Hạ Hiểu suy nghĩ một cách khổ sở, nếu như ngân sách cũng tăng như cân nặng của cô, hoặc cân nặng của cô cũng thấp như ngân sách vậy, chứ không phải đáng buồn như tình huống lúc này, xu hướng cân nặng rất tốt, ngân sách lại xanh như rau.

Sau khi phát hiện cân nặng của bản thân tăng một cân, Hạ Hiểu khẽ hỏi Ôn Sùng Nguyệt: "Sau này có thể làm nhiều món chay được không anh?"

Khi hỏi câu này, Ôn Sùng Nguyệt đang cắt móng cho Hà Mễ, vừa cắt xong một cái, tiểu Hà Mễ ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh, hướng về phía Hạ Hiểu kêu meo meo.

Ôn Sùng Nguyệt hỏi: "Không phải là thời tết nóng lên, em muốn ăn thanh đạm một chút?"

"Cũng không phải." Hạ Hiểu lộ vẻ mặt khó xử, cô do dự nửa ngày, vẫn quyết định nói cho Ôn Sùng Nguyệt biết: "Em tăng cân rồi, cần phải giảm cân."

Ôn Sùng Nguyệt không tán thành với cách nói của cô: "Ăn uống điều độ có lợi cho sức khỏe, muốn giảm béo nên thường xuyên vận động."

Hạ Hiểu nói: "Nhưng em không thích vận động."

Ôn Sùng Nguyệt cúi đầu, cái lỗ tròn của kéo cắt móng cho thú cưng bị mắc kẹt trên đầu móng của con mèo, chảy máu từ vị trí vết rách nhỏ khoảng 2mm.

Anh có chút đăm chiêu: "Lẽ nào lượng vận động của chúng ta vẫn chưa đủ?"

Hạ Hiểu hỏi: "Chúng ta vận động cùng nhau khi nào?"

Lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng, nàng quay mặt sang, cô cắm hoa hồng vào bình, nói: "Vậy sau này em sẽ ăn nhiều đồ luộc."

Ôn Sùng Nguyệt thân thiện nhắc nhở: "Hạ Hiểu, chúng ta là nhân loại tiến hoá đứng đầu chuỗi thức ăn, không phải để em ăn nhiều rau luộc."

Hạ Hiểu: "........."

Đùa thôi, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hạ Hiểu, Ôn Sùng Nguyệt vẫn vì cô mà chuẩn bị một số bữa trưa giảm béo, thích hợp giảm thiểu một số tinh bột, nhiều lắm là hai nắm cơm.

Salad cá hồi nướng, rong biển thái nhỏ và thịt cua ngâm chanh, bánh bò Teriyaki dấm đen, trứng nước tương, trứng cuộn mỏng, tôm nhúng dầu oliu.....Bữa trưa mỗi ngày đều không trùng lặp, mỗi lần trước khi ăn cơm Hạ Hiểu đều quyết tâm lần này chỉ ăn no 70%, nhưng tiếc rằng tay nghề của Ôn Sùng Nguyệt quá tốt, vị giác của Hạ Hiểu không thể cưỡng lại được, vẫn như cũ mỗi lần đều ăn hết sạch sẽ.

Tính cách Ôn Sùng Nguyệt hiền lành, Hạ Hiểu lại là một người mắc chứng sợ xã hội điển hình, dưới sự chung sống hoà bình như vậy, hai người căn bản sẽ không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì.

Ở chung một tháng, hai người phát sinh bất đồng  nghiêm trọng nhất, ở chỗ -----

Vào tết Nguyên Tiêu ăn bánh trôi nước ngọt hay ăn bánh trôi nước mặn?

Ôn Sùng Nguyệt là người phương Bắc: "Anh cho rằng nên ăn trôi nước ngọt, mè đen, gói bằng bột nếp."

Hạ Hiểu là người phương Nam, nghe xong thì hết sức kinh ngạc: "Tại sao lại ăn bánh trôi nước ngọt? Nên ăn bánh trôi nước mặn mới đúng chứ, hơn nữa nhà chúng ta nên ăn bánh trôi nước thịt băm!"

Ôn Sùng Nguyệt nghi hoặc: "Tết Nguyên Tiêu ăn bánh trôi nước mặn?"

Tiểu Hà Mễ vẫy đuôi kêu: "meo meo!"

Đáng tiếc mèo nhỏ không ăn được bánh trôi nước ngọt, cũng chả ăn được bánh trôi nước mặn, không có quyền tham gia vào cuộc tranh cãi đầu tiên của đôi vợ chồng mới cưới này.

Đêm tết Nguyên Tiêu của nó là một phần thịt hộp, còn có sữa dê.

Mặn và ngọt luôn là một chủ đề nhạy cảm trong cuộc chiến giữa hai miền Nam - Bắc, ví dụ như phái bánh óc đậu mặn không bao giờ hiểu được đảng bánh óc đậu ngọt, mà đảng bánh trưng ngọt cũng không thể hiểu được phái bánh trưng mặn.

Bữa sáng còn là uống sữa đậu nành ngọt hay sữa đậu nành mặn?

Trứng xào cà chua có cần thêm đường hay không?

Bánh trung thu ngọt hay mặn?

May mắn là, Ôn Sùng Nguyệt cùng Hạ Hiểu vẫn có thể thống nhất cuộc tranh luận trên: Hạ Hiểu kiên định là óc đậu ngọt, bánh trưng mặn, sữa đậu ngọt, trứng xào cà chua thêm đường, bánh trung thu ngọt đều có thể.

Mà Ôn Sùng Nguyệt -----

Óc đậu mặn ngọt đều có thể, bánh trưng mặn ngọt cũng được, sữa đậu ngọt, thêm hoặc không thêm đường, bánh trung thu bao gồm cả mặn và ngọt.

Nhưng trong bữa ăn tết Nguyên Tiêu, rất không may, Ôn Sùng Nguyệt và Hạ Hiểu đã không thống nhất được quan điểm.

Đây là cái vấn đề đầu tiên đáng được thảo luận một cách nghiêm túc trong gia đình mới.

Vì thế, hai người thảo luận mất nửa tiếng đồng hồ, cũng không thể đưa ra được đáp án chắc chắn, cuối cùng Hạ Hiểu đưa ra sáng kiến, gọi điện thoại cho Giang Vãn Quât, quyết định để người ngoài cuộc đến quyết định cuộc chiến giữa bánh trôi nước mặn và bánh trôi nước ngọt tối nay.

Giang Vãn Quất thong thả nói: "Tết Nguyên Tiêu năm nay em ăn sủi cảo."

Hạ Hiểu buột miệng thốt ra: "Ác ma!"

Ôn Sùng Nguyệt thở dài: "Trời ạ."

Hai người không thể nào tiếp thu ý kiến của người ăn sủi cảo trong tết Nguyên Tiêu, miễn cưỡng đạt thành nhất trí, đêm nay sẽ ăn lẩu uyên ương, một bên nấu bánh trôi nước gạo nếp mè đen của Ôn Sùng Nguyệt, bên còn lại  nấu bánh trôi nước mặn thịt heo của Hạ Hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play