Phóng túng tâm tình....
A! Nó tựa như phù dung chớm nở thuần khiết thánh mỹ, khoảng khắc tươi đẹp kia khiến cho người ta nhớ mãi không quên, bất diệt, bất tức...
Hai nữ tử tuyệt mỹ vô hạn dây dưa, da thịt than cận, khẽ cười...
Giang Ngọc nhè nhàng đặt nữ tử mềm yếu vô lực ở dưới thân, xúc cảm mềm mại lúc da thịt tiếp xúc, quả thật có thể câu hồn nhiếp phách, tiêu hồn thực cốt.
Dục hỏa cuồn cuộn dưới đáy lòng Giang Ngọc dĩ nhiên cũng càng cháy càng lớn, cổ nhiệt lưu tích tụ ở tiểu phúc đột nhiên tăng vọt, dần dần thức tỉnh du͙ƈ vọиɠ ở nơi thật sâu thật sâu, muốn phát tiết ra dẫn đến xung động mãnh liệt.
Nàng nhìn nữ tử trước mắt, động tình mà nhẹ nhàng nâng đùi ngọc trắng nõn của nữ tử kia lên, yêu mị nằm xuống giữa thân thể tuyệt mỹ của nữ tử, mềm nhẹ ma sát, kíƈɦ ŧɦíƈɦ nơi dãy đất mềm mại bí ẩn của nữ tử.
Nàng nhẹ nhàng lay động thắt lưng xinh đẹp, ánh mắt càng lúc càng mờ đục không rõ, nàng mị khí dung ánh mắt gắt gao ôm lấy đôi mắt tràn đầy ái mộ suy túy kia, thỉnh thoảng cúi đầu cùng mỹ nhân dưới thân hôn sâu, âu yếm lẫn nhau....
Đổng Thúy Trúc ôn nhu nhìn nữ tử đang nằm trên người mình, nàng thẹn thùng chậm rãi vươn đôi tay xinh đẹp thon dài muốn giữ lấy thắt lưng thanh mãnh đang luật động kia, muốn học theo cách nàng ấy đã dung đối với nàng giúp nàng ấy chiếm được phát tiết.
Hai tay của nàng nhẹ nhàng trượt đến nơi tuyệt mỹ kia, rồi lại bị người phía trên bắt lấy, chậm rãi kéo trở về....
Giang Ngọc hai mắt hàm chứa ý cười, bất lấy ngọc thủ đang muốn trượt xuống dưới thân nàng, chậm rãi dẫn nó trượt lên trước ngực, yêu mị cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp của nữ tử kia, ôn nhu nói:"Nàng chỉ cần nghe lời là được rồi, không cần Nguyệt Nhi..."
Nóng xong, nàng lại càng thêm kịch liệt âu yếm trên thân thể mềm mại của nữ tử kia, rung động, trầm luân...
Mái tóc dài đen óng cùng với nữ tử lay động, uyển chuyển mà phiêu đãng...
Đổng Thúy Trúc nhu thuận nghe theo nàng, khẽ nâng khuôn mặt, hôn lên nụ hoa tinh xảo phấn hồng, nụ hoa kia đã sớm hiên ngang đứng thẳng, hai tay nàng động tình mà vờn quanh nụ hoa xinh đẹp, đùi ngọc trắng nón cũng phối hợp cử động của nữ tử, nhẹ nhàng trên dưới nhu động, một lần lại một lần cảm thụ chất lỏng trơn nóng ma xát cùng mỹ cảnh tư mật kia.....
Giang Ngọc đã chậm rãi chìm đắm trong cao phong, tác cầu vô hạn khiến nàng lâm vào điên cuồng, ánh mắt trần đầy ái dục nhu tình nhìn gia nhân như ngọc dưới thân, hai tay nàng sâu kín nâng lên, vuốt ve mái tóc đen dài của mỹ nhân, trong miệng hàm hồ thở dốc, mềm nhẹ nói:"Ngoan, như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi..."
Đây là cảm giác gì? Thật sự là yêu sao?
Lúc này, có lẽ có phải là yêu hay không cũng không quan trọng, kia hẳn là cảm giác tiêu diêu khoái lạc khi phóng túng làm cho người ta nói không rõ, nghĩ không rõ đi....
Người kia đến bây giờ chưa từng phóng túng như thế, loại du͙ƈ vọиɠ ôn nhuyễn làm cho người ta vô lực, trầm mê, khoái hoạt, say đắm đến khó có thể tự kiềm chế, cuối cùng làm cho nàng chiếm được giải thoát từ một loại cảm xúc khác...
Dưới ánh nến, hai vị mỹ nhân đang dây dưa, đều đã tình không thể tự kiềm chế, phát tiết vô độ, không ngừng đòi lấy...
Theo một tiếng thân ngâm thật dài, nữ tử phía trên cuối cùng được giải thoát....
Sau hồi lâu bình tĩnh lại, nữ tử tóc dài qua vai quang lỏa ngồi dậy, ôm lấy một tuyệt thế mỹ nhân khác, cùng nhau tiến vào bên trong sa trước phù dung, có lẽ lại muốn bắt đầu một phiên vân vũ điên cuồng khác!
Xuân ý thản nhiên, tình triều tựa như hỏa diễm cháy suốt một đêm, có lẽ, cuối cùng đều có thể thỏa mãn một đôi bích nhân xuất trần thoát tục...
Sáng sớm, Đổng Thúy Trúc chẩm rãi tỉnh lại, nhưng không nhìn thấy mỹ nhân kia nằm bên cạnh, nàng rất sợ một đêm kíƈɦ ŧìиɦ kia tất cả chỉ là một hồi mộng tưởng hư ảo của bản thân.
Nàng có chút khẩn trương nhìn xung quanh, rốt cuộc ở lan can bên ngoài Tử Vân Đình tìm được thân ảnh bạch y phiêu dật kia.
Nàng khẽ ngồi dậy, đơn giản mặc xiêm y vào, tao nhã đi về phía bạch ảnh phiêu dật kia...
Giang Ngọc đang lầm vào trầm tư nghe được tiếng bước chân rất khẽ, nàng mặt mang mỉm cười, xoay người, vươn tay ôm lấy thắt lung của người kia, đem tuyệt sắc nữ tử kéo vào trong lòng, cúi đầu yêu mị cười nói:"Ngủ ngon không? Đêm qua không mệt sao? Vì sao lại rời giường sớm như vậy?"
Đổng Thúy Trúc không ngờ nữ tử đêm qua hoan ái cùng nàng lúc này lại nói ra những lời tâm tình trực bạch như thế, nàng nhất thời mặt đỏ tim đập, nhìn vào đôi mị nhãn mang cười kia, lớn gan mềm nhẹ trả lời:"Vẫn, vẫn tốt, chính là mở mắt ra không nhìn thấy Ngọc Nhi, Nguyệt Nhi cũng không ngủ được, Ngọc Nhi không mệt sao? Nàng, đang suy nghĩ gì?"
Giang Ngọc trở tay thay nữ tử vén vài lọn tóc bay loạn, rồi lại khẽ nâng cằm của mỹ nhân trong lòng lên, cúi đầu khẽ hôn lên chóp mũi tinh xảo, ái muội trầm giọng nói:"Ngọc Nhi đương nhiên là đang nghĩ đến Nguyệt Nhi! Nghĩ đến nữ tử kỳ quái như nàng, vì sao cố tính muốn cùng với một người không rõ lai lịch như ta?"
Đổng Thúy Trúc dang tay ôm lấy cổ nàng, ôn nhu nói:"Nguyệt Nhi chính là thích nàng xinh đẹp, phiêu bạc hồng trần, Nguyệt Nhi kiếp này có thể gặp nàng, coi như là ông trời đối đãi ta không tệ, cũng không uổng phí Đổng Thúy Trúc ta vẫn luôn khổ sở giãy dụa trong chốn hoa nguyệt ô trọc chướng khí!"
Giang Ngọc nhíu mày, nghe người kia cảm khái như vậy, thần sắc phức tạp nói:"Nguyệt Nhi có từng nghĩ rời khỏi nơi phong trần kia?"
Đổng Thúy Trúc nghe nàng dường như thuận miệng hỏi như vậy, trong lòng lại vô cùng cảm động. Nhưng nàng chính là bất đắc dĩ lắc đầu nói:"Đổng Thúy Trúc ta cả đời này, có lẽ nhất định phải lăn lộn ở chốn yên hoa, mơ mô màng màng sống hết cả đời. Có lẽ khắp thiên hạ này cũng tìm không ra mấy người có thể chuộc được Đổng Thúy Trúc ta!"
Nói xong, Đổng Thúy Trúc lại bất đắc dĩ mỉm cười, thật sâu nhìn Giang Ngọc:"Ngọc Nhi, ngàn vạn lần không cần lo lắng quá nhiều vì một nữ tử thanh lâu như ta! Nếu như nàng nguyện ý, đối với ta có tình, vậy Nguyệt Nhi ta chỉ cần nàng có thể thường xuyên bầu bạn cùng ta, yêu ta, Nguyệt Nhi đời này cũng xem như không uổng phí, như vậy đã đủ thỏa mãn rồi!"
Giang Ngọc nghe nữ tử trong ngực đau khổ thổ lộ xong, đột nhiên ngẩn đầu cười to, nàng bá đạo nói với nữ tử:"Nàng hiện tại đã là người của ta, ai dám cướp nàng từ bên cạnh ta! Ha ha, từ nay về sau, ta sẽ không cho phép nàng nhiễm phải tục khí chốn yên hoa kia nữa, nàng phải nhớ những lời ta nói lúc này! Cả đời đều không được phản bội ta!"
Đổng Thúy Trúc si mê nhìn nữ tử ngữ khí cuồng dã bá đạo lúc này, trong phòng vạn phần cảm khái, khó hiểu, thật khó hiểu, nàng ấy rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại có khí phách vương giả như thế!
Nàng làm sao có thể đáp ứng nàng ấy, nàng làm sao có thể không đến chốn yên hoa kia? Người kia làm sao có thể chuộc thân cho Đổng Thúy Trúc nàng!
Giá trị của nàng rất kinh người, có lẽ phải hơn một nửa tiền tài của thành Dương Châu mới có thể hoàn toán cứu Đổng Thúy Trúc nàng thoát khỏi biển lửa kia. Mụ mụ ở thanh lâu làm sao có thể dễ dàng buông tha hoa khôi đứng đầu bát viện như nàng.
Nàng làm sao có thể cho nữ tử tràn đầy khí phách trước mắt một lời hứa hẹn không thực tế như vậy, tâm của nàng đột nhiên đau nhói, rất đau...
Đổng Thúy Trúc hoãn thần chốc lát, thản nhiên mỉm cười với nữ tử kia, nhẹ nhàng rời khỏi ánh mắt của nữ tử đang tập trung nhìn vào nàng. Ở một vị trí cách nữ tử không xa uyển chuyển khởi vũ, nhẹ nhàng nâng tay khinh vũ xoay tròn....
Trước lan can, một đôi bach y nhân, một người đứng lặng, một người vũ động, một khinh một nhu, hữu mỹ, hữu diệu!
Đôi môi anh đào xinh đẹp cũng theo vũ bộ, nhẹ nhàng ngâm xướng...
Sơn loan phong, thủy đàm thu, xa xa một đôi uyên ương.
Giữa giang hà, nước xanh biếc, lụa mỏng phất qua dung mạo.
Sinh tình lang, oán nữ ưu sầu, mờ mịt biển người không nhìn thấy.
Lúc tình nồng, nhất thế khó quên, kim tịch tình chân ý thiết.
Có hận hay không, người không ở, chỉ nguyện kiếp này cộng chẩm đồng mien.
Giang Ngọc lắc đầu cười khẽ, nheo đôi mắt sáng ngời, lẳng lặng tinh tế xem vũ điệu, mỹ nữ tuyệt thế kia, ẩn ẩn u sầu, lưu lạc điêu linh....
Thật không hiểu, một đôi mỹ nhân tựa như hoa trong gương trăng dưới nước, thật sự có thể vĩnh viễn nắm tay ở nơi xinh đẹp như tiên cảnh này hay không?
Ái ái hận hận, tình sâu đậm, chân tình giả ý, hư hư thật thật, kỳ thật không phải cũng chỉ là nhân sinh mờ ảo ngắn ngủi thôi sao!
Ai oán khổ đau! Không bằng cứng rắn quyết tuyệt, cứ như vậy mà tận hưởng, ôn nhu cộng chẩm đồng miên cũng là như thế!