Ôn Sùng Nguyệt vốn đang cúi đầu chỉnh sửa cúc áo trên tay áo sơ mi, nghe vậy, anh ngơ ngác một chút, xoay mặt.
Ánh sáng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ xe pha lê chiếu vào, trong tay Hạ Hiểu cầm tờ hôn thú đỏ rực khiến đầu ngón tay của cô cũng nhiễm một tầng màu đỏ nhạt. Cô chỉ trang điểm nhạt, giống như một con chim lẻ loi.
Lúc nói chuyện, giọng nói của cô cũng không lớn, chậm rãi nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí, giống như là sợ ảnh hưởng đến người khác.
"Mặc dù có thể có chút đột ngột, nhưng em cảm thấy chuyện này trước sau gì cũng phải thực hiện..." Hạ Hiểu nói, "Đau dài không bằng đau ngắn, chết sớm siêu sinh sớm..."
Ôn Sùng Nguyệt buồn cười: "Em biết mình đang nói cái gì không?"
Ánh mắt Hạ Hiểu có một chút thần sắc mê mang, cô nháy một cái con mắt, có chút ảo não, nói xin lỗi liên tục: "Thật xin lỗi, em không phải có ý đó."
Ôn Sùng Nguyệt không thể nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo âu này của cô nổi, vươn tay phủ lên mu bàn tay cô.
Hạ Hiểu nhẹ nhàng run lên một cái, không có dịch người ra.
Bàn tay đối phương rộng lớn, ngón tay thon dài, trên ngón giữa có một nốt ruồi nhỏ nổi bật, có chút gợi cảm. Dáng người anh cao lớn, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn Hạ Hiểu, ấm áp nhu hòa, sưởi ấm mu bàn tay của cô.
"Anh là chồng em." Ôn Sùng Nguyệt nói, "Ở trước mặt anh, không cần để ý như vậy."
Hạ Hiểu nói: "Được rồi, thầy Ôn."
Cô cũng cảm thấy thú vị, cùng Ôn Sùng Nguyệt lần đầu tiên nắm tay lại là sau khi đăng ký kết hôn. Dạng "Bảo thủ" này thật đúng là có chút giống cái kiểu ép duyên của xã hội phong kiến.
Nhưng mà cũng có chút khác biệt, chí ít cuộc hôn nhân này là cô và Ôn Sùng Nguyệt sau khi bàn bạc, phân tích qua lợi và hại mới đăng ký.
"Đừng khẩn trương, " Ôn Sùng Nguyệt an ủi cô, "Sự việc không khủng bố như em tưởng tượng đâu, đừng sinh ra tâm lý e ngại với nó, được không?"
Anh nhẹ lời khuyên bảo thế này khiến Hạ Hiểu cũng có chút ngại ngùng.
Cô cũng không sợ, bởi vì lướt mạng và đọc tiểu thuyết, cô có hiểu biết không ít về phương diện nào đó, cũng có tò mò.
"Anh cũng không có gấp gáp như vậy, có thể đợi em chậm rãi thích ứng." Ôn Sùng Nguyệt khoan dung nói, "Trước đó, chúng ta thảo luận trước một chút chuyện hôn lễ nhé?"
Hạ Hiểu nhẹ gật đầu.
Ban đêm hai người ăn món ăn Quảng Đông, Ôn Sùng Nguyệt đặt nhà hàng.
Thịt bồ câu sữa của Nhị Thập Nhất Nhật thịt dày xương non, sau khi luộc qua nước chát, dùng giấm và mạch nha hong khô lớp da, rồi đi bỏ vào dầu chiên đến khi có màu vàng kim, phối hợp với nước tương ngọt kinh điển của Thụy Sĩ, tạo ra vị tươi ngọt thơm ngon; nước chua ngọt xào xương là là dùng thịt quả mận bắc ép nước nấu ra, kết hợp với hạt tiêu xanh và gừng, ngon hơn món ăn bình thường Hạ Hiểu mua rất nhiều; trúc tươi bọc thịt bò không lớn không nhỏ, hai viên thịt bọc thành một miếng, vỏ ngoài như vỏ vải, là hình thái hoàn mỹ nhất, tỉ lệ mã đề và thịt viên không nhiều không ít, nước sốt ngon; Gà bọc nếp quấn lá sen, nấm hương, gà, lạp xưởng, tôm, măng hạt, sò điệp, xá xíu kết hợp với nhau, thấm vào trong lớp gạo nếp, một một miếng ăn là nhẹ nhàng và thỏa mãn. Cải ngọt hấp, canh xương sườn bắp ngô củ khoai...
Hạ Hiểu không tốn quá nhiều tâm tư về mặt ăn uống, liên tục tán thưởng.
Cô chân thành nói: "EM cũng không biết còn có nhiều nhà hàng ngon như vậy... So với anh, trước đó em quả thật là sống rất lạc hậu."
Cận tết, nhà hàng còn đưa một phần bánh mật Quảng Đông truyền thống, dùng lá trúc nhỏ tinh xảo bện lại làm đĩa, Hạ Hiểu gắp một miếng nhỏ, mùi thơm nồng đậm của đường mía, mịn màng lại thơm, mềm mà không dính.
"Kỳ thật nhà hàng này làm không ra được vị hải sản giống người Quảng Châu." Ôn Sùng Nguyệt nói, "Có người bạn ở Quảng Châu mở tiệm ăn bên đường Nhất Đức, gửi cho anh một chút bong bóng cá, hải sâm và bảo ngư, lần sau đến nhà anh, anh làm cho em ăn."
Hạ Hiểu lập tức đồng ý.
Liên quan tới hôn lễ, hai người đều nhất trí với nhau, Hạ Hiểu muốn đẹp mắt một chút, mà Ôn Sùng Nguyệt có ý tứ là mời nhà thiết kế chuyên nghiệp thiết kế, vừa vặn Hạ Hiểu muốn tổ chức hôn lễ ngoài trời, chỉ cần có đủ tiền thì hôn lễ này rất dễ sắp xếp.
Ý kiến giống nhau, hai người trò chuyện vô cùng suông sẻ, cứ như vậy mà quyết định sơ bộ.
Lúc nói đến phương diện khách mời, Hạ Hiểu bỗng nhiên mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Ôn Sùng Nguyệt.
Cô nói: "Có một chuyện em quên mất."
Ôn Sùng Nguyệt hỏi: "Cái gì?"
Hạ Hiểu nói: "Em quên nói với cha mẹ, em kết hôn."
Ôn Sùng Nguyệt: "..."
Anh nói: "Ăn cơm trước, ăn xong lại gọi điện thoại."
Hạ Hiểu ăn một bữa ngon lành, lúc kết thúc Ôn Sùng Nguyệt cùng một vị quản lý nào đó nói một số lời, sau đó lấy một cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo ra. Hạ Hiểu không có nhìn kỹ, cô đi ra mấy bước, gọi điện thoại cho cha mẹ, mở đầu hỏi sức khỏe, sau đó hỏi công việc trong tiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT