Phố Dài (Ngọai truyện)

Ngoại truyện 3: Cô đang quậy, anh đang cười. (2)


1 năm


Tháng 12, cách phố Tú Xuân không xa có một khách sạn nghe nói bởi vì tranh chấp gia đình nên không kinh doanh được nữa, chuẩn bị chuyển nhượng.

Khách sạn chuyển nhượng này đã được Cận Phù Bạch mua lại.

Hôm bàn bạc hợp tác Hướng Dụ tan làm sớm, vừa khéo mặc bộ váy công sở khi làm việc, thế là cô nói muốn đi cùng với Cận Phù Bạch.

Cô giả làm thư ký, đi bên cạnh Cận Phù Bạch, chủ động cầm tài liệu giúp anh, còn giúp anh mở cửa xe, vô cùng niềm nở.

Lúc xuống xe, ông chủ cũ của khách sạn hỏi tới Hướng Dụ: “Vị này là?”

Cận Phù Bạch hơi nghiêng đầu, Hướng Dụ ở bên cạnh dùng ánh mắt dụ dỗ uy hiếp.

Anh chỉ đành mỉm cười lặng lẽ, nói: “Đây là thư ký của tôi, cô Hướng.”

Cô tinh nghịch, Cận Phù Bạch cũng không ngăn cản cô, cứ để cô nghịch thỏa thích.

Khách sạn không lớn lắm, so với những khách sạn trước kia của Lý Xỉ thì không đáng nhắc đến.

Nhưng may mà chi phí chuyển nhượng cũng không quá đắt, giá cả tương đối phù hợp.

Sau khi bàn xong chuyện hợp tác, Cận Phù Bạch chuẩn bị đứng dậy, Hướng Dụ nịnh nọt chạy qua kéo ghế cho anh, ngoan ngoãn đến mức như biến thành người khác, nhẹ giọng nói: “Anh Cận, anh chậm thôi ạ.”

Cận Phù Bạch tức cười liếc nhìn cô.

Quên không nói với cô rằng, thư ký đàng hoàng sẽ không kéo ghế giúp đâu.

Sự niềm nở vồn vã này của cô, đoán chừng ông chủ cũ của khách sạn còn cho rằng hai người họ có tư tình riêng cũng nên.

Cận Phù Bạch nín nhịn ý cười, bắt tay chào tạm biệt với ông chủ cũ, người nọ tiễn bọn họ tới thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng lại, gương mặt nghiêm túc bàn chuyện công việc đó của Cận Phù Bạch cũng biến mất theo, anh vừa cười vừa bóp má Hướng Dụ: “Vui lắm à?”

“Vui chứ! Em rất tận tụy với công việc đúng không? Lúc mọi người bàn chuyện hợp tác, em không hề rút di động ra chơi game.”

Hướng Dụ hơi ngước đầu, nhìn anh, “Trước kia anh có nữ thư ký nào có vóc dáng nóng bỏng, khiến anh mỗi ngày liếc mắt nhìn một cái là sẽ thần điên bát đảo, cảm thấy công việc không còn mệt nhọc nữa không?”

Cận Phù Bạch nói, em nghĩ gì vậy, anh đi theo bà ngoại, trong Tập đoàn không có chức vụ thực sự nào, lấy đâu ra thư ký?

Thư ký của anh đều là mượn dùng từ trưởng bối, 30 tuổi hoặc 40 tuổi, còn có cả thư ký già 50 tuổi nữa, mà còn toàn là nam.

“Vậy anh cũng thảm quá.” Hướng Dụ chê cười anh.

“Liếc nhìn một cái là thần điên bát đảo thì quả thực cũng có một người…”

Cận Phù Bạch cúi người hôn cô, ngữ điệu không đứng đắn, “…Không phải, đang ở ngay trước mắt đây sao.”

Ai ngờ hai người họ chỉ mải chim chuột, căn bản chẳng hề nhấn tầng thang máy.

Ông chủ cũ của khách sạn cũng chuẩn bị xuống tầng, sau khi nhấn thang máy, “ding” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, nhìn thấy Cận Phù Bạch và Hướng Dụ đang ôm hôn nhau.

Hai người nghe thấy tiếng thì dừng lại, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào ông chủ cũ của khách sạn lúc này đang lúng túng.

Suy cho cùng Cận Phù Bạch cũng là một người đàn ông từng trải qua sóng to gió lớn, tay vẫn ôm eo Hướng Dụ, nét mặt như thường: “Anh cũng đi cùng xuống dưới chứ?”

Ông chủ cũ vội vã khoát tay: “Không cần không cần, anh xuống trước đi, tôi ở lại đợi chuyến sau.”

Lần này Cận Phù Bạch nhấn nút tầng một, cửa thang máy đóng lại.

Hướng Dụ hốt hoảng nghiêng đầu: “Toi rồi Cận Phù Bạch, danh tiếng của anh đi tong rồi, liệu có bị đồn thổi không? Nói anh và nữ thư ký có gian tình?”

Cận Phù Bạch cười khẽ một tiếng: “Đồn đi, anh còn muốn cưới cô thư ký này của anh nữa đấy, hy vọng tới lúc đó bọn họ nhớ đến gửi tiền mừng.”

Cận Phù Bạch và Lạc Dương phải chăm lo cho Viện dưỡng lão bên này, sau khi tiếp nhận khách sạn về tay, anh liên lạc cho Lý Xỉ, nói anh ấy tới giúp đỡ, nhưng thật ra là chuẩn bị đưa khách sạn cho anh ấy quản lý.

Hiệu suất trong việc tân trang lại khách sạn rất tích cực, Lý Xỉ hầu như đều giám sát công việc cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng tới ngày khai trương, khi đó đã gần sang năm mới.

Mấy năm nay thành phố Đế Đô đã ban hành chính sách không được phép bắn pháo hoa đốt pháo, nên chỉ có thể bày một đống pháo điện tử với ống ruy-băng, cũng coi như náo nhiệt.

Kỳ thực khách sạn này ai làm thì cũng đều kiếm được tiền, Cận Phù Bạch nhường cho Lý Xỉ, còn bản thân giống như trước kia chỉ chia một ít tiền hoa hồng, Lý Xỉ vô cùng cảm kích.

Cận Phù Bạch chỉ chỉ Hướng Dụ: “Quyền lực và kinh tế là chuyện nhỏ, tâm và dục của anh đều ở đây.”

“Bớt bớt bớt, ba câu không tách ra nổi. Em vừa mới ly hôn xong đấy, đừng có ở trước mặt em phô diễn tình cảm nữa.”

Hôm khai trương, Hướng Dụ nhìn con sư tử đá có cánh ở ngoài cửa, cười nói, quả nhiên là phong cách của Lý Xỉ.

Trong khách sạn có giai điệu của Tchaikovsky, cũng có hương cam ấm áp.

Cũng đã lâu Lý Xỉ mới lại mặc vest, màu sắc của cà vạt cầu kỳ, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của trước kia rồi.

Hướng Dụ bế Địch Địch giúp Lý Xỉ, bỗng như nhớ ra gì đó, cô chuyển Địch Địch vào trong lòng Cận Phù Bạch.

Cô lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi xách ra ngoài, đưa cho Lý Xỉ, cười nói: “Sếp Lý à, tặng em đó, quà khai trương.”

Đó là hộp quà của nhãn hiệu xa xỉ rất quen mắt, Lý Xỉ đón lấy mở ra, không ngờ trong hộp lại là một chiếc nhẫn kim cương đen.

“Nghe nói đeo nhẫn ở ngón trỏ có nghĩa là độc thân. Chúc mừng em đã độc thân trở lại, và chúc cho tương lai của em ngày càng tốt đẹp hơn.”

Hướng Dụ mỉm cười, giơ tay cho Lý Xỉ xem sợi dây câu bện trên chiếc nhẫn của mình: “Size nhẫn là Cận Phù Bạch nói với chị, nhưng anh ấy chọn size chưa chắc đã chuẩn, nếu không ổn thì em tự mang đi sửa nhé.”

Lý Xỉ sững sờ, đờ người ra rất lâu mới lên tiếng: “Cái này… sao được chứ.”

Hướng Dụ nhận lại Địch Địch từ trong lòng Cận Phù Bạch: “Có gì mà không được, tiền thưởng cuối năm của chị không nhiều, số còn thiếu là anh Cận của em bù thêm vào, em khách sáo với anh ấy làm gì?”

Hốc mắt Lý Xỉ phút chốc ửng đỏ.

Đã từng khéo ăn khéo nói là thế, vậy mà giờ đây lại chỉ biết nghẹn ngào không biết nên nói gì mới ổn, anh ấy chỉ có thể nói mấy lần cảm ơn, sau đó đeo nhẫn lên trên ngón trỏ.

“Chúc mừng em đạt được cuộc sống mới.” Cận Phù Bạch nói.

Lý Xỉ muốn ôm anh Cận của anh ấy một cái ôm thật chặt, nhưng bị Cận Phù Bạch đẩy ra, anh ấy chỉ đành tự lau đi những giọt nước mắt cảm động.

Tối hôm đó, Cận Phù Bạch hôn phớt Hướng Dụ, hỏi cô: “Sao anh không nhận được nhẫn của em chứ? Tặng hết cho người đàn ông khác rồi à?”

Anh nói lời này cũng chỉ vì muốn trêu cô một chút, xem xem cô sẽ có phản ứng gì, ai ngờ Hướng Dụ để chân trần chạy ra khỏi phòng, còn thực sự lấy được một chiếc hộp đưa tới trước mắt anh.

Cận Phù Bạch mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn, thiết kế đơn giản gần như giống hệt với chiếc nhẫn bạch kim ở trên tay Hướng Dụ, phía trong được khảm một vòng kim cương.

Xem ra cũng đã phải hao tâm tổn sức để đi tìm người đặt làm.

“Tiền ở đâu ra vậy?”

Hướng Dụ cầm lấy chiếc nhẫn từ tay anh: “Xin bố mẹ em đó, em nói với họ rồi, em muốn bao nuôi một người đàn ông, vậy nên bảo họ tài trợ cho em chút tiền.”

Cận Phù Bạch bật cười: “Vẫn muốn bao nuôi anh?”

“Đúng vậy, anh có cho nuôi không, không cho thì em đi nuôi người khác.”

Dáng vẻ kiêu kỳ này của cô cực kỳ đáng yêu, Cận Phù Bạch cười một lúc mới đeo nhẫn lên trên ngón áp út: “Được, anh thuộc về em.”

Hướng Dụ chống nạnh: “Vậy sau này anh phải nghe em sai khiến đó.”

“Nghe, đều nghe em.”

Cận Phù Bạch ôm cô vào lòng, hôn cô rồi hỏi: “Khi nào thì bố mẹ vợ quay về?”

“Ngày kia. Sao vậy?”

“Anh và em cùng đi đón họ, sau đó đặt một nhà hàng ngon mời bố mẹ vợ ăn cơm.”

“Niềm nở thế sao?”

Cận Phù Bạch cười nói: “Dù sao cũng phải thăm dò ý tứ, xem xem bố mẹ vợ có đồng ý gả con gái cho anh không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play