Bất tri bất giác Giang Ngọc và Nam Cung Phi đã đối ẩm mấy chén rượu mạnh, trên bàn tức giận khó xữ dị thường. Chợt nghe một giọng nữ mềm mại nhu mì đi lên phía trước bên tai Giang Ngọc nói:

- Mấy vị gia hôm nay ăn uống thế nào, có hài lòng rượu và thức ăn không?

Giang Ngọc cũng đã từng học qua võ công, nhưng không phát hiện ra có người tiếp cận, nhất thời kinh hãi quay đầu nhìn lại.

Không ngờ người đó chỉ một lúc đã đến khoảng cách gần như vậy, Giang Ngọc vừa mạnh mẽ quay đầu lại, lúc này rốt cuộc lại cùng nàng ấy môi kề môi, hai người đối diện nhau không có phản ứng, trong lúc nhất thời cả người đều không nhúc nhích được.

Giang Ngọc chưa từng trải qua việc này, trong một lúc không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể cảm giác một cỗ hương hoa lài thơm mát nhàn nhạt quấn quanh mũi, trên môi mềm mại tê dại.

Đang nói xung quanh thực khách nhìn thấy cảnh thú vị, chỉ thấy một hồng y nữ tử phong hoa tuyệt đại nằm phía trên hôn bạch y công tử ngồi ở nhã gian, tức khắc huyết mạch đều giãn ra. Có chuyện tốt nhất định có người đứng dậy vỗ tay trầm trồ khen hay!

Giang Ngọc cơ thể run lên lập tức tỉnh táo lai, vội tách khoảng cách hai bên ra đứng lên.

Lúc này hồng y nữ tử kia cũng phục hồi tinh thần, trong một lúc tức giận và xấu hổ, hướng Giang Ngọc giáng một bạt tai.

Việc này xảy ra chỉ trong nháy mắt, nàng ấy lại là người tập võ, sức lực trên tay rất lớn, Giang Ngọc thực sự đã trúng một chưởng.

Giang Ngọc vô tội bưng mặt nhìn hồng y nữ tử kia nói:

- Vị tiểu thư này vì sao lại đánh ta!

Hồng y nữ tử đỏ mặt, cả giận nói:

- Ai bảo ngươi khinh bạc ta!

Nam Cung Phi cũng bị tình cảnh kia làm kinh ngạc một chút, lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Thấy nàng kia ăn nói không lễ độ, cũng đứng lên đối hồng y nữ tử kia tranh luận:

- Vị tiểu thư này như thế nào lại ăn nói không lễ độ như vậy, là ngươi tự mình kề sát mặt, thế nào lại oán người khác?

Khuôn mặt của hồng y nữ tử đã đỏ như cà chua, vẻ mặt giận dữ lấy tay chỉ vào Giang Ngọc nói:

- Rõ ràng là hắn có ý định từ trước mới quay đầu lại xâm phạm ta!

Lời này vừa nói ra, tức khắc lại một loạt cười vang~

Nam Cung Phi lại tiếp lời:

- Không phải là do tiểu thư tiến đến gần như vậy, thì làm sao có chuyện xảy ra?

Hồng y nữ tử thở hồng hộc nói:

- Ta là điếm chủ ở đây, xem ra các người chính là mặt người dạ thú. Vốn có hảo ý sang đây hỏi các ngươi ăn uống ra sao, ai ngờ các ngươi lại là đám chuyên ăn vụn đậu hũ của người khác!

Nam Cung Phi chính là tính cách vương gia, nhịn không được việc làm của loại người này. Vừa nghe mấy lời này càng thêm tức giận hơn, liền cùng hồng y nữ tử này một trận tranh luận, hiện tại người đông nghìn nghịt, không ít người lắm chuyện trong chốc lát tất cả đều vây quanh để nhìn.

Mười mấy tiểu nhị thấy chưởng quỹ cùng khác nhân xảy ra cãi vả, người lại đông như vậy. Cũng không biết nên làm thế nào cho phải, buộc lòng cũng đến xem.

Giang Ngọc vừa nghe nàng là điếm chủ, trong bụng vài phần để ý đến, liếc mắt thấy hồng y nữ tử kia đôi mắt sáng ngời, dung nhan tươi đẹp, mái tóc đen tuyền xứng với thân cẩm y hồng phục kia, thật là tài hoa đích thực là một mỹ nữ mạnh mẽ. Nhận thấy tuổi tác cũng khoảng 15, 16 tuổi, nhưng mà Hoàng Phi lâu này thế nào lại do một mỹ nhân mở ra, trong lòng nghi vấn không ít.

Nhưng thấy Nam Cung Phi và nàng kia khí thế, giống như muốn phân rõ ai thắng ai bại, thầm nghĩ trước tiên đem việc này cẩn thận hóa giải.

Giang Ngọc vội cắt lời hai người này nói:

- Tiểu thư trước tiên đừng nóng giận, việc này là lỗi của Giang Ngọc. Là ta không nên vô lễ với tiểu thư, xin thỉnh tiểu thư nguôi giận.

Hồng y nữ tử tự thấy đuối lý, thấy ngươi vây quanh càng lúc càng nhiều, giống như xem khỉ làm trò. Trong lòng cũng không muốn ở nơi này sinh chuyện giằng co nữa, thấy người nọ lại đối nàng nhận sai, vừa thấy trên khuôn mặt trắng ngần của Giang Ngọc bị nàng đánh hiện rõ năm ngón tay đã sưng lên 1 cục, cũng chột dạ nói:

- Bổn tiểu thư cũng không phải người không coi trọng lễ nghĩa, tất nhiên các ngươi biết nhận sai, bổn tiểu thư cũng giơ cao đánh khẽ, chuyện này cũng như thế quên đi.

Nói xong xoay người tách đám người phía ngoài đi ra.

Nam Cung Phi vốn định gọi nàng lại nói lý lẽ, nhưng bị Giang Ngọc dùng mắt ra hiệu ngăn lại. Cũng may không nói lời nào.

Mấy người trải qua một trận cãi nhau ăn cơm cũng không ngon, trong ánh mắt hậm hực của mấy người ở đây liền ly khai Hoàng Phi lâu.

Nam Cung Diễm bị tình thế vừa rồi hù dọa vẫn chưa thốt ra lời nào, bây giờ mới hồi phục tinh thần nhìn khuôn mặt sưng vù của Giang Ngọc, thương xót nói:

- Ngọc ca ca, mặt của ngươi sưng rất lớn, đau lắm phải không?

Giang Ngọc đỏ mặt nhìn về phía Nam Cung Diễm nói:

- Không sao, mọi chuyện sáng tỏ là tốt rồi, không cần lo lắng.

Nam Cung Phi liếc mắt nhìn Giang Ngọc một cái nói:

- Diễm nhi không cần lo lắng, hiền đệ bị mỹ nhân tát một cái sẽ không để ở trong lòng, người ta trong lòng đang đắc ý còn không kịp đấy!

Giang Ngọc thấy hắn nói trong tức giận, liền cười trừ nói:

- Nam Cung huynh chớ có nói đùa, ta thế nào lại đắc ý chứ. Nàng kia cũng là nhất thời thẹn quá hóa giận, chúng ta cũng đừng so đo giống nàng.

Nam Cung Phi không đếm xỉa đến nàng, vẫn nghiêm mặt trầm mặc ít nói, mấy người khác cũng có tâm sự riêng,mang không khí quỷ dị về đến Giang đô hầu phủ đều tự về biệt uyển của mình.

Lúc cơm tối Giang Ngọc vì khuôn mặt sưng phù bị đau, không đến đại sảnh dùng bữa cùng mọi người. Sau khi ăn xong Nam Cung Diễm vẫn không yên lòng vì thương thế của Giang Ngọc, liền mang ngay dược phẩm cùng Xuân Nhi đến Thiên Xu biệt uyển thăm hỏi Giang Ngọc.

Lúc này Giang Ngọc đang dùng khối băng xoa lên mặt, thấy Nam Cung Diễm tới liền đứng dậy nghênh tiếp nói:

- Quận chúa vì sao lại đến đây, dùng bữa có tốt không.

Nam Cung Diễm nhìn khuôn mặt ngọc bị sưng phù của Giang Ngọc, tràn đầy đau thương nói:

- Ngọc ca ca thật là không phải lại khách khí với ta, sao còn gọi là quận chúa. Làm như muốn ta gọi ngài là tiểu hầu gia phải không?

Giang Ngọc xấu hổ cười xưng:

- Ta nhất thời không quen, thỉnh Diễm nhi thứ lỗi.

Nói xong Giang Ngọc lại lệnh nha hoàn bên cạnh Tiểu Thanh rót nước cho quận chúa.

Nam Cung Diễm đứng dậy nói:

- Không cần vội, Diễm nhi chính là đến xem thương thế Ngọc ca ca thế nào, đây là ta mang từ vương phủ đến thuốc đỏ trị thương ngự dụng trong cung, rất hữu hiệu. Khi đó xuất môn thì mang theo cho lúc cần dùng gấp, lúc này tử* xem như là dùng tới. Ta giúp Ngọc ca ca điểm,đảm bảo ngày mai sẽ hết sưng lên.

Nam Cung Diễm cười khanh khách mà nhìn Giang Ngọc, ánh mắt ôn nhu dường như có thể đem băng tuyết ngìn năm toàn bộ tan chảy.

Nam Cung Diễm dùng bông băng thấm dược tề nhẹ nhàng xoa lên mặt Giang Ngọc, dấu tay hồng hồng hết sức rõ ràng, thật làm cho người ta hảo sinh thương tiếc. Nam Cung Diễm cẩn thận từng li từng tí, rất chậm sợ làm đau Giang Ngọc, sức lực quả thật rất vừa.

Giang Ngọc nguyên là ý tứ không được tốt, một lúc sau cũng liền không câu nệ như vậy nữa, dường như hưởng thụ sự băng băng, lạnh lạnh, nhẹ nhàng, cảm giác ôn nhu, cuối cùng bất giác nhắm hai mắt lại.

Nàng chưa bao giờ tín nhiệm một người như vậy, mà biết người này chưa đầy hai tháng quận chúa lại  khiến hắn yên tâm như thế.

- Ngọc ca ca, Ngọc ca ca...

Nam Cung Diễm nhỏ nhẹ nói.

Giang Ngọc liền thu hồi tâm tư mờ ảo kia, mở mắt ra, mơ màng nhìn Nam Cung Diễm, có chút thất vọng nói:

- Xong rồi à?

Nam Cung Diễm bị nhìn thẳng trong khoảng cách gần như vậy dường như khiến cho đỏ ửng lên, cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt sưng phù kia, yếu ớt nói:

- Không, không có, Diễm nhi đã bó thuốc lên mặt Ngọc ca ca, Ngọc ca ca tốt nhất nên nằm ở trên giường, như vậy đắp dược mới có thể chắc được.

Giang Ngọc mỉm cười ưng thuận nói:

- Vậy phiền Diễm nhi, ta nằm xuống đây. Diễm nhi thực sự là thần y, mới một lát ta cũng không còn cảm giác đau nữa.

Dứt lời liền đứng dậy đi đến chiếc giường phía trước ngoan ngoãn nằm xuống.

Nam Cung Diễm thấy Giang Ngọc đã nằm trên giường ngọc, cũng vứt bỏ rụt rè lớn mật đi tới, gạt đi bạch sa trên cao dược,chậm rãi xoa chỗ sưng của Giang Ngọc, lại dùng dược thủy, lấy lụa trắng lau nhẹ trên mặt.

Giang Ngọc vẫn không nhúc nhích mặc cho Nam Cung Diễm tự mình thượng dược, khóe miệng mang theo một tia tiếu ý thỏa mãn. Nhiều năm như vậy ngoại trừ nhũ nương bà bà, Giang Ngọc chưa từng được cảm thụ sự quan tâm chăm sóc và ấm áp như vậy, càng đừng nói là đụng chạm ôn nhu như vậy. Điều này làm cho nàng từ tâm tư luôn buộc chặt thoáng cái đã hạ xuống toàn bộ mặt nạ phòng ngự.

Dược ở trên đã gần hết, Nam Cung Diễm thấy Giang Ngọc nhẹ nhàng hô hấp tự biết nàng đã đi gặp Chu Công. Liền an tâm, to gan lớn mật tinh tế nhìn chăm chú khuôn mặt như ngọc kia, ánh mắt không tự chủ liền bị trượt xuống môi đỏ mọng tinh tế thu hút kia.

Giang Ngọc ngủ say lại không biết lúc này bản thân lại mê người như vậy. Nam Cung Diễm xuất thần nhìn đôi môi đỏ mọng, giống như đó là mỹ vị nhân gian đích thực nghĩ rằng đó là một loại nhất phẩm, bất giác nâng ngọc thủ chạm lên hồng thần ấm mềm đó, cảm thụ nhiệt độ ấm nóng vừa có cảm giác ôn nhu mềm mại, chợt nhớ đến một việc ở tửu lâu, trong lòng cùng dâng lên ngũ vị, chua xót.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Xuân Nhi thấy quận chúa ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người nằm trên tháp một cách xuất thần, lại nhìn sắc trời đã tối, sợ bị người khác trông thấy thì không tốt, liền thúc giục Nam Cung Diễm nhanh một chút quay về.

Mấy ngày nay Giang Ngọc do khuôn mặt mang vết tích xuất môn thì không tốt, liền đem hết thảy toàn bộ công vụ đem ra biệt uyển làm, Giang Đô hầu sang nhìn mấy lần, thấy dấu chưởng hết sức nhỏ giống như tay của nữ tử, cũng không hỏi nhiều, trong lòng phỏng đoán nhi tử cũng đã lớn, có thể bên ngoài hồ đồ chọc ghẹo gì đó. Thầm nghĩ cũng là, năm nay Giang Ngọc cũng đã tròn 20 tuổi, nếu giống như mấy gia đình khác cũng đã thê thiếp đầy đàn, nhưng Giang Ngọc hiện nay ngay cả một chính thất cũng không có. Trong thâm tâm cũng liền nóng lòng tính toán kỹ chuyện hôn nhân đại sự của nhi tử, hắn còn muốn sớm có một đại tôn tử tương lai có người kế tục. Nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến phu nhân đã qua đời, lại tránh không khỏi những giọt nước mắt tuôn trào.

Giang Ngọc ngày ngày vùi ở Thiên Xu biệt uyển để xử lí sự vụ, cũng không bước khỏi cửa, thật là phiền muộn. Hoàn hảo mỗi ngày lúc nhàn rỗi, Nam Cung Diễm đều xuất hiện bên cạnh nàng, cùng nàng đánh cờ giải sầu, hoặc là ở hoa viên biệt uyển thưởng hoa nói chuyện

Trải qua mấy ngày gần gũi, Giang Ngọc cũng cảm thấy cảm tình của hai người họ tiến đến một mức khác. Mà Nam Cung Diễm mỗi khi giúp Giang Ngọc thượng dược khi thì lau chùi, thì cũng là lúc Giang Ngọc tối hưởng thụ thời gian dễ chịu đó.

Mỗi lần đến giờ, Giang Ngọc bản thân liền tự giác nằm trên giường đàng hoàng, chờ Nam Cung Diễm đến giúp mình hoán dược. Khiến cho Nam Cung Diễm lúc nào cũng nhìn thấy một ngốc tử vội vàng nằm trên giường, thực sự là dở khóc dở cười.

Ngày hôm đó Giang Ngọc ở trên giường đàng hoàng ngay ngắn, chờ mãi cũng không thấy Nam Cung Diễm đến, đúng là chờ nàng cũng không đến, có chút nôn nóng, vừa định đứng dậy. Chỉ thấy Nam Cung Diễm mang theo Xuân Nhi hi tiếu bước vào cửa. Thanh nhi cũng ở một bên che mặt cười.

Giang Ngọc không lý giải được nhìn Nam Cung Diễm nói:

- Diễm nhi, các ngươi đang cười cái gì? Thế nào lâu như vậy mới đến hả, thực sự là khiến cho ta phải chờ a!

Nam Cung Diễm thấy người kia một bộ dáng khó hiểu, lại rước lấy một trận cười vui vẻ.

Giang Ngọc nhức đầu không biết điều họ làm nói:

- Rốt cuộc là thế nào?

Nam Cung Diễm không đành lòng nàng thương tâm, liền đi đến trước giường nói:

- Ngọc ca ca ngươi đang làm gì vậy?

Giang Ngọc nhíu mày nói:

- Không phải là chờ Diễm nhi đến thượng dược cho ta sao?

Nam Cung Diễm cười nói:

- Thượng dược gì hả? Khuôn mặt bị thương của Ngọc ca ca đã sớm lành rồi, còn muốn thượng dược gì a, không lẽ còn muốn để Diễm nhi thượng thuốc cả đời hay sao?

Giang Ngoc nghe xong liền xuống giường cầm lấy gương cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, bất giác nói nhỏ:

- Thế nào lại mau lành như vậy chứ.

Suy nghĩ một hồi, lại quay đầu lại nhìn Nam Cung Diễm nói:

- Đáng tiếc, ai!

Nam Cung Diễm nhìn Giang Ngọc lắc đầu nói:

- Là thế nào? Đáng tiếc gì? Có chỗ nào còn đau không?

Giang Ngọc nhìn Nam Cung Diễm kia vạn phần lo lắng, toàn thân phiếm một màn yêu khí lấp lánh đến gần Nam Cung Diễm không đứng đắn cười nói:

- Ta tiếc là tại sao lại mau lành như thế! Ta còn chưa hưởng thụ hết thủ pháp thượng dược của Diễm Nhi, như thế nào lại kết thúc, ngày đó ở trên Hoàng Phi lâu kia, để cô nương kia thưởng ta một cái tát thật tốt lắm.

Nam Cung Diễm nghe Giang Ngọc còn nhớ đến bị tát ở Hoàng Phi lâu, lại nhớ đến đôi môi xinh đẹp kia, trong lòng khó chịu, phất tay áo cả giận:

- Ngọc ca ca còn nhớ đến hồng y mỹ lệ nữ tử kia sao, còn muốn bị thêm một cái tát?

Giang Ngọc xoay người kéo tay áo Nam Cung Diễm cười nói:

- Không phải, là ta muốn để Diễm nhi ngày ngày thượng dược cho ta mới phải.

Nam Cung Diễm nghe xong lời nói nhỏ nhẹ êm dịu của Giang Ngọc, trong lòng bỗng nhiên thấy ấm áp, trên mặt lại một tầng đỏ ửng, rút tay áo ra nói:

- Hảo hảo thượng dược gì hả, còn muốn cả đời này ở trong biệt uyển không ra khỏi cửa à?

Nói xong, trong lòng thầm nghĩ: thật có thể cả đời này chung sống cùng nàng như vậy, vậy cũng thực là hạnh phúc hảo sự.

Thanh nhi và Xuân nhi thấy hai người liếc mắt đưa tình, càng cười ngặt nghẽo.

Lúc này Thiên Xu biệt uyển thực sự là trò chuyện vui vẽ, nhưng không phải chỗ nào ở Giang đô hầu phủ đều như vậy. Còn một nơi cách nơi này không xa chính là Thiên Quyền biệt uyển cảnh tượng quạnh quẽ, liên tiếp 7,8 ngày đều ảm đạm không tiếng động a.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play