, liếc nhìn Tả Long một cái bằng ánh mắt cổ quái rồi cũng bước nhanh rời đi.
Chỉ còn lại Mục Lâm đi đến bên cạnh Tả Long, gương mặt nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.
"Thầy Tả, thầy giỏi thật đó".
Tả Long nhìn Mục Lâm, không biết tại sao trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác muốn bảo vệ mãnh liệt, cảm giác như đối với em gái vậy.
Không khỏi xoa đầu Mục Lâm, cười nói: "Học trò Mục Lâm, thầy toàn năng đó, sau này có vấn đề gì có thể đến tìm thầy".
"Vâng!"
Mục Lâm gật đậu thật mạnh.
Thu dọn đồ đạc rồi Mục Long liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng học.
Đã bảy giờ năm mươi phút, đến giờ anh phải tới quán bar CV làm việc rồi.
Lúc này cũng đã thấm thía được sự bất tiện vì không có điện thoại di động.
Bốp!
Phó Đào ném gạt tàn xuống đất sau đó hung hăng giẵm lên.
"Mẹ kiếp, tên Tả Long này đúng là có bản lĩnh thật, tưởng là bình hoa hóa ra lại là đồ cổ".
Một tên đàn em bên cạnh có chút sợ hãi nói: "Anh Đào, làm thế nào đây ạ?"
Phó Đào trầm ngâm một hồi, làm thế nào ư? Mẹ kiếp làm sao tao biết nên làm thế nào.
Đánh thì đánh không lại, kế hoạch phá hỏng lớp học cũng đổ sông đổ bể.
"Bỏ đi, tao đi tìm anh Trịnh xem sao".
Tả Long rời khỏi trường, vừa rẽ vào con hẻm lúc trước thì anh lập tức phải lấy tay che mặt.
Con hẻm này lẽ nào là nơi tụ tập của đám côn đồ chuyên gia trấn lột học sinh sao?
Điều khiến anh càng tức giận hơn đó là người bị chặn lại là hai cô bé xinh đẹp.
Một người trong số đó chính là Điền Thư Ngữ vừa học ở tiết của anh.
Có điều, việc khiến Tả Long thấy kỳ lạ đó là bị bốn năm tên côn đồ vây xung quanh nhưng trên gương mặt hai cô gái này lại không hề tỏ ra sợ hãi hay hoảng hốt.
Điền Thư Ngữ phía đó nhìn chằm chằm một tên côn đồ tới gần, bực bội nói với Ngụy Tuyết Phi: "Phi Phi, cậu mau giải quyết đi, tớ vừa có hứng thú kể cho cậu nghe chuyện tiết âm nhạc đó".
Ngụy Tuyết Phi gật đầu, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Cảnh tượng này khiến Tả Long định bay tới phải hoàn toàn dừng lại.
Không ngờ một cô nữ sinh trông mỏng manh như vậy mà lại là người luyện võ, hơn nữa còn ra tay vô cùng cay độc.
Rất nhanh đã để lại mấy tên côn đồ rên rỉ đau đớn dưới mặt đất, sau đó phóng khoáng bước đi.
"Tiếc thay cho kế anh hùng cứu mỹ nhân của mình, không, không đúng, Tả Long, mày là một thầy giáo đó, sao có thể trông mong học sinh bị bắt nạt được".
Ở trong một góc không bắt mắt, Phó Đào đang cẩn thận ép sát vào tường.
Một học sinh bên cạnh hắn ta cuối cùng cũng quay người lại, đồng thời âm thầm tự nói: "Nhà họ Ngụy quả nhiên đã dạy Ngụy Tuyết Phi võ học, cứ tiếp tục như vậy thì Phi Phi à, cậu chắc chắn sẽ là người phụ nữ của Trịnh Thu này".
Phó Đào vội vàng cười xòa: "Anh Trịnh, Ngụy Tuyết Phi đó đúng là không biết nhìn người, anh đẹp trai thế này, con gái bình thường sớm đã sáp lại rồi"..