Thịnh Gia Nam vòng tay qua cổ Giang Trì, mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa mới cởi ra, ngồi trên bồn rửa mặt, bên dưới có khăn tắm của Giang Trì.

Giang Trì cởi trần, áp trán mình lên trán Thịnh Gia Nam, giơ tay lên vuốt ve Thịnh Gia Nam, nhìn đôi mắt đang nheo lại của cậu, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, đưa tay gạt mồ hôi trên thái dương và trán cậu.

"Cơ thể có thoải mái không?" Giang Trì hỏi: "Có muốn đi bệnh viện không?"

Thịnh Gia Nam hơi chớp mắt, cảm thấy hơi hoảng hốt, một lúc sau mới lắc đầu, giọng nói hơi khàn: "Không sao."

Giang Trì cởi bỏ chiếc áo sơ mi duy nhất còn lại mặc cho cậu, còn bản thân thì cởi trần, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Thịnh Gia Nam chớp mắt, rồi lại nhắm lại.

Giang Trì nhìn cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn, gõ nhẹ lên chóp mũi thanh tú của cậu, nói: "Vậy đi ngủ đi, muộn lắm rồi."

Thịnh Gia Nam nâng mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Giang Trì ôm cậu xuống dưới, ngay khi ngón chân của Thịnh Gia Nam vừa chạm đất, hai chân mềm nhũn liền ngã thẳng xuống, may Giang Trì kịp thời đỡ lấy.

Giang Trì không nhịn được cười một tiếng, sau đó bế cậu lên, đi ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi cạnh thang leo lên giường.

"Có tự leo lên được không?" Giang Trì hỏi, trong giọng nói có chút ý cười, vừa nghe liền biết hắn đang nghĩ tới chuyện tốt.

"... Được." Thịnh Gia Nam di chuyển hai chân, nắm lấy cầu thang, từng bước chậm rãi leo lên. Giang Trì đứng sau quan sát, dùng hai tay ôm lấy eo cậu, đẩy cậu lên tránh việc hai chân cậu mềm nhũn ngã xuống.

Đến bước cuối cùng, Thịnh Gia Nam nâng gối muốn leo lên giường, nhưng lại vô tình đụng phải Giang Trì phía sau. Khi Giang Trì ngước mắt lên liền nhìn thấy cặp mông căng tròn và đầy đặn trước mặt.

Nó liền biến mất trong giây lát.

Thịnh Gia Nam leo lên giường.

Giang Trì đứng ngẩn người tại chỗ trong hai giây, sau đó leo lên nhìn Thịnh Gia Nam. Thấy cậu có vẻ hơi mệt mỏi nên đã đã ngoan ngoãn nằm xuống.

Giang Trì sờ trán cậu, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, lại xác nhận: "Thực sự không sao chứ?"

"Ừm." Thịnh Gia Nam gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng: "Cũng bình thường thôi... Kiểu thuốc đó."

Giang Trì nhìn cậu cười: "Không bình thường. Ngày mai tay của tôi gần như vô dụng rồi."

Thịnh Gia Nam nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nhìn sang chỗ khác, vành tai hơi đỏ lên. Nhưng mà, khi cậu cụp mắt xuống, lại vô tình liếc nhìn eo Giang Trì, trên mặt chợt lộ ra một chút dịu dàng, liền quay đầu sang chỗ khác.

"Ngủ sớm đi, ngày mai nói chuyện tiếp." Giang Trì nghiêng người hôn lên trán cậu, vén chăn bông cho cậu rồi xuống giường.

Ngay sau đó, Thịnh Gia Nam nghe thấy Giang Trì quay trở lại phòng tắm, ở trong đó rất lâu, lâu đến mức cậu ngủ quên rồi vẫn không nghe thấy tiếng vòi hoa sen vọng ra từ phòng tắm.

Cho đến nửa đêm, Thịnh Gia Nam lờ mờ nhận ra có ai đó đã trèo lên giường mình.

Hơi thở quen thuộc truyền đến, Giang Trì ôm cậu từ phía sau, hôn liên tiếp mấy cái sau gáy cậu, đặt môi lên tai cậu, đè thấp giọng nói, ngữ khí vừa trầm thấp vừa bướng bỉnh nói: "Cậu là của tôi, chỉ có thể là của tôi."

Thịnh Gia Nam nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy, mơ mơ màng màng nhớ lại quá khứ. Lần đó Giang Trì cũng như vậy, hắn sẽ luôn cảm thấy bất an mà xác nhận vấn đề này bên tai cậu trong đêm khuya yên tĩnh.



Thật ra, trước đây Giang Trì không hề kỳ thị người đồng tính, cũng không có khái niệm về người đồng tính. Chính vì sự cố với Thiệu Bân mà hắn đã có một cái bóng ma lớn về người đồng tính. Vì vậy, hắn đã theo dõi Thịnh Gia Nam một thời gian dài, hắn phải chắc chắn rằng cậu luôn ở trong tầm mắt mình.

Những ký ức của Thịnh Gia Nam dần trở nên thâm trầm, cậu chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp.

...

Ngày hôm sau, Giang Trì vẫn lo lắng liền đưa Thịnh Gia Nam đến bệnh viện kiểm tra toàn thân.

May mắn thay, sau một hồi kiểm tra thì thực sự không có vấn đề gì, thuốc chỉ là thuốc trợ hứng thông thường, nhưng nó dược tính của nó kéo rất dài và cần phải bồi bổ cơ thể sau khi uống. Bác sĩ bảo Thịnh Gia Nam về nhà nên ăn nhiều đồ bổ hơn.

Tuy rằng bác sĩ nói rất ẩn ý, ​​nhưng Thịnh Gia Nam cũng không phải trẻ con, cho nên cậu đương nhiên hiểu ý, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, nhanh chóng liếc nhìn Giang Trì bên cạnh.

Nhìn thấy Giang Trì đang nhìn mình, không biết đang suy nghĩ gì.

Sáng sớm nay, cảnh sát đã yêu cầu nhà trường điều chỉnh camera giám sát dọc đường phòng tự học và hồ nhân tạo, đồng thời lấy cốc nước của Thịnh Gia Nam và gọi hai nữ sinh chứng kiến vụ việc.

Sau khi Giang Trì và Thịnh Gia Nam rời khỏi bệnh viện, họ đến thẳng đồn cảnh sát.

Trước khi đi, Giang Trì đã gọi điện cho ông nội và giải thích đầu đuôi câu chuyện khiến ông cụ Giang rất tức giận.

Xét cho cùng, ông ấy cũng nhìn Thịnh Gia Nam lớn lên, so với cháu nội của mình, ông cụ Giang thực sự rất thích Thịnh Gia Nam và coi cậu như cháu trai của mình.

Chuyện lớn như vậy xảy ra mà hai đứa nhỏ không báo ngay cho ba mẹ. Giang Trì đã lớn như vậy rồi mà vẫn làm theo ý mình, khiến ông cụ Giang tức giận mắng hắn một trận.

Cuối cùng, sự việc này vẫn khiến phụ huynh hai bên hoảng hốt.

Khi ba mẹ của hai bên đến đồn cảnh sát, Thịnh Gia Nam lần đầu tiên bị ba mẹ mắng cùng với Giang Trì, thậm chí mẹ Thịnh đã khóc ngay tại chỗ.

Thịnh Gia Nam an ủi bà một lúc lâu. Thực ra vì sợ tình huống này xảy ra nên cậu mới không dám nói ra.

Mắng hai người xong, mọi chuyện đều giao cho ba mẹ hai bên, hai người họ về trước để đi học.

Khi lên xe trở về, Giang Trì nhắn cho Lăng Mạc.

"Này, Giang Trì?" Lăng Mạc lo lắng hỏi: "Thế nào rồi?"

Giang Trì: "Cậu giúp tôi mời mấy người đồng đội bóng rổ của cậu đi ăn một bữa đi, nhà hàng và món tùy cậu chọn, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu."

Lăng Mạc: "Được."

Giang Trì: "Giúp tôi tìm một cô gái khác, đi mời hai cô gái trong phòng tự học đi ăn tối, hỏi họ có cần giúp gì không."

"Không cần tìm cô gái khác, tôi biết họ." Lăng Mạc nói xong, lại hỏi: "Bên cậu thế nào rồi?"

"Thế nào là thế nào?" Giang Trì hỏi.



Lăng Mạc cả kinh: "Xử lý như thế nào? Cho dù có kết án thì cũng không bao lâu mà đúng không? Tôi nghe nói bố gã chuẩn bị kiện cậu, nói cậu đánh con trai ổng."

Giang Trì cười cười, không nói chuyện, chẳng qua lần này tiếng cười có chút âm trầm.

Lăng Mạc dừng lại một lúc, đột nhiên trong lòng nghĩ ra vài chuyện.

"Ông nội cậu đồng ý giúp?"

"Nếu không thì sao? Đó không phải là việc tôi chủ động phạm phải." Giang Trì nắm tay Thịnh Gia Nam, ánh mắt không chút cảm xúc nói: "Ông ấy không muốn nhìn thấy cháu mình phạm tội vì duy trì công lý đó."

Hắn dùng giọng điệu bình tĩnh và cao ngạo nói.

Lăng Mạc im lặng một lúc, sau đó mắng: "... Đồ điên."

....

Sau khi cúp máy, Lăng Mạc kể cho mọi người nghe về chuyện Giang Trì mời họ đi ăn bữa tối trong nhóm của đội bóng rổ của họ. Cuối cùng, thu thập ý kiến ​​của mọi người và tìm ra nhà hàng buffet tốt nhất ở thành phố Hạ.

Trong một nhà hàng buffet cao cấp, một nhóm nam sinh đang phẫn nộ khi đang ăn.

"Má, thì ra tên lưu manh đó đã có hai tiền án rồi! Tôi bực quá, may mà hắn không thành công. Loại người khốn nạn như này mà sao không bắt hắn sớm hơn, thật là khiến đàn ông chúng ta xấu mặt."

"Nghe nói nhà hắn cũng chả tốt đẹp gì. Nếu thường xuyên đi bộ bên sông, sao không ướt giày đúng không? Không, ít nhất cũng phải bị nhốt vài năm."

"Mấy năm đối với hắn quá ít. Loại người này mà ra ngoài cũng chỉ biết ra tay hại người thôi. Cậu nghĩ chỉ mấy năm thôi mà tên điên này có thể hối cải cơ á?"

"Sao tôi không biết chứ, mấu chốt là nếu phán thì chỉ có thể phán mấy năm thôi."

Lặng lẽ nghe một hồi lâu, Lăng Mạc nói: "Đừng lo lắng, lần này gã không ra được đâu."

Nói xong, mọi người đồng loạt nhìn cậu ta, "Ủa là sao?"

"Có tiền án, không phải vị thành niên." Lăng Mạc nhướn mày nhìn quanh bàn: "Quan trọng nhất là có người hi vọng gã sẽ ăn năn trong đó cả đời."

Nghe đến đây, các bạn học không khỏi choáng váng. Sau đó Lăng Mạc xua tay: "Này ăn cơm đi. Đừng lo lắng quá, Thịnh Gia Nam là cục cưng của hai nhà bọn họ, các cậu tức giận, nhà bọn họ nhất định sẽ càng tức giận hơn. Lần này gã nhất định sẽ bị trừng phạt. Ai kêu gã xúc phạm người không nên xúc phạm. Khi gã đi đến nơi nên đến, tự nhiên sẽ có người chăm sóc gã chu đáo và để gã trở thành một con chuột hôi hám trong cống nước suốt đời."

Nghe vậy, mấy người bạn học thất kinh nhìn nhau, có người tò mò hỏi: "Lai lịch của Giang Trì có phải rất khủng bố không?"

Lăng Mạc khẽ ậm ừ, không đồng ý cũng không phản bác.

"Chết tiệt, tôi biết mà. Cũng may là tôi luôn vui vẻ với người khác, chưa bao giờ làm mất lòng Giang Trì."

"Thế... không phải Sầm Tấn sẽ gặp xui xẻo à?"

"Không đến mức đó đâu, đâu phải ai cũng đáng đánh đâu? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy." Lăng Mạc nói: "Chỉ cần cậu ta bình tĩnh không chọc giận Thịnh Gia Nam thì sẽ không có chuyện gì. Giang Trì dễ nói chuyện hơn mọi người nghĩ, cậu mắng cậu ấy, cậu ấy có thể sẽ không để tâm đến điều đó. Nếu các cậu thân với cậu ấy, các cậu sẽ biết cậu ấy là người rất tùy ý."

"Chỉ cần nhớ một điều, đừng kiếm chuyện với Thịnh Gia Nam."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play